Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:20
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn cơm xong, Giang Nguyệt Vi rửa chén, kế tiếp mới tắm rửa rồi trở về phòng, bỗng nhìn thấy anh ngồi ở bàn trang điểm không biết đang thu thập cái gì.

Anh nghe được động tĩnh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy cô mặc một chiếc váy màu hạnh nhân, bên hông buộc một dải ruy băng nhỏ, tuy đã được buộc nhưng chiếc váy vốn rộng thùng thình nên gần như đều đem dáng người của cô toàn bộ lộ ra.

Thướt tha, đầy đặn quyến rũ.

Anh sửng sốt một hồi lâu, chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, bất giác đứng dậy tìm đề tài: “Toàn bộ sách trung học cơ sở anh đều mang đến cho em rồi, trong đấy còn có một ít đề thi, nếu em không ngại thì đêm nay chúng ta làm thử đề thi trước đi, để anh xem kiến thức của của em thế nào.”

Giang Nguyệt Vi đi qua, nhìn người đàn ông của mình đưa tới một tấm bài kiểm tra tuyển sinh toán trung học cơ sở, đề mục còn có phân số gì đó, trông rất không đơn giản, làm hẳn là rất tốn sức nên liền đẩy nó sang một bên. “Hôm nay có chút trễ, ngày mai em sẽ làm sau, hiện tại em muốn nói với anh một số chuyện.”

Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cô, đáy lòng Tưởng Chính Hoa run lên, vội vàng thu bài thi lại, ngồi trên giường nhìn cô. “Vậy em nói đi.”

Kiểm tra cũng không phải chuyện gì khó có thể mở miệng, Giang Nguyệt Vi ngồi xuống trên bàn trang điểm, rất tự nhiên nói ra. “Chỉ đơn giản là em muốn đi kiểm tra cơ thể mình một chút, xem có giống như kiểm tra trong huyện hay không.”

Tưởng Chính Hoa sửng sốt một lúc lâu, không nghĩ tới cô đột nhiên nói đến chuyện này. “Những lời vừa rồi của mẹ anh có phải đã làm em suy nghĩ nhiều hay không?”

Nghe anh không trả lời mà hỏi ngược lại mình Giang Nguyệt Vi a một tiếng, thoáng cái không kịp phản ứng.

Tưởng Chính Hoa tiếp tục nói. “Những lời của Phùng Thu Bình lúc chiều em không cần để ở trong lòng, bà ta chính là một kẻ điên, huống chi lúc trước anh đã nói qua, mặc kệ em có thể sinh con hay không anh cũng không ngại, vừa rồi mẹ anh chỉ là nhắc một chút, chúng ta không nhất định phải vội vàng sinh ra, em nghe anh là được.”

Giang Nguyệt Vi chỉ là muốn làm kiểm tra sức khỏe cho mình mà thôi, cũng không có nghĩ nhiều như anh đã nghĩ. “Em chỉ là muốn kiểm tra sức khỏe một chút thôi, dù sao việc này cũng đã đè nặng trong lòng em mấy năm qua, cho dù thân thể em thật sự có vấn đề em cũng có quyền được biết đúng không?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày, cẩn thận đánh giá cô, cảm thấy cô dường như không có gì khó chịu mới nói: “Có thể, chờ chúng ta trở về, anh sẽ đưa em đến bệnh viện lớn kiểm tra kỹ một lượt.”

Nói xong, anh dừng một lúc, ánh mắt bất giác nhìn cô, nhìn dáng người đẫy đà của cô, nhìn đường cong quyến rũ của cô, mỗi một giọt m.á.u trong cơ thể đều kêu gào chảy xuống một nơi nào đó dưới thân.

“Giang Nguyệt Vi.” Giọng nói của anh mang theo một chút chua chát.

Giang Nguyệt Vi giương mắt nhìn anh: “Hửm, anh nói đi.”

