Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:15
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi xác định trước mặt mình là Triệu Phượng Tiên, trong đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bà ta, nhất thời nghĩ không ra da mặt người trước mặt rốt cuộc dày bao nhiêu mới có thể ôm đứa nhỏ nói ra những lời này.

Thấy nàng vẫn không có phản ứng, Triệu Phượng Tiên có chút bực bội: "Cô ngây ngốc cái gì, trước kia cô cùng thằng bé thân như vậy, cô cũng không phải chưa từng giữ nó.”

Giang Nguyệt Vi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ muốn đem ly trong tay đập lên người bà ta, lúc này mới đứng dậy nhìn bà ta nói: "Cha mẹ nó cũng không phải đã chết, bà đem thằng bé ném cho tôi làm gì?”

Hà Hiểu Oánh vừa mới đi lên tìm đứa nhỏ liền nghe Giang Nguyệt Vi nói những lời này, trong lòng nhất thời mất hứng: "Chị..."

Cô ta vừa nói ra một chữ mới chợt nhớ tới người trước mắt đã không còn là chị dâu của nàng, lại đổi giọng: "Nguyệt Vi, sao cô có thể nói tôi như vậy chứ? Trước kia thằng bé thân với cô nên mẹ tôi mới muốn nhờ cô dỗ dành một chút, cô không muốn thì thôi.”

Ngày tốt lành này lại bị cô mắng chửi, Triệu Phượng Tiên cũng trợn tròn mắt, nhưng hiện tại bà ta không thể nổi giận, chỉ đè thanh âm cắn răng: "Chính là, cô mắng người cái gì hả, chúng tôi đã trả tiền cho tiệm cơm các người, chúng tôi ở đây bận rộn, cũng coi như là giúp các người, nhờ cô giữ giúp đứa nhỏ thì có làm sao chứ?”

Nếu không phải vẫn luôn chờ tin tức của anh phía bên kia, Giang Nguyệt Vi đoán chừng đã không nhịn mà trực tiếp cùng Triệu Phượng Tiên ầm ĩ, muốn hỏi một chút da mặt của bà ta rốt cuộc là làm từ cái gì, thế nhưng vào lúc này còn muốn trông cậy vào cô dỗ dành đứa nhỏ giúp cho Hà Hiểu Oánh?

Cô uống xong ngụm nước cuối cùng, nhìn Hà Hiểu Oánh, ánh mắt lạnh lùng lướt lên xuống: "Đứa nhỏ cũng không phải của tôi, nó có khóc hay không liên quan đến tôi?”

Giọng nói của cô vẫn luôn ôn nhu đột nhiên trở nên chua xót khắc nghiệt, hơn nữa còn nói lớn tiếng như vậy, một nhóm người vừa mới tiến vào nghe thấy tiếng lập tức nhìn về phía này, ánh mắt kia sáng quắc, hệt như có thể đốt người ra một cái lỗ.

Trên mặt Triệu Phượng Tiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhưng còn chưa đợi bà ta nói chuyện, Giang Nguyệt Vi đã nói tiếp: "Còn nữa, các người lúc trước là trả tiền đồ ăn, không phải tiền giữ đứa nhỏ, hiện tại đầu óc ta có bệnh mới có thể giúp các người dỗ dành, các người ngay cả đứa nhỏ cũng dỗ không tốt, còn sinh đứa nhỏ ra làm gì.”

Nói xong, cô trực tiếp xoay người vào phòng bếp, nghĩ thầm, đã gần một giờ trôi qua, tưởng Chính Hoa bên kia hẳn là sắp xếp tốt rồi?

Triệu Phượng Tiên bị lời nói của Giang Nguyệt Vi chọc cho một phen tức đến muốn chết, thế nhưng, hiện tại trong đại sảnh có một đám thân thích đang uống rượu mừng, đều đang nhìn bọn họ, bà ta không thể cùng Giang Nguyệt Vi cãi nhau, chỉ có thể tức giận ôm đứa nhỏ của Hiểu Oánh rời đi.

