Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:28
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà vừa đi, người xếp hàng phía sau liền đi theo, Giang Nguyệt Vi nhìn người đi tới, thiếu chút nữa cô đã không nhận ra.

Vài ngày không gặp mà thôi, Triệu Phượng Tiên đã thay đổi thành một người khác.

Mái tóc vốn chỉ đen một nửa, hiện tại gần như đã bạc trắng, khuôn mặt mới năm mươi tuổi đã tràn đầy vẻ tiều tụy, không khác gì người đã sáu mươi mấy tuổi.

Triệu Phượng Tiên cũng nhìn cô, vừa nghĩ tới chính là do người phụ nữ này làm hại nhà họ Hạ của bà cửa nát nhà tan, liền hận không thể xông lên đánh cho cô một trận, nhưng với tình huống hiện tại, bà ta phải tận lực đè nén cảm xúc phẫn nộ của mình, sau đó đem phiếu cơm đã mua đưa qua: “Ăn mì.”

Nhà họ Hạ xảy ra chuyện gièm pha như vậy, Giang Nguyệt Vi không biết vì sao Triệu Phượng Tiên còn muốn tới tiệm cơm ăn cơm, đương nhiên cũng có thể là bởi vì không có nhiều người biết chuyện nhà bà ta, chưa kể hiện tại bà ta muốn ăn mì, tiền cũng đã trả, Giang Nguyệt Vi không thể không làm cho bà ta được.

Sau khi nhận vé, Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đưa mì qua cửa sổ cho Triệu Phượng Tiên, nhìn thấy bà ta bưng mì đi tìm một vị trí khuất trong đại sảnh, sau đó yên lặng ngồi xuống, vậy mà bà ta lại không nói một lời, bắt đầu ăn mì.

Thấy bà ta im lặng như vậy, Giang Nguyệt Vi nhất thời có chút kinh ngạc, cảm thấy người như Triệu Phượng Tiên, không nên im lặng như vậy.

Nhưng vì bên này vẫn còn đang bận rộn, cô liền không có thời gian đi quan sát bà ta, lại tiếp tục bận rộn một hồi lâu, trong đại sảnh đột nhiên nổi lên một trận xôn xao, cô nhìn thấy Triệu Phượng Tiên đang bưng chén đũa, khí thế hung hăng đi tới chỗ cô: “Giang Nguyệt Vi, cô đây là có ý gì, ở trong mì của tôi lại thả gián vào? Khó trách tôi ăn có cảm giác một chút cũng không thích hợp, rốt cuộc cô ở bên trong còn bỏ thứ gì?”

Bà ta vừa nói xong liền cầm đũa khuấy khuấy trong bát, rất nhanh xuất hiện một con gián nhỏ đen sì sì nổi lên trên bát mì.

Lúc này giờ cơm vẫn còn chưa kết thúc, trong tiệm cơm còn có một đám người đang ăn cơm, nghe được bà ta nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn qua cửa sổ bên này hóng chuyện.

Trong đồ ăn có thứ không tốt, trước kia quán cơm cũng không phải chưa từng gặp qua, nhưng mà giống như Triệu Phượng Tiên bưng bát lên, chưa chi đã chắc chắn là do Giang Nguyệt Vi cố ý, thật đúng là chưa từng gặp qua.

Mục đích của bà ta thật sự quá rõ ràng, Giang Nguyệt Vi vốn còn không nghĩ ra tại sao bà ta lại tới ăn cơm giờ này, bây giờ cô nhìn thoáng cái đã hiểu ra, bà ta chính là tới muốn gây chuyện thị phi cho cô, muốn mọi người ghê tởm cô.

Muốn làm cô mất mặt ở đây?

Không có cửa!

Nhìn Giang Nguyệt Vi có vẻ căng thẳng nên không nói lời nào, trong lòng Triệu Phượng Tiên đã hăng hái lại càng thêm hăng hái, bà ta biết phương pháp này của mình rất ngu xuẩn, nhưng trước kia, khi người khác ăn cơm ở tiệm cơm, cũng phát hiện trong đồ ăn có tóc, cho nên cái cớ gây sự này cũng vô cùng hợp lý.