Tưởng Chính Hoa hơi đảo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, quang minh chính đại nhìn cô. “Có phải em muốn sinh con với anh không?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy, trái tim như ngưng lại, cái này, nói như thế nào đây, hai người kết hôn, vậy nhất định sẽ đi đến bước sinh con, cái này anh hẳn là phải hiểu rõ chứ, sao lại còn hỏi như vậy?

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng. “Sau này nhất định sẽ sinh.”

Một tiếng “Ừ” kia tựa hồ không giống với đêm hôm trước, mềm mại đến kỳ lạ, giống như một khối mật đường, chỉ chạm một chút là ngọt ngào đến trong lòng, Tưởng Chính Hoa biết rõ rồi, hiện tại cái gì anh cũng không muốn nói, anh chỉ muốn làm.

“Không cần đợi sau này.” Anh duỗi tay ra, rất nhanh đã đem cô đang ngồi ở đầu bàn trang điểm kéo về phía mình: “Ngay bây giờ đi.”

Bị anh kéo bất ngờ như vậy Giang Nguyệt Vi không kịp đề phòng, cả người cô trực tiếp ngồi vào trong lòng n.g.ự.c anh, tựa như tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau trên xe, chẳng qua là lúc này hai người mặt đối mặt, cô ngồi ở trong n.g.ự.c anh lại đụng phải thứ gì đó trong lòng lập tức cả kinh, theo bản năng muốn từ trên người anh đứng lên, lại bị anh hung hăng đè lại.

“Muốn đi đâu?” Giọng nói của anh bỗng khàn đặc.

Anh hơi ngửa mặt, đem hơi thở thổi lên cổ nàng, thân thể kia cũng giống như phát sốt mà tản ra nhiệt độ làm cho người ta hít thở không thông, thân thể Giang Nguyệt Vi cứng đờ, tựa hồ đến chân cũng không bước nổi nữa rồi. “Ngủ... Ngủ thôi.”

“Không phải là muốn sinh con sao?” Anh nói xong, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô kéo xuống. “Để anh dùng nó yêu thương em, đứa bé mới đến được chứ.”

Giang Nguyệt Vi sau khi nghe những lời anh nói rất nhanh đã mặt đỏ tai hồng, con ngươi đen nhánh của cô không dám tin nhìn chằm chằm anh, làm sao cũng không tin nổi anh nhìn qua đứng đắn như vậy lại có thể nói ra những lời như thế, thật là vô sỉ.

Nhưng hiện tại bị anh đè tay lại, cô một chút cũng không nhúc nhích được, lại không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể hơi cúi đầu, kèm theo chút kinh hoảng trả lời: “Vậy… vậy cũng phải lên giường đã.”

Thanh âm mềm mại gọi mời, vừa nghe được trong lòng anh đã tê dại, mơ mộng ngọt ngào mấy ngày nay hiện tại đã ở ngay trước mắt, làm cho anh như thế nào cũng không thể nhịn được, anh lúc này cái gì cũng không quan tâm chỉ muốn khi dễ cô, nhìn cô nghẹn ngào, nhìn cô khóc.

Loại ý nghĩ không thể diễn tả này chi phối hành động của anh, một giây sau, anh nhanh chóng đứng dậy ôm lấy người trong n.g.ự.c bế lên, sau đó trực tiếp ném người lên giường.

Giường phòng mới đã được lót thêm đệm mềm mại, Giang Nguyệt Vi sau khi bị ném lên chỉ cảm thấy dưới thân một trận mềm mại.

Ngay sau đó, anh tiến đến gần, cúi đầu, đột nhiên cắn môi cô.

Giang Nguyệt Vi bị anh ngậm chặt miệng, một hơi cũng không thở ra được, chỉ có thể vươn tay, hung hăng dùng sức đẩy anh ra, nghẹn đỏ mặt, đôi mắt như ẩn nước trừng to nhìn anh, qua một lúc lâu mới cắn môi nói: “Còn chưa tắt đèn.”

