Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:21
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Hiểu Phong tin tưởng Chung Bảo Ý, cũng từng nghe từ mấy người vào đồn cảnh sát rằng những cảnh sát đó vì để họ sớm nhận tội nên đã dùng mọi cách, cái gì mà ép cung hay xui khiến nhận tội họ đều dùng, cho nên bây giờ nhất định là họ đang xui khiến nhận tội, để tội danh của hắn ta nặng hơn.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm: “Không có, tôi không cưỡng ép cô ta, chắc chắn cô ta cũng sẽ không nói như vậy, các người đừng có mà vu khống người khác.”
Cảnh sát nhìn hắn ta, trực tiếp đưa biên bản mà Chung Bảo Ý ký tên cho hắn ta xem rồi lạnh lùng nói: “Cảnh sát chúng tôi phá án là nói bằng chứng, đây là chính miệng Chung Bảo Ý thừa nhận, cô ta còn cung cấp manh mối đầu cơ trục lợi của anh cho chúng tôi, bây giờ anh lại có thêm một tội danh!”
Khi Hà Hiểu Phong nhìn thấy những biên bản có chữ đen trên nền trắng kia thật sự là bút tích của Chung Bảo Ý, hắn ta như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức cả người hắn ta đều bị đóng băng, người phụ này lại thật sự nói như vậy, thật sự nói rồi…
Vốn sau khi phát hiện ra bằng chứng tham ô và đầu cơ trục lợi, hắn ta cảm thấy trời đã sụp đổ rồi, nhưng bây giờ ai mà biết được không chỉ trời sụp mà ngay cả đất cũng nở, rõ ràng họ ở bên nhau cô ta đều tự nguyện, thậm chí lúc đầu hắn ta đầu cơ trục lợi là vì cô ta như có như không xúi giục hắn ta nên hắn ta mới hành động, bây giờ cô ta lại đổ hết tội cho hắn ta?
Sao người phụ nữ này lại độc ác như vậy? Đây là cô ta muốn mạng của hắn ta đấy chứ?
Cảnh sát kia nhìn hắn ta hồi lâu không phản ứng nên đã gõ lên mặt bàn, lúc này Hà Hiểu Phong mới lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi lại: “Đây thật sự là Chung Bảo Ý nói sao? Các anh không bức cung?”
Sắc mặt cảnh sát tối sầm lại với ánh mắt lạnh lùng: “Hà Hiểu Phong, anh chú ý lời nói của mình chút, đây là đồn cảnh sát, không phải nơi lưu manh tụ tập, nét chữ trên đây đều là chính miệng Chung Bảo Ý trả lời, giấy trắng mực đen rõ ràng là tên của cô ta!”
“Nếu tất cả những chuyện này đều là anh làm thì bị kết án hai mươi năm cũng là đương nhiên, nếu không phải là anh làm thì mau chóng thành thật khai báo đã xảy ra chuyện gì, sự việc đã đến bước này rồi, giấu cũng không hề có lợi ích gì với anh đâu.”
Đột nhiên Hà Hiểu Phong tỉnh táo lại, đúng vậy, tham ô và đầu cơ trục lợi đã đủ để hắn ta chịu rồi, lại thêm một tội danh cưỡng hiếp, đây là Chung Bảo Ý muốn mạng của hắn ta! Dù không c.h.ế.t nhưng những tội này cũng đủ kết án hắn ta hai mươi năm rồi, vậy cả đời này hắn ta còn có triển vọng gì nữa?
Người phụ nữ độc ác này muốn thoát tội ư, không có cửa đâu!
Việc hắn ta từng làm nếu có bằng chứng thì hắn ta không có cách nào chối cãi được, nhưng việc hắn ta chưa từng làm cũng không có bằng chứng thì có c.h.ế.t hắn cũng không nhận, hắn ta lập tức nói: “Những tội khác tôi nhận, nhưng tôi không cưỡng ép Chung Bảo Ý, tôi cũng không uy h.i.ế.p cô ta, tất cả đều là cô ta tự nguyện, có một lần cô ta còn trả lại hóa đơn cho tôi, tôi còn có sổ tay, chắc là trên đó vẫn còn nét bút của cô ta, các anh có thể đến ký túc xá của tôi tìm!”
