Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:17
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong giọng nói của anh có chút trào phúng, Phùng Thu Bình nghe ra, nhưng sự thật chính là như vậy, Bảo Ý chính là nói như vậy: “Chính Hoa, mẹ không có lừa gạt con, đây chính là sự thật...”

Tưởng Chính Hoa lập tức nhíu mày sửa lại lời nói của bà ta: “Thím này, bây giờ bà không còn là mẹ tôi nữa rồi.”

Phùng Thu Bình dừng lại một lúc: “Được, những thứ khác tôi không nói, nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa, cậu trước tiên cũng phải đi nói với công an rằng mình không truy cứu việc này nữa, chờ Bảo Ý ra ngoài, hai nhà chúng ta lại nói chuyện thật tốt có được không?”

Tưởng Chính Hoa biết Chung Bảo Ý hơn phân nửa sẽ không nói thật với Phùng Thu Bình, anh cũng không muốn giải thích với bà ta, chỉ đứng dậy nói: “Thím, tôi không biết Bảo Ý nói với bà như thế nào, nhưng khi ở cùng một chỗ với tôi, cô ta không chỉ phạm một sai lầm nhỏ, bà đi qua đồn cảnh sát hẳn là cũng nghe công an nói qua, cô ta sai cô ta phải tự mình gánh vác, bây giờ bà đến tìm tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không giúp cô ta, hiện tại việc này đã không phải là vấn đề tôi truy cứu hay không, hiểu chưa?”

Phùng Thu Bình không hiểu, bà ta đã hỏi qua, người ta nói chỉ cần Tưởng Chính Hoa không báo cáo chuyện Bảo Ý ngoại tình là được: “Nhưng tôi đã tìm người hỏi qua, bọn họ nói chỉ cần cậu đến đồn nói với công an không truy cứu Bảo Ý sẽ không sao, hơn nữa bây giờ cậu đã là doanh trưởng, làm chút chuyện này hẳn là không có gì khó khăn chứ?”

Vừa nghe bà nhắc tới chức vụ quân nhân của mình, Tưởng Chính Hoa lạnh lùng nhìn lướt qua bà ta một cái: “Vô cùng khó khăn, cho nên tôi sẽ không giúp bà, mời bà về đi.”

Hắn trực tiếp nói lời đuổi khách, một chút cũng không để ý đến tình cảm hai nhà, Phùng Thu Bình xem như đã hiểu rõ, cũng không muốn vòng vo mà đứng dậy nhìn anh: “Tưởng Chính Hoa, Bảo Ý tốt xấu gì cũng từng là vợ của cậu, hai người cũng từng ngủ chung một cái chăn, sao cậu lại nhẫn tâm tuyệt tình đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con bé như vậy?”

Tưởng Chính Hoa nhìn bà ta, trong lòng cười lạnh: “Vậy bây giờ cô ta đã c.h.ế.t rồi sao? Hiện tại cô ta còn chưa chết, thế tại sao lúc này cô ta lại ở trong đó, đó là bởi vì cô ta có lỗi chứ không phải bởi vì tôi.”

Phùng Thu Bình bị câu nói tuyệt tình này của anh làm cho tức giận, nhưng không đợi bà ta mở miệng, Tưởng Chính Hoa lại tiếp tục nói: “Chung Bảo Ý làm sai, bà nên khuyên cô ta phối hợp với công an điều tra thì hơn, tranh thủ nhận lấy khoan hồng, chứ không phải như hiện tại chạy tới chỗ tôi trách tôi, còn nói ba câu đạo lý bốn câu tình.”

Những gì anh nói Phùng Thu Bình đương nhiên biết rõ, nhưng chuyện đã đến nước này, bà ta chuyện gì cũng không quan tâm nữa rồi, bà ta chỉ biết con gái của mình ở đồn cảnh sát sống rất không tốt, hiện tại còn nghe nói sẽ bị phán nhốt tám năm đến mười năm, cái đấy không khác gì là lấy mạng người.

