Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:17
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh sát lạnh lùng nói: “Cô là Chung Bảo Ý thì đúng rồi, chuyện của cô cũng không ít đâu, bây giờ cô cũng phải đi với chúng tôi một chuyến, nếu có hiểu lầm gì thì đến đồn rồi nói.”

Nói xong, hai cảnh sát khác đi lên mời cô, chân Chung Bảo Ý lập tức mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, nếu vừa rồi chỉ nói Hà Hiểu Phong phạm tội thì thật sự cô ta không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ ngay cả cô ta cũng bị chỉ đích danh, vậy thì nhất định là tên chó Tưởng Chính Hoa kia đi tố cáo cô ta rồi.

Tình hình hiện tại của bọn họ ở nơi đông người rất không tốt nên cô ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng vút qua, sau đó nói với cảnh sát: “Được, hai chũng tôi đều phối hợp điều tra, đến đồn cảnh sát với các anh, đợi lát nữa nói xong, các anh phải thả chúng tôi ra.”

Cảnh sát lạnh lùng nói: “Đợi các người có thể ra ngoài rồi hãy nói.”

Nói xong, cũng không cho hai người cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp bắt người đi.

Hôm nay là ngày cưới của nhà họ Hà cũng là ngày họp chợ, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cửa tiệm cơm đã sớm bị mọi người vây kín đến mức nước không ngấm qua được, hiện tại mọi người nhìn bốn cảnh sát dẫn một cặp vợ chồng mới cưới từ trong quán cơm ra, đám đông bùng nổ ngay lập tức.

“Đầu cơ trục lợi chắc không đến nỗi c.h.ế.t người chứ? Nhưng hắn ta tham ô tài sản của nhà nước?”

“Tôi nghe nói tham ô tài sản của nhà nước là phải ăn đạn đấy…”

“Có thật không? Nếu thật sự là vậy thì nên ăn đạn!”

“Người phụ nữ đó phạm tội gì? Sao cô ta cũng phải đi cùng?”

“Không biết nữa, lát nữa tôi đi nghe ngóng…”

“Ôi, xảy ra chuyện như vậy thật mất mặt c.h.ế.t đi được!”

“Còn phải nói, hôm nay họ còn kết hôn đấy…”

Nhất thời xung quanh dấy lên nhiều lời bàn tán khác nhau, sắc mặt Triệu Phương Tiên trắng bệch, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tai cũng ong ong, cả người như đang rơi xuống.

Xong rồi, sao lại như vậy? Sao Hiểu Phong nhà họ lại liên quan đến những chuyện đó chứ? Ai tố cáo cô ta đây, có phải là Giang Nguyệt Vi hay không? Không phải Giang Nguyệt Vi lấy tiền rồi sao? Sao còn phải tố cáo họ?

Đột nhiên trong đầu nghĩ đến Giang Nguyệt Vi, Triệu Phượng Tiên lập tức hiểu rõ, dường như những chuyện không thể hiểu được đều vì người này mà liên kết lại ngay lập tức.

Đúng vậy, dường như tất cả bất hạnh của nhà họ Hà đều vì Giang Nguyệt Vi đột nhiên đề nghị ly hôn, cô lừa một nghìn tệ của họ, sau đó lại không hiểu sao Hiểu Phong bị đánh, bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nhất định là Giang Nguyệt Vi làm chuyện xấu!

Nghĩ vậy, bà ta không quan tâm đám người xung quanh đang nói gì, cũng không quan tâm ông Hà kéo bà ta, chỉ liếc mắt nhìn, ánh mắt quét trong đám người, đợi đến khi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đứng ở cửa tiệm cơm, bà ta liền xông lên.

“Giang Nguyệt Vi, con điếm này, tôi liều mạng với cô!”

Sự việc đã phát triển giống như cô nghĩ, Giang Nguyệt Vi cũng định rời đi trước, nhưng không ngờ đột nhiên Triệu Phượng Tiên xông về phía cô, cô tránh không kịp, thấy cơ thể cường tráng của đối phương sắp chạm vào cô, đột nhiên cánh tay cô bị ai đó kéo sang bên phải, lập tức loạng choạng.