Hai gò má cô ửng đỏ, vành tai cũng đỏ ửng, đúng như tâm niệm của anh, anh hơi dừng một chút, lần nữa cúi đầu thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Nhưng anh muốn nhìn em.”

“Không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-50.html.]

Vành tai Giang Nguyệt Vi nóng đến muốn nhỏ máu, hơi nắm chặt bàn tay đang đặt ở trên vai anh, tuy là đã kết hôn lĩnh chứng, nhưng cô vẫn chưa từng làm như vậy. “Trong nhà còn có người khác, bọn họ nhìn thấy đèn còn sáng sẽ cho rằng chúng ta chưa ngủ, lát nữa nếu đến gõ cửa thì làm sao bây giờ?”

Bộ dạng cô nhút nhát giống như một cô bé ngây thơ, Tưởng Chính Hoa lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, anh bật cười, khóe miệng cười rộ lên, nhưng ngẫm lại lời nói của cô cũng không phải không có đạo lý, lúc này mới chín giờ, nếu vẫn mở đèn, một hồi đột nhiên bị người nhà quấy rầy vậy sẽ rất mất hứng.

Suy nghĩ xong, rất nhanh anh đã tắt mất đèn, nháy mắt trong phòng liền một mảnh tối đen, cũng không biết trôi qua bao lâu, đèn trong phòng lần nữa đã được thắp sáng.

Giang Nguyệt Vi nằm trên giường, chậm rãi đè nén hô hấp của mình, vừa nâng tầm mắt lên đã tức khắc nhìn thấy tay mình vậy mà đang khoác lên người anh.

Anh cũng chú ý đến, đáy mắt lấp lánh mang theo ý cười thỏa mãn, dịu dàng nhìn chằm chằm cô.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như ngưng tụ trong vài giây.

Giang Nguyệt Vi rất nhanh đã thanh tỉnh, ý thức được hai người vừa rồi làm cái gì, vẻ mặt cô ửng đỏ, vội vàng rút tay về, nhanh tay kéo tấm thảm mỏng che thân thể của mình muốn xoay người, anh thấy thế lại một lần nữa kéo cô qua, thấp giọng cười. “Em trốn cái gì? Anh đã là người của em rồi...”

Tối nay, Giang Nguyệt Vi giống như đã nghe anh nói như vậy thành thói quen, cô cúi đầu, chỉ dựa chặt vào, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cô giống như một con mèo con một chút cũng không nhúc nhích, vô cùng ngoan ngoãn, Tưởng Chính Hoa cúi đầu, nhìn trán cô đổ mấy giọt mồ hôi, liền vươn tay thon dài nhẹ nhàng lau, sau đó lại vuốt ve tóc cô, hỏi: “Lát nữa anh đi chuẩn bị nước cho em nhé?”

Giang Nguyệt Vi đang suy nghĩ đến việc muốn đi tắm rửa, liền gật đầu: “Vâng.”

Giọng nói của cô giống như đã rất khàn, Tưởng Chính Hoa có chút đau lòng, im lặng một lúc lâu mới ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi cô: “Em, có khỏe không?”

Giang Nguyệt Vi không biết phải trả lời vấn đề này của anh như thế nào, ngay từ đầu vốn đã không tốt rồi, anh là người quá nóng nảy, giống như đã mấy đời không được ăn, cô cắn cắn môi, gật đầu.

Tưởng Chính Hoa nghe vậy có chút ảo não, hai người bọn họ đều là người kết hôn lần thứ hai, lúc ấy anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng trong quá trình làm cũng muốn áp chế mình một chút, nhưng không làm được.

Anh hơi cúi đầu, dỗ dành cô: “Lát nữa anh sẽ cẩn thận một chút.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu. “Lát nữa?”

Tưởng Chính Hoa đã nhịn rất lâu rồi, nghĩ muốn được ăn nhiều hơn mấy lần, cho nên anh mới theo bản năng trả lời lại như vậy, hiện tại nhìn ánh mắt vô tội của cô trừng tới, bỗng có chút chột dạ. “Không được sao?”