Hắn ta lại nghiến chặt răng nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh xử án phải nói bằng chứng, không thể chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi được, việc tôi chưa từng làm thì tôi sẽ không nhận, có đánh c.h.ế.t cũng không nhận.”
Hai cảnh sát liếc nhau, à, buổi sáng cặp vợ chồng mới cưới đó còn đang náo nhiệt tổ chức hôn lễ, bây giờ lại sắp bắt đầu chỉ ra bằng chứng phạm tội lẫn nhau của đối phương, chỉ là phía Hà Hiểu Phong nhất mực nói Chung Bảo Ý xúi giục hắn ta đầu cơ trục lợi nên hắn ta mới tham ô đồ của công, còn phía Chung Bảo Ý lại nhất mực nói Hà Hiểu Phong cưỡng ép cô ta nên cô ta mới gây ra mọi chuyện hôm nay, hai bên ngoại trừ cung cấp thiệp chúc mừng và bút tích sổ sách ra thì cũng không có bằng chứng khác, vụ án rất nhanh bước vào giai đoạn tiếp tục tìm bằng chứng.
Từ trước đến nay, vụ án này là vụ án lớn nhất xảy ra ở công xã Sao Đỏ trong gần mười năm qua, vụ án liên quan đến cán bộ Ủy ban Cách mạng, phía công xã không thể toàn quyền làm chủ được nên đồn cảnh sát quyết định thu xếp vụ án rồi mới đưa lên huyện.
Cặp vợ chồng mới cưới bị bắt vào ngày cưới, lúc ấy lại là ngày họp chợ nên có vô số người chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra, lập tức chuyện này đã được đồn đại khắp nơi, nhưng vụ án cũng không có phán quyết nhanh như vậy, thế mà chỉ trong chốc lát đã truyền cái gì mà Hà Hiểu Phong bị phán hai mươi năm, phải ăn đạn, nói Chung Bảo Ý tai vạ đến nơi tự mình vẫy…
Những lời nói này chỉ cần vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy bất cứ lúc nào, cũng nhờ phúc chuyện này mà người nhà họ Hà vẫn còn đang chạy tới chạy lui, Giang Nguyệt Vi có thể yên lặng làm việc hai ngày rồi, đến ngày thứ ba xảy ra sự việc, buổi chiều Hà Hiểu Phương đến tiệm cơm sao kê với Đặng Chí Phi.
Đối với Hà Hiểu Phương mà nói, Giang Nguyệt Vi chính là kẻ thù của nhà họ, nhưng bây giờ nhà họ Hà đã khó giữ nổi mình rồi nên hiện tại dù muốn cô ta làm chút gì đó cũng chịu thôi, sao kê xong, cô ta không lấy được bao nhiêu tiền hoàn lại, cô ta chỉ có thể oán hận trừng mắt Giang Nguyệt Vi một cái rồi rời đi.
Hôm tổ chức tiệc cưới Tôn Tú Hương cũng đã nhận ra quan hệ giữa nhà họ Hà và Giang Nguyệt Vi không bình thường, qua hai ngày kiểm chứng, cuối cùng cô ta cũng hiểu được quan hệ giữa họ, Hà Hiểu Phương vừa đi, cô ta đã kéo Giang Nguyệt Vi đi trước mặt mọi người rồi nói: “Giang Nguyệt Vi, tôi đã biết quan hệ giữa cô và Hà Hiểu Phong rồi, hôm tổ chức tiệc cưới chính là cô tố cáo nhà họ Hà, vì cô tố cáo nên đã khiến cho tiệm cơm bị tổn thất nặng, cô nên bị đuổi việc!”
Hai ngày nay mọi người đều bận xử lý hàng tồn kho trước đó, cho nên không có ai đi dò la chuyện của Giang Nguyệt Vi, bây giờ nghe Tôn Tú Hương nói như vậy, anh ta lập tức sửng sốt và nghĩ đến chuyện xảy ra vào hôm ấy, sau đó tầm mắt nhìn Giang Nguyệt Vi.
