Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng những lá thư đó Hà Hiểu Phong đều đã lấy về từ trong tay Giang Nguyệt Vi rồi mà, bên này cô ta cũng không có bất cứ thứ gì trước đây với Hà Hiểu Phong, rốt cuộc Tưởng Chính Hoa lấy bằng chứng ở đâu để vạch trần cô ta chứ?

Cô ta nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được, cũng không muốn nghĩ nữa, cho dù anh có bằng chứng gì thì bây giờ cô ta cũng đã nghĩ ra đối sách rồi.

Đang nghĩ thì đột nhiên cửa phòng thẩm vấn đẩy ra, có hai cảnh sát một nam một nữ bước vào, họ nhanh chóng đi đến trước mặt cô ta rồi ngồi xuống, sau đó tiến hành một loạt thẩm vấn thông thường.

Sau khi Chung Bảo Ý trả lời xong, cô ta thở phào nhẹ nhõm và cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, sau đó hỏi: “Đồng chí cảnh sát, họ gọi tôi đến lại để tôi đợi lâu như vậy, cũng không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, sao tôi có thể phối hợp tốt để các đồng chí điều tra đây?”

Nữ cảnh sát kia nhìn cô ta một cái rồi hỏi: “Chung Bảo Ý, tất cả bằng chứng và giấy tờ của chồng cô đều ở đây, về cơ bản đã có thể kết án, cô có biết những chuyện hắn ta làm không??”

Chung Bảo Ý nghe giọng nói nghiêm nghị của nữ cảnh sát, hơi thở hơi chậm lại, cả người mềm nhũn, thế mà Hà Hiểu Phong thật sự để người khác lấy được những giấy tờ kia?

Đồ bỏ đi này thật tức c.h.ế.t đi được, chuyện gì cũng làm không xong! Bây giờ còn liên lụy đến cô ta!

Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn cảnh sát rồi lắc đầu: “Đồng chí cảnh sát, nếu cô hỏi tôi có biết những chuyện kia của chồng tôi hay không thì thật sự là tôi không biết, tôi luôn tin tưởng anh ấy, cho dù anh ấy làm, tôi cũng không biết, bây giờ cô nói anh ấy từng làm những chuyện đó, tôi cũng không dám tin anh ấy nữa!”

Nữ cảnh sát kia nhìn cô ta bình tĩnh như vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Được, cô nói cô không biết, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, nếu chúng tôi biết được cô biết mà không báo thì đến lúc đó cô phải chịu trách nhiệm.”

Chung Bảo Ý cắn răng rồi gật đầu: “Tôi thật sự không biết mà, chuyện lớn như vậy sẽ bị kết án, nếu tôi biết thì sao có thể kết hôn với anh ấy được chứ?”

Nam cảnh sát vừa nghe những lời này dường như cũng cảm thấy có lý, nữ cảnh sát kia lại hỏi: “Vậy cô biết mình phạm tội gì không?”

Dứt lời, trái tim Chung Bảo Ý nơm nớp lo sợ, cô ta nín thở, một lúc sau lại lắc đầu: “Không biết, tôi là phụ nữ làm việc nghiêm túc, chưa từng làm chuyện xấu, tôi không biết mình đã phạm phải sai lầm gì.”

Nữ cảnh sát kia thấy cô ta cứng đầu nên cũng lười hỏi lại, ném thẳng lên bàn ảnh chụp chung của hai bọn họ và tờ đơn mở phòng của họ gần đây còn có ảnh chụp hai lá thư kia: “Chung Bảo Ý, cô xem những thứ này đi rồi hãy trả lời lại tôi.”

Chung Bảo Ý lập tức cầm ảnh lên, vẻ mặt cô ta trắng bệch khi nhìn thấy những tấm ảnh đó.