Nhưng mà, tâm tình khó chịu của bà ta rất nhanh đã khỏi, bởi vì lúc Hiểu Phong cùng Bảo Ý tới bên này mời rượu, đám thân thích kia nhất thời liền đem Nhà họ Hà khen lên.

"Nói thật, tôi đã lâu rồi không có thấy qua tiệc rượu phong phú như vậy, Phượng Tiên, các bà hôm nay hẳn là đã bỏ ra nhiều vốn liếng rồi a, rất có mặt mũi..."

"Là tôi trước đây không có tiền đồ, vẫn là Hiểu Phong có tiền đồ, hiện tại lại cưới Bảo Ý, hai người đều có công việc, chút tiệc rượu này tính là cái gì?"

"Đúng đúng, các người nhìn Bảo Ý một chút, tính tình không những sảng khoái, bộ dáng cũng đẹp, mặc quần áo đẹp vào liền giống như tiên trên trời, cùng Hiểu Phong thật sự xứng đôi..."

"Nếu tôi có con trai và con dâu như vậy thì tốt rồi, đời này tôi sẽ được hưởng phúc..."

"Hy vọng lúc hai đứa nhỏ mời uống rượu đầy tháng, chúng ta còn có thể ăn ngon như vậy..."

Triệu Phượng Tiên ban đầu cũng không muốn ở chỗ này tổ chức tiệc rượu, bởi vì chi phí thật sự quá lớn. Thôi, chỉ là bà ta không đè áp được Chung Bảo Ý, cuối cùng chỉ có thể đồng ý, hiện tại nghe mấy lời của những người này, trong lòng bà ta liền giống như ăn mật, lúc này trả lời: "Được, rượu đầy tháng của hai đứa nhỏ tôi khẳng định sẽ tổ chức ở chỗ này, lần sau các người cũng nhất định phải đến a.”

Chung Bảo Ý bình thường không thích cùng mấy thúc thúc bà thím này tiếp xúc, nhưng hiện tại người ta đang khen bọn họ, cô ta tự nhiên cũng đồng ý: "Cám ơn thím, mọi người ăn ngon miệng nhé.”

Trong lòng Hà Hiểu Phong cũng cao hứng, hiện tại tiệc rượu đã tiến hành một giờ, hết thảy đều rất thuận lợi, trước đó trái tim hắn ta vẫn treo lơ lửng rất nhanh đã buông xuống một nửa, bên này mời rượu xong, hắn ta lại lôi kéo Chung Bảo Ý đến bàn tiếp theo mời rượu.

Chung Bảo Ý đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vừa đi vừa hỏi Hà Hiểu Phong: "Chủ nhiệm bộ phận các anh hôm nay thật sự không đến sao?”

Hà Hiểu Phong vừa nghe cô ta nhắc tới chuyện này, trong lòng cũng có chút tiếc nuối, hắn ta nghỉ ngơi hơn nửa tháng, tay còn chưa hoàn toàn tốt, hiện tại hắn ta kết hôn, ngày trọng đại như vậy kết quả mời lãnh đạo lại không có hồi đáp, lãnh đạo không đến chứng tỏ không coi trọng hắn ta, đến lúc đó tay hắn ta tốt rồi trở về làm việc đoán chừng sẽ bị vắng vẻ.

"Không có, anh mời không được ông ấy." Hắn ta thành thật nói: "Ông ấy nói có việc bận, nên anh cũng ngại thúc giục ông ấy.”

Chung Bảo Ý trong lòng hừ lạnh một tiếng, lãnh đạo bọn họ đang làm việc ở ủy ban cách mạng, cách tiệm cơm không đến mấy phút, ăn một bữa cơm cũng chỉ nửa tiếng, ông ta đang bận cái gì mà ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có? Đây rõ ràng chính là không muốn tới mà thôi.

Hà Hiểu Phong cũng vậy, ngay cả một lãnh đạo cũng mời không được, cũng không biết lúc trước rốt cuộc lên làm tài xế như thế nào.

Nhưng hiện tại oán giận nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô ta nấc một hơi, nhìn chồng mình nói: "Sau khi tiệc cưới tan xong, chúng ta mang chút đồ đến nhà lãnh đạo anh xem một chút, bằng không em lo lắng công việc của anh sẽ không giữ được.”