Sắc mặt Giang Nguyệt Vi trắng bệch, trái tim nhỏ đập thình thịch, cô quay đầu lại nhìn cũng không biết người đàn ông của cô đã xuất hiện từ lúc nào, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi: “Không sao rồi.”

Mà Triệu Phượng Tiên bởi vì cô tránh nên đã không kịp phản ứng, cả người trực tiếp đụng phải cửa chính của tiệm cơm suýt thì ngất, nhưng lúc này bà ta không thể ngất nên lập tức bò dậy nhìn Giang Nguyệt Vi bên cạnh lại có thêm Tưởng Chính Hoa, bà ta cũng không quan tâm chỉ mắng: “Con điếm, cô không vừa mắt chúng tôi nên cô đã hãm hại Hiểu Phong đúng không!”

“Bản thân cô không thể sinh con được, cô hận chúng tôi đã đuổi cô đi nên cô tìm mọi cách để hãm hại Hiểu Phong, chính là cô vu khống Hiểu Phong!”

Vốn ông Hà muốn kéo Triệu Phượng Tiên cùng đến đồn cảnh sát, nhưng không ngờ bà ta lại tìm Giang Nguyệt Vi trước, bây giờ nghe bà ta nói như vậy thì cũng cảm thấy Giang Nguyệt Vi hãm hại Hiểu Phong: “Nguyệt Vi, sao cô lại nhẫn tâm hãm hại Hiểu Phong như vậy chứ, tốt xấu…”

“Tốt xấu gì?” Tưởng Chính Hoa ngắt lời ông ta, đôi chân thon dài bước thẳng về phía ông ta, giọng nói nghiêm nghị: “Con trai ông phạm tội có liên quan gì đến chúng tôi?”

Giang Nguyệt Vi cũng lạnh lùng nói: “Thím, rõ ràng vừa rồi đồng chí cảnh sát đã nói họ có bằng chứng để chứng minh con trai bà tham ô và đầu cơ trục lợi, một phụ nữ như tôi sao có thể có bản lĩnh lớn hãm hại con trai bà như vậy được? Bà nói thì phải nghĩ chứ.”

Tưởng Chính Hoa nhìn hai vợ chồng kia rồi nói tiếp: “Các đội sản xuất làm đầu tắt mặt tối trong một năm, một nửa đồ đều giao cho công xã, nhưng con trai ông Hà Hiểu Phong lại lợi dụng cơ hội vận chuyển để tham ô đồ trong đội giao nộp, đồ hắn ta tham ô chính là đồ của nhà nước, cũng là tham đồ của mọi người đã vất vả trồng ra, hắn ta làm chuyện xấu, mọi người không đánh c.h.ế.t hắn ta đã là khách khí lắm rồi, ông lại còn không biết xấu hổ trách người khác à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-45.html.]

Ngay từ đầu những người không biết sự việc nhìn mấy người họ nói chuyện hơi m.ô.n.g lung, không hiểu Hà Hiểu Phong bị bắt có liên quan gì đến người phụ nữ tên Giang Nguyệt Vi này, cho nên họ chỉ muốn xem kịch, nhưng bây giờ nghe hai người họ nói như vậy, những người đó đều tỉnh táo ngay lập tức.

Vừa rồi cảnh sát cũng đã nói, họ đã có bằng chứng để chứng minh Hà Hiểu Phong tham ô tài sản của nhà nước, Hà Hiểu Phong tham ô đồ của công xã, cũng chính là tham ô đồ trong đội và tham ô đồ của mọi người, đồ của mọi người đầu tắt mặt tối mới trồng ra được lại để hắn ta tham ô!

