Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Chính Hoa lắc đầu, hiện tại vụ án của Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý đã được chuyển lên huyện, lại là vụ án lớn nên chưa có phán quyết nhanh như thế được, hơn nữa hai người đó còn đang cắn nhau: “Vẫn chưa có.”

Ánh mắt Giang Nguyệt Vi tối sầm lại, cô sắp phải hành quân, vụ án này nếu không xong thì cô cũng không yên tâm mà đi được: “Vậy khi nào mới có phán quyết?”

Tưởng Chính Hoa biết cô sốt ruột nên đã nói hết những chuyện hai người đó vạch trần nhau ở đồn cảnh sát: “Em không cần phải sốt ruột, anh đã dò la qua, ba tội danh kia của Hà Hiểu Phong thế nào cũng phải nhốt hơn mười lăm năm, phía Chung Bảo Ý có thể thêm tội danh như biết chuyện không báo và ngụy tạo lời khai, thêm vào đó lại làm hỏng cuộc hôn nhân với quân nhân, thế nào cũng phải hơn bảy năm.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì trợn tròn mắt, vốn tưởng rằng Chung Bảo Ý coi thường cuộc hôn nhân với quân nhân nên muốn gả cho Hà Hiểu Phong vì quá yêu hắn ta, nhưng ai mà biết vừa vào đồn cảnh sát, tình cảm gì cũng là giả, bảo vệ mạng mình mới là thật.

Tâm trạng cô nhất thời rất tốt, cong mắt cười nhìn người đàn ông: “Anh cố ý đến nói cho em biết tin tức này sao?”

Tưởng Chính Hoa không nói gì, chỉ đưa tài liệu trong tay mình cho cô, giọng nói trầm: “Đồng chí Giang Nguyệt Vi, bây giờ chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đi?’

Giảng Nguyệt Vi hơi sửng sốt, cầm lấy xem thì thật sự là đơn xin kết hôn có đóng dấu của quân đội, cô khẽ cắn môi rồi nhanh chóng trả lại đồ cho anh: “Tóc em rối như vậy thì sao đi được?”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô thấy mái tóc không hề rối, chỉ có ít tóc dính vào gò má ửng hồng, nhưng điều này lại tăng thêm chút vẻ đẹp lộn xộn của cô, anh không nhịn được vô thức đưa tay gạt xuống: “Rối chỗ nào, có là bao tải anh cũng cảm thấy đẹp.”

Nghe thấy những lời tâm tình đột ngột này Giang Nguyệt Vi không khỏi mỉm cười.

Tưởng Chính Hoa nhìn cô cười như hoa nở, hô hấp hơi chậm lại, lời muốn nói lại bất giác tràn ra khóe môi: “Dù sao hôm nay đồ anh cũng mang theo đủ cả, bây giờ chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đi rồi lát nữa về thẳng nhà luôn.”

Giang Nguyệt Vi hơi suy nghĩ, dù sao hôm nay cũng không bận nên cô gật đầu: “Vậy được, anh đợi em chút nhé em đi xin nghỉ phép.”

Giang Nguyệt Vi nhanh chóng xin nghỉ phép, hai người đi thẳng đến Ủy ban Cách mạng, nơi này cũng không phải là lần đầu tiên hai người đến, lần nữa vào cũng đi đến văn phòng một cách quen thuộc.

Người làm giấy chứng nhận cho hai người vẫn là nhân viên phụ trách lần trước, nhìn thấy hai người và tên của họ, dường như nhân viên phụ trách hiểu được, thì ra bốn người họ lại có quan hệ này, mặc dù rất tò mò đã xảy ra chuyện gì ở giữa, nhưng anh ấy cũng không tiện hỏi nên rất nhanh đã làm giấy chứng nhận kết hôn cho hai người.