Giang Nguyệt Vi nghẹn lại, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, vành tai trong nháy mắt lại nóng lên, nghĩ thầm, anh một chút cũng không thấy mệt sao? Không thể nghỉ ngơi lâu hơn sao?

Nhưng mà ngẫm lại, loại chuyện này, là đàn ông hẳn là có sự yêu thích nhiều hơn.

Tưởng Chính nhìn cô không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, đáy mắt đen nhánh lấp lánh, mê ly hấp dẫn, anh nhất thời cảm thấy, mình lại sắp không xong rồi.

“Không cần đợi một chút nữa đâu nhỉ? Yết hầu anh nẩy lên xuống, giọng nói khô khốc. “Không bằng bây giờ đi?”

Anh rõ ràng là đang hỏi cô, nhưng còn chưa đợi cô trả lời lại, đã một lần nữa cúi người xuống.

Một đêm này, Giang Nguyệt Vi không biết đã bị anh giày vò hết bao lần, tóm lại cho đến lúc cô đã mơ mơ màng màng ngủ, vẫn cảm nhận được anh vẫn còn đang quấy phá, giống như hận không thể ngày mai liền có thể làm cho cô mang thai.

Đến ngày hôm sau cô tỉnh lại, phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng anh bên cạnh, ánh sáng ấm áp nhu mì soi sáng trong phòng, gió thổi vào, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi trong không khí tản ra.

Trước kia Giang Nguyệt Vi luôn thức dậy rất sớm, nhưng mà ̣chuyện tối hôm qua đã lấy đi không ít sức lực của cô, vừa nghĩ đến hình ảnh hai người cùng một chỗ trên mặt cô liền đỏ rực như lửa, nóng đến không tin nổi.

Đều nói nam nhân ba mươi sẽ dần như đường trượt dốc, sao anh lại giống con nghé con mới sinh như vậy chứ?

Không muốn nghĩ tới hình ảnh đấy nữa, cô đồng hồ đeo tay nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp tám giờ, chín giờ còn phải đi làm, cô vội vàng đứng dậy, tức khắc cảm thấy một trận đau nhức trên người, hai chân đều đã sớm không còn muốn thuộc về cô nữa rồi.

Trong lòng cô lén lút mắng chồng hai câu, tiếp đó đứng dậy, còn chưa mặc xong quần áo anh đã trở lại đẩy cửa vào, trong tay anh dường như còn cầm đồ vật gì đó.

Nhìn thấy anh, Giang Nguyệt Vi vẫn có chút ngượng ngùng liền quay đầu đi, đưa tay cầm quần áo chính mình.

Anh bước tới bên giường, ngồi xuống ở trên giường, nhìn cô nói: “Anh mua thuốc rồi này.”

Giang Nguyệt Vi hơi hạ mắt xuống, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nghi hoặc: “Anh bị bệnh?”

Tưởng Chính Hoa nhìn thấy cô mặc dù không có đánh chút phấn trang điểm nào nhưng hai gò má lại phiếm hồng tựa như hoa đào mới chớm nở, liền mỉm cười nói: “Không phải anh, là em bị bệnh.”

Giang Nguyệt Vi nâng tầm mắt, khó hiểu nhìn anh. “Em không có.”

“Em có.” Tưởng Chính Hoa nhìn cô. “Giọng em đều kêu đến khàn rồi, anh mua thuốc thanh giọng cho em đấy, một hồi đi làm nhớ mang theo.”

Trong nháy mắt Giang Nguyệt Vi như nghẹn tại chỗ, phòng ở ở nông thôn cách âm rất không tốt, tối hôm qua có đôi khi cô không áp chế được âm thanh của mình, cho nên rất có thể mọi người ngủ ở cách vách đều đã nghe được động tĩnh?”

Loading...