Vốn Đặng Chí Phi đã thấy khó chịu với Giang Nguyệt Vi rồi nên lập tức hùa theo nói: “Giang Nguyệt Vi, cô giải thích rõ ràng cho tôi, đây là trường hợp gì? Cô cố ý tố cáo nhà họ Hà vào hôm đó hả?”
Ngày thứ năm Giang Nguyệt Vi đã đoán được Tôn Tú Hương sẽ lấy chuyện này để làm khó cô, cho nên cô sớm đã chuẩn bị tốt, cô nhìn Tôn Tú Hương rồi lạnh lùng nói: “Cô nói tôi tố cáo nhà họ Hà nên khiến cho tiệm cơm chịu tổn thất, vậy bằng chứng đâu?”
Ánh mắt Tôn Tú Hương đắc ý: “Còn cần bằng chứng gì nữa, hôm đó mọi người đều đã nghe thấy những lời bà Triệu Phượng Tiên nói rồi, cô bị ly hôn, cô vì trả thù nhà họ Hà nên cố ý tố cáo họ ở tiệc cưới!”
Giang Nguyệt Vi cười lạnh: “Côi nói thì là bằng chứng ư, vậy tôi cũng nói cô và quản lý Đặng có quan hệ nam nữ bất chính, cho nên hai người chính là quan hệ bất chính?”
Vừa nói ra những lời này, mọi người yên lặng một lúc, ánh mắt sáng quắc vốn rơi trên người Giang Nguyệt Vi giờ lập tức chuyển sang Đặng Chí Phi và Tôn Tú Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-47.html.]
Đặng Chí Phi lấy lại tinh thần, tức đến mức mặt đỏ bừng lên: “Giang Nguyệt Vi, cô nói bậy gì vậy?”
“Tôi cũng không nói bậy.” Giang Nguyệt Vi lạnh lùng nói, cô sớm đã thấy khó chịu hai người này rồi, họ luôn chọc giận cô: “Nếu quan hệ hai người không phải như tôi nói thì sao lần nào anh cũng bảo vệ Tôn Tú Hương vậy, anh tốt với cô ta như vậy, người không biết còn tưởng đồng chí Tôn Tú Hương là con dâu anh…”
Giang Nguyệt Vi nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hai người trước mặt không ngờ đến này: “Một người là anh rể, một người là em vợ, hẳn là hai người thật sự có gì đó không bình thường…”
“Giang Nguyệt Vi, cô câm miệng!” Tôn Tú Hương tức đến mức trừng mắt lên, Giang Nguyệt Vi này sao dám nói như vậy: “Cô nói bậy, cô muốn hại c.h.ế.t tôi!”
Ánh mắt Giang Nguyệt Vi giảo hoạt, nhìn mấy người khác: “Mọi người xem, những lời cô ta nói là bằng chứng, còn những lời tôi nói lại là nói bậy, đây là đạo lý gì chứ?”
Mấy người khác đã sớm khó chịu Tôn Tú Hương, chỉ vì cô ta là em vợ Đặng Chí Phi nên mới luôn nhẫn nhịn, bây giờ nghe Giang Nguyệt Vi nói như vậy thì lập tức gật đầu như giã tỏi.
Đặng Chí Phi gấp đến mức mồ hôi nhễ nhại, anh ta thật không dễ mới lăn lội đến bước này, nhân ngôn khả úy*, nhưng anh ta cũng không thể để Giang Nguyệt Vi tùy tiện làm hỏng danh tiếng của anh ta được: “Đồng chí Giang Nguyệt Vi, quan hệ giữa tôi và Tôn Tú Hương trong sạch, chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa em vợ và anh rể, những lời đó của cô không thể nói linh tinh được, nếu truyền ra ngoài sẽ hại c.h.ế.t chúng tôi.”
*Nhân ngôn khả úy (人言可畏): lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ.
Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi khó hiểu nhìn anh ta: “Vậy tại sao vừa rồi Tôn Tú Hương nói xong anh lại nghi ngờ tôi? Có thật sự vì cô ta là em vợ của anh không?”