Tờ đơn mở phòng là do họ ngụy tạo, lúc ấy họ chỉ muốn mở nhà ở huyện, sau đó nhân tiện chụp ảnh chung, nhưng những tấm ảnh này hẳn là sẽ không rơi vào tay Tưởng Chính Hoa, sao bây giờ lại ở đây?

Cô cầm những tấm ảnh này trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng toát ra mồ hôi lạnh, cả người cô ta đều lạnh, thì ra người đàn ông kia bề ngoài có vẻ gió yên sóng lặng, nhưng lại âm thầm điều tra cô ta!

“Cô còn mặt mũi nói dối nữa không?” Nữ cảnh sát đó lạnh lùng nói, sau đó lấy lại ảnh từ trong tay cô ta: “Những quân nhân đó chiến đấu hết mình ở tiền tuyến, nhưng cô thì sao? Lại đi ăn chơi trác táng với người khác sau lưng người đàn ông của mình? Bây giờ bằng chứng đã ở trước mặt, cô còn có gì để nói?”

Chung Bảo Ý dần dần lấy lại tinh thần, cô ta nhìn cảnh sát trước mặt, dường như có thể tưởng tượng được cảnh mình lao động cải tạo, ăn những món tồi tệ nhất, làm việc nặng nhọc nhất, còn có thể bị người ta chế giễu, còn bị người ta đánh, cũng có thể bị nhốt năm sáu năm, sau năm sáu năm ra thì trời bên ngoài đã sớm thay đổi…

Cô ta không thể ngồi tù!

Cho dù ngồi tù cũng không thể ngồi lâu như vậy được!

Chung Bảo Ý nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn hai cảnh sát trước mặt rồi cắn chặt môi tự làm mình đau, cô ta lại cắn, ngay sau đó nước mắt bằng hạt đậu rơi xuống từ trong hốc mắt.

Nữ cảnh sát đó nhìn cô ta đột nhiên khóc lập tức không vui: “Cô khóc cái gì, chúng tôi cũng không đánh cô hay ép cô, có tội thì nên nhận tội, cố gắng xử lý khoan hồng!”

Chung Bảo Ý giơ tay lau nước mắt, khịt mũi, giương mắt nhìn hai người đó: “Đồng chí cảnh sát, tôi sai rồi, tôi không nên làm chuyện này, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

“Hà Hiểu Phong kia coi trọng tôi, hắn ta mạnh hơn tôi, hắn ta nói nếu tôi nói ra thì sẽ nói tôi quyến rũ hắn ta làm cho tôi không có mặt mũi nhìn người nữa, hắn ta luôn biết Tưởng Chính Hoa ở bên ngoài không về, cho nên hắn ta luôn uy h.i.ế.p tôi, tôi không có cách nào khác, tôi cũng không muốn vậy đâu.”

Cô ta biết tất cả bằng chứng đều ở trước mặt nên không thể không nhận tội, nhưng cô ta có thể đổ hết lỗi của mình cho Hà Hiểu Phong, cố gắng khoan dung nhất có thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-46.html.]

Hai cảnh sát kia nghe thấy cô ta nói đột ngột như vậy, lập tức sững sờ, đây là trường hợp gì?

Hiện tại nhìn thấy sắc mặt của hai cảnh sát, Chung Bảo Ý biết mình đã cược đúng, Hà Hiểu Phong tham ô tài sản của nhà nước lại đầu cơ trục lợi, hai tội danh này đã đủ để hắn ta nhốt mười mấy năm, đằng nào cũng ngồi lâu như vậy rồi thì thêm vài năm nữa cũng có sao đâu?

Bây giờ cô ta vẫn còn trẻ, không muốn ngồi tù liền tiếp tục khóc: “Lúc đó Tưởng Chính Hoa làm quân nhân ở bên ngoài, tôi lại làm ở Cung Tiêu Xã, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn ai tin tôi, họ sẽ mắng tôi bàn tán về tôi bằng những lời khó nghe nhất, chắc chắn tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà sống nữa…”

Dù sao cũng là người từng có kinh nghiệm thẩm vấn, hai cảnh sát nhìn nhau một hồi rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nữ cảnh sát nhìn cô ta nói: “Đã như vậy, sao lúc trước không nói cho người nhà biết, sao không nói cho Tưởng Chính Hoa biết, anh ấy là quân nhân lẽ nào lại sợ Hà Hiểu Phong?”