Vừa dứt lời, cửa truyền đến một trận thanh âm ồn ào, một đám người đang ăn cơm trong tiệm cơm nghe được động tĩnh, nhao nhao ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy một đám người xông vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-44.html.]

Người cầm đầu cũng mặc một thân trang phục Trung Sơn nhưng màu xám tro, trên cổ tay đeo đồng hồ đen, một bộ dáng cán bộ, mà phía sau ông ta còn có bốn quân nhân.

Một đám thân thích ăn tiệc cưới kia nhìn thấy đội hình này, lúc này đều kinh ngạc, trong lúc nhất thời ai cũng không nghĩ đến chỗ xấu, chỉ cảm thấy tiệc cưới nhà họ Hà này tổ chức quá có mặt mũi, lãnh đạo cũng đến, ngay cả quân nhân cũng đến chúc mừng, đây là muốn nâng đỡ sao?

Vì thế nhất thời cúi đầu, nhao nhao nghị luận.

"Vậy mà lại có một lãnh đạo tới, đúng là có mặt mũi..."

"Sao còn có quân nhân, không phải là thân thích của bọn họ chứ?"

"Tại sao tôi lại nhìn không giống, thân thích nhà ai lại thoáng cái một lần có bốn quân nhân?"

Bất quá những nghị luận này Hà Hiểu Phong tạm thời không nghe được, người cầm đầu người khác có thể không biết, nhưng hắn ta nhìn thấy người nọ, ánh mắt lập tức sáng lên, lôi kéo Chung Bảo Ý đi lên, giọng nói kích động: "Chủ nhiệm, sao anh lại tới đây? ”

Một giây trước hắn ta còn đang lo lắng vì lãnh đạo không đến tham gia tiệc cưới của mình, kết quả một giây sau lãnh đạo liền giống như trời giáng xuất hiện trước mặt, hắn ta lúc này duỗi tay ra ngoài: "Tôi tưởng ngài không tới chứ, mau vào trong thôi, bên này, ngài mau ngồi đi, ăn một bữa cơm mừng rồi hả đi.”

Người nọ bị hắn ta đỡ tay, rất nhanh đã hất ra, tức giận răn đe nói: "Ăn cái rắm, hiện tại tôi còn có tâm tình gì ăn cơm sao? Hà Hiểu Phong, tôi nói cho cậu biết, cậu hiện tại chọc phải người bên trên rồi.”

Ông ta nói xong, tức giận hung hăng xoay người chỉ vào bốn quân nhân phía sau mình: "Cậu xem bọn họ như vậy, là tới ăn cơm sao? Đến ăn mừng sao? Cậu bị mù à?”

Lời này vừa nói ra, Hà Hiểu Phong lúc này mới để ý đến bốn quân nhân phía sau ông ta, vừa rồi quá mức cao hứng, một chút cũng không chú ý tới bọn họ, hắn ta nhất thời trợn tròn mắt, thần sắc kinh ngạc nửa ngày, sao lại có quân nhân? Hắn ta không có mời mà?

Chung Bảo Ý thoáng cái phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch: "Chủ nhiệm, các người đây là có ý gì?”

Hai quân nhân trong đó lập tức đi tới bên cạnh Hà Hiểu Phong, hai người một trái một phải lập tức đè đầu vai hắn ta lại.

"Đồng chí Hà Hiểu Phong, tất cả chứng cứ chứng minh chúng tôi đã có đủ, anh bị nghi ngờ tham ô tài sản của công, đầu cơ trục lợi, mời đồng chí hiện tại lập tức phối hợp với chúng tôi điều tra, cùng chúng tôi đi sở một chuyến!"

"Leng keng!"