Lúc này Đổng Thụ Dân cũng hùa theo: “Không phải sao, quản lý Đặng biết rõ nhất sao Tôn Tú Hương lại làm ở tiệm cơm mà, nếu nói hai người không có mối quan hệ vượt quá giới hạn thì ai tin?”
Đặng Chí Phi bị Đổng Thụ Dân nói như vậy thì rất chột dạ, quả thật anh ta có chiếu cố em vợ chút, nhưng cũng không có loại quan hệ như họ nói: “Không có chuyện đấy đâu!”
Nói xong, anh ta oán hận nhìn Tôn Tú Hương một cái, chỉ cảm thấy mình bị cô ta dẫn lệch hướng: “Đầu óc cô ta không rõ ràng lắm, mọi người không nên nghe cô ta nói bậy, bây giờ tôi bảo cô ta xin lỗi đồng chí Giang Nguyệt Vi.”
Tôn Tú Hương trừng mắt nhìn, tức đến mức không chịu nổi: “Anh rể, hôm đó chính là Giang Nguyệt Vi tố cáo Hà…”
Đặng Chí Phi lập tức ngắt lời cô ta, lớn tiếng quát: “Tôn Tú Hương, cô câm miệng cho tôi, hiện tại là giờ làm việc, cô hãy gọi tôi là quản lý Đặng, cô mau xin lỗi đồng chí Giang, về sau chuyện này ai cũng đừng nói nữa.”
Tôn Tú Hương bị mắng trước mặt mọi người, vừa tủi thân vừa mất mặt, nhưng bây giờ lại không thể không xin lỗi: “Xin lỗi đồng chí Giang Nguyệt Vi, là tôi nói bậy, xin cô tha thứ!”
Giang Nguyệt Vi cũng không muốn cảm kích liền nhìn Đặng Chí Phi: “Quản lý Đặng, chuyện hôm nay có thể cho qua, vậy sau này nếu cô ta còn nói bậy thì sao?”
Đặng Chí Phi lập tức nói: “Nếu cô ta dám, tôi… tôi sẽ trừ điểm của cô ta, trừ thật nặng!”
“Trừ điểm xong có thể bị sa thải.” Đổng Thụ Dân lạnh lùng tiếp lời.
“Đúng, sa thải!” Vương Lệ Anh và Triệu Thái Nguyệt cũng đồng ý.
Đặng Chí Phi nhất thời nghẹn lại, anh ta cũng không muốn sa thải Tôn Tú Hương, nếu không chỗ vợ cũng không dễ giải thích, nhưng bây giờ mọi người đều nhìn chằm chằm anh ta như vậy nên chỉ có thể quay đầu mắng Tôn Tú Hương: “Cô nghe thấy chưa, sau này phải đoàn kết trong công việc, bằng không trừ điểm của cô xong thì cô về nhà chăn lợn đi!”
Tôn Tú Hương nghe những lời này thì tức đến mức suýt nữa hộc máu, rõ ràng là chuyện xấu Giang Nguyệt Vi làm, sao cuối cùng lại là lỗi của cô ta vậy, còn bị cảnh cáo, đúng thật là không có công lý mà!
Giang Nguyệt Vi nhìn sắc mặt Tôn Tú Hương trắng xanh đan xen thì cũng rất biết điều nói: “Được, những lời quản lý Đặng nói đương nhiên là tôi tin, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, tôi ra ngoài viết thực đơn buổi tối đây.”
Cô nói xong cũng không muốn nhìn hai người này nữa nên xoay người đi thẳng ra cửa, kết quả liếc mắt một cái thì nhìn thấy Tưởng Chính Hoa với dáng người cao thẳng đang đứng ở cửa.
Giang Nguyệt Vi hơi ngạc nhiên liền đi ra ngoài: “Sao anh lại đến đây? Em vẫn chưa tan làm mà.”
Nói xong, cô nhìn thấy dường như trong tay anh cầm tài liệu, ánh mắt sáng ngời: “Vụ án của hai người họ có kết quả rồi sao?”