Trong lòng nóng nảy, bà ta liền nói: “Đồn cảnh sát kia là nơi như thế nào chả lẽ mày không rõ sao, nhốt mấy năm không c.h.ế.t cũng sẽ thành kẻ điên. Tưởng Chính Hoa, mày không thể nhẫn tâm đến mức đem người khác đẩy vào chỗ c.h.ế.t như vậy, bằng không ông trời cũng sẽ nhìn không nổi, sẽ trừng phạt mày, mày cưới đứa con gái kia, đời này tuyệt đối sẽ không có được con cái, mày coi như là tích một chút đức không được sao.”

Nghe những lời này, Tưởng Chính Hoa càng tức giận, anh nhíu mày mặt lạnh lùng nói: “Thím, ông trời nếu nhìn không nổi để ông ấy đến tìm tôi tính sổ là được rồi, hiện tại tôi nói rõ cho bà biết, Chung Bảo Ý làm sai chính là sai rồi, mặc kệ bà nói như thế nào đi nữa, nhà giam kia cô ta cũng nhất định phải ngồi rồi!”

Giọng nói anh nghiêm nghị, bộ dáng tuyệt đối không nhượng bộ, Phùng Thu Bình tức giận đến mũi đỏ bừng, bà ta thiếu chút nữa đã quên, Tưởng Chính Hoa là quân nhân, một thân chính khí lẫm liệt, công việc xử theo phép công, công chính liêm minh, một lòng muốn Bảo Ý ngồi tù.

Phùng Thu Bình không biết nhiều chữ nghĩa, cũng không biết đạo lý lớn là cái gì, hiện tại bà ta chỉ muốn cứu con gái của mình: “Cho nên mặc kệ như thế nào, bây giờ mày cũng quyết định không giúp đúng không?”

Tưởng Chính Hoa: “Đúng vậy, không giúp.”

Phùng Thu Bình tức giận đến cả người phát run, nhưng cũng mặc kệ không quan tâm nhiều như vậy, nhìn anh cắn răng hung hăng nói: “Tưởng Chính Hoa, nếu bây giờ mày không rút đơn kiện với công an, tao liền đập đầu c.h.ế.t ở nhà bọn mày, tao muốn mọi người biết là mày bức c.h.ế.t tao và Bảo Ý!”

Đáy mắt Tưởng Chính Hoa trong nháy mắt liền thêm tức giận: “Được thôi, bà muốn c.h.ế.t thì bây giờ đập đầu c.h.ế.t đi! Nhanh lên, đập đi!”

Trên mặt anh nổi giận, ngọn lửa nơi đáy mắt tựa hồ sắp thoát ra, Phùng Thu Bình sợ tới mức lui về phía sau một bước. “Mày nói cái gì?”

“Chính Hoa bảo bà mau đập đầu đi.”

Một giọng nói thanh thúy trực tiếp chen vào, Phùng Thu Bình quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cô dâu mới của Tưởng Chính Hoa mang theo ba người phụ nữ từ cửa nhà chính cùng nhau đi vào.

Giang Nguyệt Vi bước nhanh tới trước mặt Tưởng Chính Hoa, nhìn người đàn ông của mình một cái, mới quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn bà trước mặt. “Bà hiện tại đập đi, tôi đã mang theo nhân chứng tới rồi, đến lúc đó để cho mọi người biết rốt cuộc là ai bức ai?”

Phùng Thu Bình nhìn thấy nhiều người như vậy, nhất thời không biết phải hành xử như thế nào.

Giang Nguyệt Vi nhìn bà ta lại lạnh lùng nói: “Con gái bà, Chung Bảo Ý ngoại tình, mà người làm mẹ như bà chẳng những không có răn dạy, hiện tại còn muốn lấy cái c.h.ế.t bức bách uy h.i.ế.p người đàn ông của tôi làm chuyện xấu, người một nhà các người thật sự đúng là rất không biết xấu hổ!”