“Tôi nói chuyện này thì họ tin ư?” Chung Bảo Ý lập tức nói: “Họ sẽ không tin, lúc trước tôi vì sợ khổ nên không đi hành quân, Tưởng Chính Hoa và mẹ anh ấy đã có rất nhiều ý kiến với tôi, chỉ cần tôi vừa nói là họ sẽ cảm thấy tôi không chịu được cô đơn mới tốt với người khác, đến lúc đó dù tôi có một nghìn cái miệng cũng không thể nói rõ được.”

Cô ta nói logic như vậy dường như cũng có lý, nhưng cảnh sát cũng không có dễ bị lừa như thế, khóe miệng nữ cảnh sát giật giật, sau đó giơ tấm ảnh trong tay lên: “Hai lá thư trong ảnh này chúng tôi đã so nét chữ, là nét chữ của cô, nếu cô nói Hà Hiểu Phong luôn ép cô thì cô giải thích chuyện này sao đây? Cũng là hắn ta ép cô viết thư tình dây dưa như vậy à?”

Chung Bảo Ý nhìn hai tấm ảnh đó, bên trong chính là thư mà lúc trước lấy tiền để mua từ trong tay Giang Nguyệt Vi, cô ta không ngờ Giang Nguyệt Vi lại lưu lại một bản như vậy, cô ta suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: “Bởi vì lúc đó tôi muốn chấm dứt quan hệ bất chính này với hắn ta, nhưng hắn ta không đồng ý nên chúng tôi đã cãi nhau, hắn ta uy h.i.ế.p rồi nói rằng sẽ khiến tôi danh bại thân liệt, tôi sợ hãi và để dỗ dành hắn ta nên tôi mới buộc phải viết.”

Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, nam cảnh sát lập tức lại hỏi: “Cho nên cô nói mấy ngày hai người ở bên nhau, những chuyện như lá thư, mở phòng, còn chụp ảnh chung bao gồm cả chuyện kết hôn đều là Hà Hiểu Phong uy h.i.ế.p cô và ép cô làm, đúng không?”

Chung Bảo Ý lập tức gật đầu: “Đúng vậy, sự việc đã phát triển đến bước này, tôi xin lỗi Chính Hoa, ngoài ly hôn tôi cũng không còn cách nào khác, một người phụ nữ mơ hồ như tôi đã ở cùng với Hà Hiểu Phong lâu như vậy, ngoài việc kết hôn với hắn ta ra thì tôi còn có thể làm gì chứ?”

Nữ cảnh sát thấy cô ta nói rành mạch rõ ràng đâu ra đấy liền lạnh lùng hỏi: “Đây đều là những lời cô nói, bằng chứng của cô đâu? Bằng chứng nào có thể chứng minh Hà Hiểu Phong uy h.i.ế.p cô?”

“Nếu cô có thể cung cấp bằng chứng thì cảnh sát sẽ đứng về phía cô, nếu không có thì chúng tôi sẽ không loại trừ việc cô nói như vậy để thoát tội được, cho nên Chung Bảo Ý, cô phải chắc chắn những lời cô vừa nói đều là thật, nếu không chính là ngụy tạo lời khai.”

Đương nhiên Chung Bảo Ý biết chỉ người khác cần phải có bằng chứng, cô ta đều nói bừa thì sao có thể có bằng chứng được, nhưng không may trước đây Hà Hiểu Phong đã tặng cho cô một tấm thiệp sinh nhật, những lời chúc trên đó viết chắc là sẽ có ích với cô ta.