Lấy được giấy chứng nhận kết hôn, hai người đều không nhịn được nhìn nhau, cuối cùng Tưởng Chính Hoa cũng yên tâm, anh và Giang Nguyệt Vi kết hôn chớp nhoáng, lúc trước tổ chức tiệc cưới vẫn chưa lĩnh giấy chứng nhận. Anh luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này hơi không thật lắm, bây giờ tốt rồi, hai người họ đã là vợ chồng được pháp luật công nhận rồi

Anh cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong túi tài liệu rồi kéo thẳng Giang Nguyệt Vi ra khỏi Ủy ban Cách mạng, muốn sớm về nhà ăn chút gì đó tốt để chúc mừng.

Tay anh rộng lớn, lòng bàn tay giống như một ngọn lửa nhỏ, anh nắm chặt khiến cho lòng bàn tay của Giang Nguyệt Vi cũng toát mồ hôi, đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông nắm tay đi trên đường chính như vậy, ngược lại anh giống như sợ cô đi mất vậy.

Lúc đi ngang qua Cung Tiêu Xã, họ nhìn thấy nhân viên bán hàng lần trước bán kẹo bông ở đó, nhưng giờ đã là buổi chiều nên lúc này cũng không có ai, cô ấy đang chuẩn bị dọn hàng.

Bước chân Tưởng Chính Hoa dừng lại, anh hơi nheo mắt, quay đầu nhìn Giang Nguyệt Vi: “Khi còn nhỏ mỗi lần mẹ anh vui thì sẽ mời anh ăn kẹo bông, chuyện chúng ta lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vui như vậy, anh mời em ăn kẹo bông.”

Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Nhưng em cũng không phải là con anh.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày suy nghĩ: “Anh lớn hơn em bảy tuổi, hôm nay em cứ coi như là con của anh là được rồi.”

Giang Nguyệt Vi sửng sốt, không biết sao lại nghĩ đến chuyện trước đây có lần đi dạo phố với Hà Hiểu Phong, hôm đó cô tụt huyết áp rất choáng, nhìn thấy kẹo bông thì lại muốn ăn, cô nhớ lúc đó Hà Hiểu Phong nói như này: “Đừng có trẻ con như vậy có được hay không, trẻ con mới ăn kẹo bông, cô hai mươi tuổi rồi còn góp vui cái gì.”

Bây giờ Giang Nguyệt Vi cũng không muốn ăn, nhưng cô cũng muốn làm trẻ con một lần nên cười trả lời: “Được.”

Hai người đi tới, Lưu Minh Na nhìn thấy họ liếc mắt một cái là nhận ra liền cười tủm tỉm nói: “Hai người kết hôn rồi sao?”

Tâm trạng Tưởng Chính Hoa rất tốt: “Hôm nay vừa lĩnh giấy chứng nhận nên ăn kẹo bông để chúc mừng chút.”

“Vậy thì phải chúc mừng rồi.” Lưu Minh Na mỉm cười rồi lấy que ra làm cho họ, lúc làm không khỏi lẩm bẩm hai câu, nhân tiện nhắc đến Chung Bảo Ý: “Tôi không biết cô ta đã ly hôn hay chưa, cũng không biết cô ta có kế hoạch gì, đá người trước đó chọn giờ lại chọn đến đồn cảnh sát, cô nói xem đầu cô ta làm bằng gì?”

Trước đây Giang Nguyệt Vi cũng rất quan tâm rốt cuộc vì sao cô ta lại chọn ly hôn, nhưng bây giờ thì không, nếu không phải vì họ, cô cũng không có kỳ duyên này với Tưởng Chính Hoa.

“Ai mà biết được chứ?” Giọng nói Giang Nguyệt Vi đơn giản dễ hiểu: “Có thể đầu cô ta úng nước rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-48.html.]

Lưu Minh Na cũng vui vẻ cười: “Nghe nói chồng cũ của cô ta cũng có việc làm, cũng không biết lợi cho ai.”

Tưởng Chính Hoa ho mạnh một tiếng: “Cô đừng nói nữa, làm cho tôi mấy cái nữa để cho trẻ con đi, lát nữa chúng tôi còn phải về.”