Lúc sự việc không liên quan, họ chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng bây giờ Hà Hiểu Phong tham ô đồ của mọi người nên họ không thể im lặng được nữa, do đó mọi người hoàn toàn quên Giang Nguyệt Vi, lòng đầy căm phẫn chỉ Triệu Phượng Tiên nhao nhao mắng.

“Con trai bà ta tham ô, vừa rồi cảnh sát cũng nói có bằng chứng, mọi người xem hôm nay bọn họ tổ chức tiệc cưới lớn như vậy, có phải đều là tiền tham ô hay không!”

“Đúng, chính là con trai bà ta, con trai bà ta tham ô đồ của công xã cũng chính là tham ô đồ của chúng ta!”

“Thật không biết dơ, còn không biết xấu hổ trách người khác, bây giờ tôi chỉ muốn đánh c.h.ế.t họ! Đánh c.h.ế.t họ!”

Thấy mọi người sắp xông lên đánh Triệu Phượng Tiên một trận, Tưởng Chính Hoa nhanh chóng giữ cục diện: “Mọi người đừng náo loạn nữa, vì loại người này mà xảy ra chuyện cũng không đáng, đồn cảnh sát ở gần đây, mọi người có thể đi tìm cảnh sát hỏi trường hợp này phải xử lý thế nào.”

Anh vừa nói như vậy, mọi người cũng bình tĩnh lại, đánh c.h.ế.t người thì phải đền mạng, thật sự đánh c.h.ế.t người cũng không đáng: “Đúng, mọi người đừng kích động, đưa họ đến đồn cảnh sát để làm rõ sự việc và để họ nói ra những thứ mà họ đã tham ô rồi trả lại cho mọi người!”

Cảm xúc của mọi người dâng trào, cứ kéo thẳng Triệu Phượng Tiên, ông Hà và mấy người thân nhà họ Hà đến đồn cảnh sát như vậy, cuối cùng cảnh hỗn loạn cũng đã được kiểm soát.

Giang Nguyệt Vi nhìn bóng lưng chật vật của Triệu Phượng Tiên và ông Hà liền lạnh lùng cười một tiếng, nếu vừa rồi họ cùng cảnh sát đến thẳng đồn cảnh sát thì cũng sẽ không xảy ra cục diện như bây giờ, mọi thứ đều là họ tự chuốc lấy!

Mọi người ở cửa tiệm cơm cũng lục tục rời đi, Đổng Thụ Dân lập tức quyết định gọi người đóng cửa tiệm cơm lại, bây giờ tiệm cơm xảy ra chuyện thì đương nhiên cũng không thể mở cửa được, Giang Nguyệt Vi là nhân viên nên cũng phải vào thương lượng chuyện tiếp theo, vì thế cũng kéo người đàn ông vào tiệm cơm.

Mọi người nhìn Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi tay trong tay đi vào, liếc một cái là cũng hiểu được quan hệ của họ, Đặng Chí Phi vốn muốn hỏi Giang Nguyệt Vi có quan hệ gì với Triệu Phượng Tiên, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cao to cường tráng của Tưởng Chính Hoa thì cũng lười nói, chỉ quay đầu hỏi Đổng Thụ Dân: “Còn các món ăn của chúng ta thì sao? Tất cả đều đã nấu xong rồi?”

Vẻ mặt Đổng Thụ Dân bình tĩnh nói: “Không, một nửa thì làm xong rồi, còn một nửa thì chưa làm xong, phần còn lại để hai ba ngày cũng không thành vấn đề gì, ngày mai nấu chín rồi có thể bán, sẽ không lỗ vốn đâu.”

Đặng Chí Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng không biết vì sao vừa rồi lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng bây giờ tiệm cơm không lỗ vốn đó cũng là chuyện tốt: “Vậy thì tốt, lát nữa đếm đồ lại chút.”

Lúc này Vương Lệ Anh nói: “Tiệc cưới này không tổ chức được, người nhà họ Hà cũng đến đến đồn cảnh sát rồi, chúng ta tìm ai sao kê đây?”