Cô ta cụp mắt suy nghĩ một hồi, lúc ngẩng lên đã giàn giụa nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, hắn ta cố ý làm như vậy rồi thì sao có thể chủ động lưu lại bằng chứng cho tôi được, càng huống chi lúc đó hắn ta cũng là uy h.i.ế.p tôi bằng lời nói, tôi cũng không có cách nào để lưu lại chứng cứ.”

“Nhưng tôi có một tấm thiệp chúc mừng hắn ta chủ trương tặng, trên đó viết sinh nhật vui vẻ, còn viết cả đời này nhận định tôi, nói c.h.ế.t cũng phải ở bên tôi, không biết như vậy có được tính hay không?”

Vốn chỉ là một tấm thiệp kiên định nhận yêu, dưới sự tố cáo của cô ta thêm mắm thêm muối, lê hoa đái vũ, những lời chúc mừng phía trên nghiễm nhiên thay đổi hương vị.

*Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Cảnh sát lại hỏi: “Thiệp chúc mừng đâu?”

“Trong ký túc xá của tôi.” Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hai cảnh sát, cô ta lại tiếp tục nói: “Nếu các đồng chí không tin thì tôi có thể cung cấp một manh mối cho các đồng chí, trước đây khi hắn ta chạy đường dài, có mấy lần hắn ta nhắc tới việc đến thôn Hổ Đầu thành phố Trùng Dương để tìm một người tên là Tiền Bưu, hắn ta đầu cơ trục lợi nói không chừng có liên quan đến Tiền Bưu này.”

Phía Hà Hiểu Phong vẫn chưa thẩm vấn xong, hắn ta cũng chưa nhắn nhủ gì với Tiền Bưu, hai cảnh sát ai cũng không ngờ thẩm vấn lại kéo ra một người khác, thấy thái độ của cô ta tốt như vậy, hai người liếc nhau một cái, nam cảnh sát nói: “Những điều cô nói chúng tôi phải tra xét, cho nên bây giờ tạm thời không thể thả cô được.”

Nói xong, nam cảnh sát nhanh chóng đưa biên bản thẩm vấn cho cô ta: “Cô xem biên bản đi, nếu không có ý kiến khác thì ký tên xác nhận, đồng thời chúng tôi phải nhắc nhở cô rằng biết chuyện mà không báo, có ý đồ xấu ngụy tạo lời khai thì đến lúc đó chúng tôi điều tra được, vậy tội càng thêm nặng.”

Chung Bảo Ý liếc nhìn rồi lập tức ký tên.

Cô ta không sợ Hà Hiểu Phong phản bác mình, dù sao tội của người đàn ông đó cũng đã định rồi, bây giờ cô ta chủ động cung cấp manh mối, chắc chắn cảnh sát sẽ tin cô ta hơn.

Cuối cùng, cô ta lại nghiến răng khóc lóc kể lể: “Đồng chí cảnh sát, tôi biết hắn ta chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng nể tình tôi phối hợp như vậy, các đồng chí nhất định phải làm chủ thay tôi nha.”

*

Mà bên này, Hà Hiểu Phong vẫn chưa kết thúc cuộc thẩm vấn đầu tiên, nghe được từ cảnh sát Chung Bảo Ý nói chuyện hai người yêu nhau thành hắn ta cưỡng ép và uy h.i.ế.p cô ta, suy nghĩ đầu tiên chính là không thể nào.

Tính cách Chung Bảo Ý hơi mạnh mẽ, có lúc cũng hay mắng hắn ta hèn, mắng hắn ta đần, mắng hắn ta không được tích sự gì, nhưng cũng khen hắn ta đẹp trai, sang trọng, có sở thích, biết dỗ dành, thời gian vui vẻ họ ở bên nhau hắn ta đều nhớ rõ như in, họ cũng đã kết hôn, sao cô ta có thể vu khống hắn ta cưỡng ép và uy h.i.ế.p cô ta vào lúc này được?

Loading...