Vừa nghe thấy anh muốn làm thêm mấy cái, Lưu Minh Na cũng không chú ý đến sự khác thường của anh nên chỉ gật đầu: “Được, xong ngay đây.”

Giang Nguyệt Vi hơi cụp mắt và nghĩ thầm, chắc có lẽ lợi cho mình rồi.

Sau khi rời khỏi Cung Xã, trong tay hai người đều cầm mấy que kẹo bông rồi chậm rãi đi về nhà, đợi đến khi tới cổng bỗng Tưởng Chính Hoa nghĩ đến những lời vừa rồi của Lưu Minh Na liền nói: “Em không biết chuyện, những lời vừa rồi em đừng để trong bụng nhé.”

Giang Nguyệt Vi cắn kẹo bông, chỉ cảm thấy ngọt ngào trong miệng liền mỉm cười: “Có gì sao, em cảm thấy hình như cô ấy nói cũng không có gì lớn lắm, dường như có lợi cho em mà.”

Tưởng Chính Hoa nhìn sắc mặt cô thoải mái, giọng điệu lại mang theo ý cười, anh thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh hai người đến gần sân nhà mình, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm cách cổng sân không xa, Giang Nguyệt Vi không biết người đó là ai, nhưng Tưởng Chính Hoa nhận ra.

Đó là mẹ của Chung Bảo Ý.

Đã qua ba ngày kể từ khi xảy ra sự việc, nhưng nhà họ Chung vẫn chưa từng xuất hiện, Tưởng Chính Hoa còn tưởng rằng bọn họ sẽ không tìm đến đây, không ngờ họ vẫn tới.

Giang Nguyệt Vi có thể cảm giác được người nọ đang chờ bọn họ, liền hỏi Tưởng Chính Hoa: “Bà ta là ai vậy? Có vẻ như bà ta đang chờ chúng ta?”

Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng: “Là mẹ của Chung Bảo Ý.”

Giang Nguyệt Vi sửng sốt một hồi, sau đó, cắn một miếng kẹo bông gòn trong tay, nghĩ thầm thím này chắc hẳn là tới tìm Tưởng Chính Hoa giúp Chung Bảo Ý nhanh chóng bảo lãnh?

Sự thật đúng như cô nghĩ, Phùng Thu Bình ngồi xổm ở ngoài sân vừa nhìn thấy Tưởng Chính Hoa, lập tức đứng dậy đi qua. Bà ta nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, hiểu đây là ai, nhưng hiện tại cũng không để ý đến cái gì khác mà chỉ quay đầu nhìn Tưởng Chính Hoa mở miệng: “Chính Hoa, cậu cuối cùng cũng về rồi, tôi muốn tìm cậu nói một chút chuyện của Bảo Ý, cậu có rảnh không?”

Tưởng Chính Hoa muốn nói không rảnh, nhưng anh cũng hiểu rõ Phùng Thu Bình, bà ta sẽ không vì anh nói như vậy mà bỏ cuộc, thậm chí còn có thể lăn lộn...

Nơi này là cửa ra vào, không tiện nói chuyện, anh nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, thấy cô gái của mình cười cười mới nói với Phùng Thu Bình: “Đi vào trong nhà rồi nói.”

Ba người nhanh chóng rẽ vào trong viện, bây giờ là mùa thu - thời điểm thu hoạch, nên ban ngày mọi người đều bận rộn công việc đồng áng, trong nhà không có người lớn, chỉ có mấy đứa nhỏ ở trong sân chơi đùa, bọn họ vừa đi vào mấy đứa nhỏ nhìn thấy kẹo bông gòn liền lập tức chạy đến nhảy lên, tiếng có tiếng không la hét muốn ăn kẹo bông gòn.