Đổng Thụ Dân nhìn Đặng Chí Phi một cái, giọng nói lạnh lùng: “Đơn này ai nhận thì đi tìm người đó.”

Đặng Chí Phi vừa nghe những lời này biết rõ là nhằm vào mình liền lập tức nói: “Anh nói vậy là có ý gì, tôi cũng muốn tiệm cơm có lợi nhuận nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”

Đổng Thụ Dân nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “Anh là quản lý của tiệm cơm, xảy ra chuyện không tìm anh thì còn tìm ai? Chẳng lẽ lại bảo tôi - một người chỉ biết xào rau đi hả? Hay gọi Giang Nguyệt Vi đi?”

Đặng Chí Phi nghẹn lại, liếc nhìn Giang Nguyệt Vi, muốn gọi cô nhưng lại kiêng dè người đàn ông bên cạnh cô nên chỉ căm hận rồi gật đầu: “Được, tôi đi thì tôi đi.”

Sự việc hôm nay vẫn còn đang nóng, tiệm cơm cũng không tiện mở cửa, chỉ sợ lát nữa những người xem náo nhiệt kia lại chạy đến hỏi nên sau khi thu dọn đồ đạc mọi người sẽ thông báo nghỉ phép.

Giang Nguyệt Vi đi ra khỏi tiệm cơm với người đàn ông, người đàn ông quay đầu nhìn cô: “Có muốn đến đồn cảnh sát xem náo nhiệt không?”

Cảnh tượng hôm nay có hơi loạn, Giang Nguyệt Vi cũng hơi mệt, bây giờ biết hai người họ đã bị bắt nên trong lòng cô cũng hài lòng, dù sao họ cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật: “Không đi, em muốn về nhà, lát nữa phải nói chuyện tốt vừa rồi với mẹ, không cần giấu họ nữa.”

Công xã cách nhà họ Tưởng gần như vậy, hôm nay lại là ngày họp chợ, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn mọi người sẽ đều truyền ra ngoài, Hà Hiểu Phong là ai đoán chắc người nhà họ Tưởng hẳn là sẽ rất nhanh biết, quan hệ này của bốn người họ, chắc chắn người thông minh như Phùng Ái Vân vừa nghĩ là biết xảy ra chuyện gì, thay vì giấu họ còn không bằng nói thẳng.

Tưởng Chính Hoa nghe vậy cũng gật đầu, lúc trước gạt người nhà quan hệ giữa anh và Chung Bảo Ý chính là không muốn mẹ anh quá lo lắng, bây giờ chuyện đã lắng xuống, anh nên giải thích một vài điều với họ: “Được, anh đều nghe em, chắc là thành thật sẽ được khoan hồng thôi.”

*

Mà trong phòng thẩm vấn bên phía đồn cảnh sát, Chung Bảo Ý vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tám chữ “thản bạch tòng khoan, kháng cự tòng nghiêm”*, cô ta đến được một lúc rồi nhưng những cảnh sát đó chắc là vẫn đang thẩm tra Hà Hiểu Phong ở bên kia nên tạm thời không có ai để ý đến cô ta.

*Thản bạch tòng khoan, kháng cự tòng nghiêm (坦白从宽,抗拒从严): là một chính sách hình sự ở Trung Quốc, đó là những tội phạm khai nhận hoàn toàn và thành thật tội ác của mình sẽ được đối xử khoan hồng, còn những kẻ không thành thật khai nhận tội ác của mình sẽ bị xử lý nghiêm minh.

Nhân lúc rảnh rỗi này, vừa rồi cô ta đã nhận ra tất cả mọi chuyện, Hà Hiểu Phong tham ô, những chuyện đầu cơ trục lợi này mặc dù cô ta biết nhưng chưa từng tham gia, chắc chắn việc này không tra được trên đầu cô, chỉ có một khả năng duy nhất là Tưởng Chính Hoa tố cáo cô ta có quan hệ bất chính với Hà Hiểu Phong.

Loading...