Ba người phụ nữ đi theo Giang Nguyệt Vi đều là hàng xóm của nhà họ Tưởng, tự nhiên sẽ giúp nhà họ Tưởng nói chuyện: “Đúng vậy, các người đúng là không biết xấu hổ, con gái bà làm chuyện như vậy lại còn có mặt mũi quay lại trách người ta không chịu giúp giúp đỡ, tôi khinh, đồ không biết xấu hổ!”

“Đúng là mẹ nào con nấy, trách không được con gái bà da mặt lại dày như vậy có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-49.html.]

Bị mọi người mắng như vậy, Phùng Thu Bình càng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Mấy người nói bậy, con gái tôi mới không làm chuyện như vậy, đều là Hà Hiểu Phong bức con bé!”

“Con gái bà không làm gì sao?” Giang Nguyệt Vi lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, đem ảnh chụp chung của Chung Bảo Ý và Hà Hiểu Phong cho bà ta xem. “Lúc cô ấy chụp ảnh với người chồng cũ không biết xấu hổ của tôi cười vui vẻ biết bao nhiêu a, trên bức ảnh này có ngày tháng, nếu bà đập đầu c.h.ế.t ở chỗ này, tôi sẽ lập tức đăng ảnh này cho mọi người xem, để cho tất cả mọi người biết con gái bà còn chưa ly hôn đã ngoại tình, sau này cô ta cải tạo ra cũng đừng hòng làm người.”

Phùng Thu Bình nhìn ảnh xong liền lập tức trợn tròn mắt, nhưng bà ta rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhanh chóng đoạt lại ảnh từ tay Giang Nguyệt Vi, sau đó rất dứt khoát xé đi.

Giang Nguyệt Vi phản ứng không kịp, ảnh chụp thoáng cái đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Tưởng Chính Hoa lạnh lùng nói: “Bức ảnh này chỗ tôi còn có một tấm ảnh gốc, bà muốn xé bao nhiêu tôi liền có thể rửa bấy nhiêu.”

“Mày...” Phùng Thu Bình tức chết, bà ta biết khuê nữ của mình có sai, nhưng rõ ràng chỉ cần Tưởng Chính Hoa không truy cứu việc này, hết thảy liền qua đi, anh sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?

Lúc này người phụ nữ bên cạnh lập tức cười nói: “Mẹ của Chung Bảo Ý, đầu này của bà còn có định đập hay không? Nếu không đập, chúng tôi trở về nấu bữa tối đây, không có dư thời gian ở đây hao tốn với bà.”

“Nếu không thì thế này đi, hiện tại tôi đi tìm công an, để cho bọn họ cũng tới xem một chút, rốt cuộc có phải Chính Hoa muốn bức c.h.ế.t bà hay không.”

Phùng Thu Bình vốn là muốn dọa Tưởng Chính Hoa ép anh hỗ trợ mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đập đầu, hiện tại tình thế không ổn, bà ta cũng không dám nháo nữa, chỉ có thể tức giận dậm chân bỏ chạy.

Thấy sự tình đã được giải quyết, ba người phụ nữ kia cũng lập tức quay trở về nhà, Giang Nguyệt Vi không quên nói cảm ơn với ba người, sau đó mới nói với người đàn ông của mình: “Cũng may anh hiểu rõ bà ta, bằng không không có ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra, bà ta thật sự đập đầu ở chỗ này, chúng ta có mấy cái miệng cũng không thể nói rõ.”

Tưởng Chính Hoa rũ mắt, nhìn gương mặt ửng đỏ vì tức giận của cô, nghĩ đến bộ dáng cô vừa rồi tức giận dẫn người vào bảo vệ chồng, tâm trạng bị Phùng Thu Bình quấy rầy lúc nãy đột nhiên tốt lên, anh ừ một tiếng, tâm tình sung sướng: “Đừng tức giận nữa, anh cũng không tức giận nữa, chuyện đấy không đáng.”