Dù sao hiện tại nhà họ Hà đã giống như chuột chạy qua đường, đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta chính là muốn Giang Nguyệt Vi ở chỗ này vĩnh viễn không được an bình, bà ta không chỉ muốn ở chỗ này náo loạn, ngày mai còn phải đến cửa nhà họ Tưởng náo loạn, chỉ cần có liên quan đến Giang Nguyệt Vi, ai cũng đừng nghĩ được sống yên ổn.

“Các người không nói chuyện là có ý gì? Có phải không muốn nhận không?”

Tay của bà ta hung hăng đập xuống khung cửa: “Bồi thường tiền, xin lỗi, vừa rồi ai đưa cho tôi món này, người đó xin lỗi tôi!”

Đổng Thụ Dân trước kia cũng từng gặp qua loại tình huống này, hiện tại thấy Triệu Phượng Tiên muốn nháo, trực tiếp ném cái thìa trong tay sang một bên, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm bà ta: “Bà xác định đây chắc chắn không phải là gián mà bà bỏ vào?”

Vương Lệ Anh cùng Triệu Thải Nguyệt cũng nói theo: “Một con gián to rõ ràng như vậy, Nguyệt Vi làm sao có thể sơ ý mà không nhìn thấy, rõ ràng là do bà bỏ vào thì có.”

Triệu Phượng Tiên đoán được người của bọn họ sẽ nói như vậy: “Thúi lắm, mì tôi ăn tại sao phải thả gián vào?”

“Bởi vì bà tới đây không phải để ăn mà là muốn gây sự!”

Thanh âm Giang Nguyệt Vi trở nên sắc bén, trực tiếp từ phía sau bếp đi ra đến trước mặt Triệu Phượng Tiên: “Bà thật sự cho rằng chúng tôi đều đang bận đến nỗi không ai nhìn bà làm sao?”

Triệu Phượng Tiên vừa rồi cũng đã xem qua, đại sảnh cũng không có ai lưu ý bà ta, thế nên bà ta mới dám làm ra loại hành động này: “Mấy người nhìn thấy tôi tự mình thả gián vào mì bằng con mắt nào? Rõ ràng là mì của tiệm cơm các người có vấn đề, hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ ở lại đây không đi, các người nên biết điều một chút!”

Lời của bà ta vừa dứt, lập tức có thanh âm đáp lại: “Hai con mắt của cháu đều nhìn thấy!”

Triệu Phượng Tiên nghe tiếng quay đầu lại, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một đứa bé bốn năm tuổi, trong tay cầm kẹo đang chen chúc trong đám người, cầm tay chỉ vào Giang Nguyệt Vi nói chuyện: “Cháu nhìn thấy bà ấy cái gì đó vào!”

Giang Nguyệt Vi không có thời gian nhìn Triệu Phượng Tiên, nhưng cô cũng không ngốc, trong tiệm cơm cũng không chỉ có một mình cô, con trai của Đặng Chí Phi hôm nay vẫn luôn chơi ở trong tiệm cơm, cô sờ đầu thằng bé: “Người bạn nhỏ, kể cho mọi người nghe những gì nhóc vừa nhìn thấy đi.”

Đứa nhỏ gật gật đầu, thanh âm non nớt nói: “Bà ấy từ trong túi lấy ra một thứ màu đen đen, còn rơi xuống đất, bà ấy liền nhặt lên bỏ vào trong bát.”

Mọi người nghe vậy, tầm mắt liền rơi xuống trên người Triệu Phượng Tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-53.html.]

Triệu Phượng Tiên trợn tròn mắt, vừa rồi bà ta chỉ chăm chăm nhìn đám người lớn, căn bản không để ý khi nào thì có trẻ con, hiện tại nghe đứa nhóc nói như vậy, theo bản năng liền mắng: “Tiểu tử kia, mày có biết mày đang nói bậy không hả!”