Thanh âm rơi xuống hữu lực vang dội, nhất thời vang vọng khắp tiệm cơm, bên trong có một đám người trong nháy mắt đều trợn tròn mắt, vừa rồi bọn họ còn nói cái gì? Tiệc cưới nhà họ Hà thật sự có mặt mũi, hiện tại đúng là có mặt mùi mà, có mặt mũi đến người đều phải vào nhà tù ăn cơm…

Nhưng đám người này vẫn còn hoang mang, vốn không biết trước mắt đã xảy ra chuyện gì…

Lúc này đột nhiên Hà Hiểu Phong tỉnh lại, sắc mặt hắn ta trắng bệch, đầu thì ong ong, cổ tay cũng bị hai người kia ấn đến phát đau, hắn ta lập tức hét lên: “Không thể nào, đồng chí, đây nhất định là hiểu lầm, tôi là một tài xế, sao có thể tham ô được, chắc chắn các anh hiểu lầm rồi, thật đấy.”

Triệu Phượng Tiên lập tức xông lên ngăn cản hai cảnh sát kia rồi hét lên: “Các anh hiều lầm rồi, con trai tôi không thể làm ra chuyện như vậy được, nó chỉ là một tài xế và cũng chỉ biết lái xe, không thể làm việc khác được, hiện tại bốn người đã ngã xuống, các anh không thể tùy tiện chụp mũ trên đầu nó được!”

Vẻ mặt cảnh sát lập tức lạnh lùng khi vừa nghe những lời này: “Tôi nói cho bà biết, chúng tôi có bằng chứng, bây giờ chỉ là khách khí mời hắn ta đi phối hợp điều tra, nếu bà còn làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi xử lý vụ án thì ngay cả bà tôi cũng bắt đấy.”

Triệu Phượng Tiên lập tức nghẹn lại, tất cả mọi người cũng nghẹn lại, cảnh sát người ta nói có bằng chứng chứ không phải tùy tiện bắt người!

Vốn dĩ ông Hà cũng muốn mắng người, nhưng bây giờ nhìn tình thế này thì cũng chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Đồng chí, hôm nay con trai tôi kết hôn, có việc gì chúng ta từ từ nói, các anh đừng đùa kiểu đó.”

Đầu Chung Bảo Ý đều trống rỗng, vẻ mặt cũng trắng bệch, cô ta hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy, người phụ nữ luôn bình tĩnh lúc này giọng nói cũng hơi run: “Đồng chí, đây nhất định là hiểu lầm, chúng tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, nếu không các anh hãy buông tay trước rồi từ từ nói, được không?”

Cô ta lập tức nhìn lãnh đạo của Hà Hiểu Phong: “Trưởng phòng, anh là người hiểu Hà Hiểu Phong, anh ấy không thể làm chuyện như thế được, anh nói giúp anh ấy một câu đi!”

“Đúng vậy, trưởng phòng.” Bây giờ Hà Hiểu Phong chỉ có thể nắm cọng rơm cứu mạng này: “Trưởng phòng, tôi thật sự chưa từng làm những chuyện đó, sao tôi dám chứ.”

Ngô Đại Nghiệp sắp tức c.h.ế.t rồi, bây giờ Hà Hiểu Phong xảy ra chuyện thì lãnh đạo như anh ta cũng phải điều tra, anh ta vốn rất tốt, còn có thể có cơ hội điều nhiệm, nhưng bây giờ vì Hà Hiểu Phong mà anh ta xong rồi, nếu anh ta hiểu Hà Hiểu Phong thì sao có thể để mình rơi vào kết cục như hôm nay chứ.

Bây giờ nghe bọn họ nói như vậy, vẻ mặt anh ta không tốt chút nào, giọng nói gần như thét lên: ‘Tôi không biết, anh làm gì thì trong lòng anh rõ nhất, các người đừng kéo tôi, bây giờ tôi còn phải đi phối hợp điều tra, các người hét cái gì?”

Cảnh sát nhìn thẳng Chung Bảo Ý hỏi: “Cô là Chung Bảo Ý phải không? Vợ của Hà Hiểu Phong?”

Chung Bảo Ý không biết vì sao cảnh sát lại muốn xác nhận thân phận của cô ta nên chỉ gật đầu: “Vâng, là tôi, tôi tin chồng tôi chắc chắn sẽ không phạm tội, đây nhất định là hiểu lầm.”

Loading...