Tưởng Chính Hoa chia bánh cho từng đứa nhỏ, nhìn Giang Nguyệt Vi rồi nhẹ giọng thì thầm bên tai cô, sau đó lại cười nói: “Em chơi với bọn nhỏ một chút trước nhé, anh đi nhà chính nói chút chuyện.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, Tưởng Chính Hoa lập tức dẫn Phùng Thu Bình đi nhà chính, vừa ngồi xuống, người đàn bà liền vội vàng nói: “Chính Hoa, chuyện của Bảo Ý tôi biết rồi, chuyện này đều là lỗi của Hà Hiểu Phong kia, cậu không biết nên chúng tôi cũng không trách, nhưng dù sao trước đây hai đứa cũng từng có một khoảng thời gian là vợ chồng, việc này của chúng ta cho qua đi có được không, bây giờ cậu cùng tôi đến nói với công an không truy cứu chuyện này nữa, được không? “

Về chuyện hai đứa nhỏ kết hôn, bởi vì ngày trước nhà họ Chung đã từng tổ chức tiệc cưới ở quê nhà, cho nên lần này nhà họ Hà tổ chức tiệc cưới ở tiệm cơm nhà họ Chung không có tham dự, ngày đó xảy ra chuyện gì từ đầu đến cuối bọn họ cũng không biết, cho đến khi nhận được điện thoại của đồn cảnh sát gọi tới đại đội mới biết Bảo Ý xảy ra chuyện.

Ban đầu biết đứa nhỏ xảy ra chuyện, cả người bà ta đều choáng váng cả lên, mà lúc ấy điều đầu tiên bà ta nghĩ tới chính là lập tức muốn đi tìm Tưởng Chính Hoa giúp đỡ, nhưng Bảo Ý lại không cho bà ta đến, sau đó lại tìm hiểu thêm một chút, mới biết được loại chuyện này chỉ cần Tưởng Chính Hoa không truy cứu Bảo Ý mới không có việc gì.

Tưởng Chính Hoa không nghĩ tới bà ta sẽ nói những lời như vậy, giống như chuyện Chung Bảo Ý ngoại tình không phải là sai, mà anh đi vạch trần mới là sai, đáy lòng anh cười lạnh một tiếng, chỉ thản nhiên nói: “Xin lỗi, không được.”

Anh dứt khoát cự tuyệt như thế là điều Phùng Thu Bình chưa từng nghĩ tới, bà ta sửng sốt một hồi lâu như không hiểu rõ vừa rồi anh nói cái gì: “Ý cậu là gì?”

Tưởng Chính Hoa nhìn bà ta, biết hôm nay bà ta tới tìm mình chính là vì muốn đưa Chung Bảo Ý ra ngoài. Nếu anh đã quyết định để Chung Bảo Ý chịu trách nhiệm về chuyện này, vậy thì sẽ mặc kệ hết tất cả, cho dù là ai nói cũng sẽ không d.a.o động: “Bảo Ý làm sai chuyện, phải gánh chịu hậu quả, cho nên việc này tôi sẽ không giúp bà.”

Phùng Thu Bình lần này nghe rất rõ ràng, nhưng mà hôm nay bà ta cũng là có chuẩn bị mới đến, không có khả năng anh nói không giúp bà ta liền rời đi, bà ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa theo kế hoạch nói: “Việc này là Bảo Ý bị bức ép, đều do Hà Hiểu Phong kia ép con bé, xảy ra chuyện con bé còn không dám nói với tôi, mà cậu...”

Tưởng Chính Hoa trực tiếp cắt ngang lời bà ta: “Thím này, chuyện tiếp theo bà muốn nói tôi đều đã biết hết rồi, bà muốn nói trong hơn một năm bọn họ kết giao, tất cả đều là lỗi của Hà Hiểu Phong, đều là Hà Hiểu Phong bức bách Bảo Ý ở cùng một chỗ, Bảo Ý bởi vì sợ hãi cho nên mới dẫn đến chuyện phát sinh gần đây, phải không?”

Phùng Thu Bình sửng sốt, cũng không để ý anh làm sao biết mình muốn nói cái gì, vội vàng gật đầu: “Đúng, chính là như vậy.”

Tưởng Chính Hoa nhìn bà ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Thím này, bà cảm thấy tôi trông giống như một kẻ ngốc dễ bị lừa gạt như vậy sao?”

Loading...