Tiểu hài tử ngây thơ vô tội, l.i.ế.m kẹo trong tay một chút, trừng mắt nhìn: “Cháu không nói bừa, cháu vẫn luôn nhìn bà, rõ ràng là bà làm chuyện xấu!”

Triệu Phượng Tiên không biết vì sao đứa nhỏ này lại nhìn thấy, bà ta cũng không thể thừa nhận, nhưng tình huống hiện tại dường như có chút không đúng, bà ta không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi: “Trẻ con thì biết cái rắm, đừng tưởng rằng các người gọi một đứa trẻ nói thấy là thấy, các người không bồi thường tiền cũng được, xin lỗi là được rồi, coi như tôi xui xẻo, sau này cũng sẽ không tới nơi này ăn mì nữa.”

Đổng Thụ Dân cười lạnh nói: “Thật sự là bà không cần chúng tôi bồi thường tiền sao?”

Giang Nguyệt Vi bước tới gần Triệu Phượng Tiên, lạnh lùng nhìn bà ta: “Không phải bà vẫn luôn muốn đổ oan cho tiệm cơm chúng tôi sao? Vậy bây giờ đi theo tôi đến đồn công an đòi công đạo, dù sao chuyện con trai bà tham ô tài sản nhà nước, đầu cơ trục lợi còn chưa qua bao lâu, công an hẳn là đều biết bà, bây giờ chúng ta cùng đi đi!”

Người ăn cơm trong đại sảnh vẫn giữ thái độ quan sát, nhưng hiện tại vừa nghe Giang Nguyệt Vi nói như vậy, trong nháy mắt liền phản chiến, chuyện của nhà họ Hạ, hiện tại ai mà không biết, cũng dám tham ô!

Lại còn đầu cơ trục lợi, vì thế, bọn họ lập tức tiến lên, chỉ chỉ trỏ trỏ Triệu Phượng Tiên - -

“Thì ra là con trai bà ta tham ô tài sản của nhà nước a, bà ta vậy mà còn có mặt mũi đến đây gây sự?”

“Tiểu hài tử sẽ không nói dối, chính là con gián do bà ta thả, lại đổ lỗi cho người khác, quá ghê tởm!”

“Kéo bà ta đến đồn cảnh sát đi, nhốt bọn họ lại, một đám phần tử xấu, nên để bọn họ ở bên trong đoàn tụ cùng nhau.

“Con mẹ nó, làm hại ông đây cơm trưa đều ăn không ngon, kéo bà ta đi đi!”

Triệu Phượng Tiên vốn là muốn nhìn Giang Nguyệt Vi khổ sở, muốn nhìn cô cảm thấy không thoải mái, ai biết từ nơi nào xuất hiện một đứa bé nói thấy bà ta thả gián, kết quả còn để Giang Nguyệt Vi nói hai ba câu liền đem mọi người nói đến thông, thấy tình thế không ổn, lúc này bà ta liền chạy ra ngoài.

Nhưng cảm xúc phẫn nộ của mọi người vừa rồi đã bị bà ta châm lửa, nên bà ta mới chạy đến cửa đã bị người ta ngăn lại, Giang Nguyệt Vi xông lên trước một bước, một tay cũng đè bà ta lại: “Bà làm cho tiệm cơm chúng tôi náo loạn đến mức này rồi còn muốn chạy, bà không có cửa đâu.”

Cô vừa nói xong liền quay đầu lại nhìn Vương Lệ Anh: “Lệ Anh, mang theo cái bát kia, chúng ta đi đồn công an.”

Trước đó vài ngày Triệu Phượng Tiên bởi vì chuyện của con trai mà gây ra không ít động tĩnh ở đồn công an, hiện tại bà ta không có khả năng đi đến đó nữa, mắt thấy mình sẽ chịu thiệt, lúc này bà ta cúi đầu, hung hăng cắn lên tay Giang Nguyệt Vi một cái.

Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới bà ta sẽ nổi m.á.u cắn người, mu bàn tay bị đau theo bản năng buông tay ra, thừa dịp cô đang thất thần, Triệu Phượng Tiên lập tức thoát khỏi trói buộc của bà, nhanh chân chạy ra ngoài.