Nếu không phải chính tai Giang Nguyệt Vi nghe được đối thoại vừa rồi của bọn họ, cô cũng không tin nổi trên đời này còn có người không khác gì Lý Mỹ Ngọc, chẳng qua khác nhau ở điểm đây là Chung Bảo Ý, mẹ cô ta mặc kệ đúng sai đều hướng về Chung Bảo Ý, mà Lý Mỹ Ngọc thì ngược lại, chưa bao giờ hướng về phía cô ta.

Buổi tối Mã Ái Vân trở về nghe nói Phùng Thu Bình đến gây sự, hận không thể lập tức lao ra tìm bà ta đánh nhau một trận. Lúc trước bà thật sự bị mù mà, sao lại cảm thấy Chung Bảo Ý sẽ là một người vợ tốt, lại còn nhà họ Chung dễ ở chung? Bà thật sự nên tự tát mình một cái đánh c.h.ế.t mình đi.

Lúc trước bà có bao nhiêu yêu thích Chung Bảo Ý thì hiện tại lại chán ghét cô ta bấy nhiêu, có sự tương phản rõ rệt như vậy, bà lại càng thích Giang Nguyệt Vi dịu dàng nhu thuận nhiều hơn.

Không đúng, Chung Bảo Ý căn bản không xứng để so sánh với cô!

Sau khi tự tức giận lại tự tiêu hóa, tâm tình Mã Ái Vân cuối cùng cũng tốt hơn một chút, lúc ăn cơm không ngừng gắp thức ăn vào bát Giang Nguyệt Vi, một bên còn dặn dò: “Ăn nhiều một chút, nhìn xem eo con gầy thành dạng nào rồi, sau này con cùng Chính Hoa phải sống tốt, sinh thêm mấy đứa bé, chúng ta làm cho bọn họ tức chết.”

Nói đến đứa nhỏ, bà lại nói: “Đúng vậy, các con phải sớm sinh con, bây giờ vừa lúc thân thể mẹ còn khỏe mạnh, có thể giúp các con trông.”

Tưởng Chính Hoa nói thẳng: “Mẹ, chúng con mới vừa mới kết hôn, chuyện có con vẫn còn sớm, sau này hãy nói sau.”

Mã Ái Vân liền nói: “Cũng không thể để sau này mới nói, dù sao mẹ cũng cảm thấy chính mình hai năm trông một đứa là vừa đẹp.”

Tưởng Chính Hoa đang muốn nói tiếp, Giang Nguyệt Vi đã đoạt lời: “Vâng ạ, chúng con sẽ lên kế hoạch thật tốt.”

Tuy rằng bà chỉ là vô tình nhắc tới đứa nhỏ, nếu đổi lại là trước kia Giang Nguyệt Vi sẽ không để ở trong lòng, nhưng không biết tại sao hiện tại cô lại có chút để tâm.

Hiện tại cô đã kết hôn với Tưởng Chính Hoa, người nhà họ Tưởng đối với cô cũng không tệ, Tưởng Chính Hoa đối với cô cũng rất tốt, tuy cô cảm thấy hai người sống cũng rất tốt, nhưng nếu sau này sinh thêm một đứa con, trở thành một nhà ba người sẽ càng đẹp hơn.

Cô biết mình có thể sinh con, những chuyện này cô biết đều là nhờ vào quyển sách kia, tuy rằng bác sĩ cũng nói cô không có vấn đề lớn, nhưng đó đều là kiểm tra của trước kia, cho nên lúc ăn cơm, cô vẫn luôn suy nghĩ, có nên đi bệnh viện lớn kiểm tra một chút hay không?

Bệnh viện lớn nơi này không biết có chính xác hay không, nhưng chờ người đàn ông của cô trở về quân đội, bọn họ cùng nhau đi thủ đô, hẳn là có thể kiểm tra tốt hơn?

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, lúc thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm mình trong nháy mắt liền cúi đầu, nghĩ thầm chuyện này vẫn nên để một hồi trở về phòng rồi nói sau.

Loading...