Nhưng bà ta chạy quá nhanh, không để ý dưới chân còn có hai bậc thang, kết quả giẫm hụt “rầm” một tiếng liền ngã xuống.

Đột nhiên tiếp xúc thân mật với mặt đất, Triệu Phượng Tiên muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn xé rách, bà ta vừa đứng lên lại ngã xuống, lúc này trong miệng lại đau đớn một trận, bà ta vội đưa tay sờ, kết quả, sờ được một cái răng cửa, răng còn rơi vào trong tay.

Cứ như vậy mà đi luôn một cái răng cửa, cả người bà ta đều bối rối.

Giang Nguyệt Vi thấy bà ta ngã sấp xuống, không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp tiến lên bắt lấy bà ta, gọi bọn Vương Lệ Anh lôi kéo kéo kéo cô đi đồn công an.

Chuyện của nhà họ Hà gần đây huyên náo xôn xao, Triệu Phượng Tiên thường xuyên đến đồn công an khóc lóc om sòm lăn lộn, nói cái gì mà con trai bà ta oan uổng, công an nhìn thấy bà ta đầu đều nổi lửa, hiện tại thấy bà ta lại bị người ta đưa vào đồn công an, lúc này sắc mặt liền không tốt: “Triệu Phượng Tiên, bà lại làm ra chuyện tốt gì?”

Giang Nguyệt Vi trực tiếp đem chuyện vừa rồi nói ra, còn đem “chứng cớ” trình lên: “Đồng chí công an, bà ta đây là lừa đảo đi? Vậy lừa đảo thì phải ngồi tù bao nhiêu lâu?”

Triệu Phượng Tiên vừa nghe hai chữ lừa đảo, lập tức liền nóng nảy, há to miệng hô: “Tôi đây xem như là lừa đảo cái gì, chính là mắt bọn họ có vấn đề!”

Nếu dưới tình huống bình thường, những sự kiện nhỏ như thế này, công an bọn họ sẽ làm công tác tư tưởng và hòa giải với đương sự hai bên một chút, sau đó gần như là qua đi, chưa nói tới chuyện lừa đảo này không nghiêm trọng như vậy, nhưng tình huống bây giờ không giống như vậy.

Công an nhìn Giang Nguyệt Vi bên này còn mang theo vài nhân chứng, tất cả mọi người đều nguyện ý chứng minh chính là Triệu Phượng Tiên cố ý bỏ gián vào trong mì sau đó để tiệm cơm bồi thường tiền, nhân chứng vật chứng đều có, bà ta còn muốn chống chế, thái độ lại không đứng đắn, cũng có tiền án gây rối, vì thế bọn họ quyết định tại chỗ tiến hành tạm giam Triệu Phượng Tiên mười lăm ngày.

Sau đó lại thông báo cho bí thư chi bộ bên kia tiến hành “phê phán” nghiêm trọng đối với bà ta, nếu sau này bà ta mà còn nháo nữa, có thể không chỉ là tạm giam hành chính mà còn nặng hơn thế.

Triệu Phượng Tiên trợn tròn mắt, ghé vào trong phòng hòa giải, gào khóc tại chỗ.

Một trận phong ba nhỏ kéo dài cả buổi chiều mới kết thúc, nhưng Giang Nguyệt Vi biết, chỉ cần cô còn ở đây một ngày, ở tiệm cơm một ngày, sự tình sẽ không kết thúc nhanh như vậy, cô cùng Tưởng Chính Hoa mới kết hôn không lâu, cô vẫn muốn sống yên ổn a.

Sắp phải đi theo quân đội, cô không biết tiếp theo sẽ có ai đến gây chuyện, cũng không muốn mang đến nhiều phiền toái cho tiệm cơm, nghĩ thầm vẫn nên từ chức thì tốt hơn, nhưng lại không nghĩ ra nên nói với Đổng Thụ Dân như thế nào.

Loading...