Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:10
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình thường con gái nếu lại mặt đều là buổi sáng, ở nhà mẹ đẻ ăn cơm trưa liền trở về, mọi người vừa nghe bà ta nói như vậy, nghĩ thầm, có bữa cơm chùa thì tại sao không ăn, vì thế tất cả đều đồng ý.
Lý Mỹ Ngọc sau khi nghe mọi người khen ngợi một hồi thì cảm thấy mỹ mãn về nhà, sau khi về đến nhà, bà ta mang nồi niêu xoong chảo trong nhà ra kì cọ, rửa sạch sẽ, cơm cũng nấu xong, chỉ chờ Giang Nguyệt Vi mang theo con rể mới mang thịt cá về nhà cho vào nồi.
Nhưng lạ là từ sáng sớm mặt trời vừa mọc bà ta đã đợi, đợi đến mười giờ lại đến hơn mười hai giờ, Giang Nguyệt Vi ngay cả bóng người cũng không có, theo lý thuyết thì nhà họ Tưởng là nhà có xe đạp, đi qua đi lại một chuyến cũng sẽ không trì hoãn quá lâu, nhưng đã rất lâu rồi mà vẫn không thấy người đến.
Trần Hồng Yến cảm thấy có gì đó không đúng, lần trước Giang Nguyệt Vi và Hà Hiểu Phong đến rất sớm, theo lý mà nói thì thời gian trì hoãn cũng đến rồi, Lý Mỹ Ngọc liền hỏi: “Mẹ, ngày mà cô ấy xuất giá, mẹ có nói với cô ấy là khi nào thì bọn họ trở về không?”
Lý Mỹ Ngọc chờ đến trong lòng có chút phiền não: “Không có nói, nhưng dù sao thì nó cũng đã kết hôn một lần rồi, sao lại không biết khi nào thì trở về chứ?”
Giang Hướng Quân trầm giọng nói: “Có phải nó đã quên rồi không? Hay là chúng ta đợi thêm chút nữa?”
Lý Mỹ Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này, trong lòng thở dài: “Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt này, lại mặt là chuyện lớn như vậy cũng có thể quên, chúng ta cứ chờ nó một chút vậy.”
Giang Nguyệt Hà ở một bên yên lặng không lên tiếng, cô bé chỉ cảm thấy chị gái mình lần này không phải đã quên, hẳn là không muốn trở về và cũng sẽ không trở về, cô bé cũng không muốn ở lại nhà chính xem trò hề, liền đứng dậy trở về phòng.
Mấy người khác lại đợi, kết quả không đợi được Giang Nguyệt Vi đến, lại đợi được mấy người mà Lý Mỹ Ngọc sáng sớm gọi tới ăn cơm.
Một đám người tới nhìn trong phòng vắng ngắt, nào có bóng dáng cô gia mới, liền hỏi: “Hai người bọn họ vẫn còn chưa tới sao? Sao mà lâu vậy?”
Tuy rằng chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản mà thôi, nhưng Lý Mỹ Ngọc đã xấu hổ không chịu nổi, nhưng bọn họ đều đã đến, bà ta chỉ có thể gượng cười, kiên trì nói: “Đường xa lắm, chắc chúng ta còn phải chờ một lát, mọi người ngồi nghỉ ngơi trước đi, chắc phải một lát nữa hai đứa nó mới đến đây.”
Hôm nay cả tập thể đội sản xuất nghỉ ngơi, mấy người kia cũng không có việc gì làm, cũng không đi.
Ngồi ở Nhà họ Giang vừa tán gẫu vừa chờ rể mới của Lý Ngọc đến, nhưng hơn một giờ trôi qua, cũng đã qua buổi cơm trưa, bọn họ cái gì cũng không thấy.
Mấy người bọn họ vốn là bụng rỗng mà đến, hiện tại kéo dài như vậy, liền càng đói bụng, rốt cuộc nhịn không được, liền nhìn Lý Mỹ Ngọc hỏi - -
“Chuyện gì xảy ra, đường này cũng không xa a, nhà họ Tưởng không phải có xe đạp sao? Sao lâu vậy?”
“Trước đó Nguyệt Vi có nói khi nào thì đến không?”
“Có phải con gái bà bận đi làm nên không về không?”
Vừa nghe thấy bọn họ nói Giang Nguyệt Vi đi làm, Lý Mỹ Ngọc sửng sốt, cầm lấy người nọ liền hỏi: “Nó đi làm gì thế? Nó đi làm từ khi nào?”
Người nọ vừa nghe bà ta hình như cũng không biết đến chuyện này, liền nói: “Ngày hôm qua, lúc tôi đi công xã thì nhìn thấy con gái bà ở trong tiệm cơm đi làm a, việc này các người không ai biết sao?”
Lời này vừa nói ra, Lý Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy bên tai ong một tiếng, sắc mặt nhất thời liền không nhịn được, đứa con gái lớn của bà ta thế mà lại tự mình tìm việc làm?
Nhưng đi làm là chuyện lớn như vậy, cô lại không nói cho bà ta biết? Bởi vì hôm nay phải đi làm, cho nên Giang Nguyệt Vi vốn cũng không có ý định lại mặt?
Mấy người kia nhìn thấy cả đám người nhà họ Giang đều thay đổi sắc mặt liên tục, liền biết bữa cơm trưa hôm nay của nhà họ Giang không được ăn, cho nên tùy tiện tìm cái cớ nào đó rồi nhao nhao rời đi.
Sáng sớm, Lý Mỹ Ngọc còn vui vẻ thảo luận Giang Nguyệt Vi có bao nhiêu hiếu thuận, có bao nhiêu ưu điểm, con rể mới có bao nhiêu hào phóng, bà ta còn mời mọi người tới nhà ăn cơm, nhưng kết quả bây giờ bà ta lại mất hết mặt mũi trước mặt mọi người như vậy.
Đoán chừng sau ngày mai, tất cả mọi người sẽ lấy đề tài này ra chê cười bà ta.
Lý Mỹ Ngọc không thèm để ý Giang Hướng Quân khuyên can, lúc này liền nhấc chân chạy tới công xã, bà ta muốn tìm Giang Nguyệt Vi hỏi cho rõ ràng, tại sao cô phải làm như vậy, tại sao lại không về, tại sao phải làm cho nhà họ Giang mất mặt như vậy mới chịu được?
Lúc bà ta đến công xã đã gần năm giờ, đây chính là giờ cơm, Giang Nguyệt Vi thấy bà ta đột nhiên xuất hiện, cũng có chút kinh ngạc, sợ người lúc trước cô gọi làm mẹ này lại muốn ở trong tiệm cơm cãi nhau ầm ĩ, vì thế liền đi theo bà ta ra ngoài nói chuyện.
Lý Mỹ Ngọc nhìn đứa con gái lớn trước mắt này, mới hai ngày không gặp mà thôi, cả người cô cứ như thay đổi hết vậy, một cỗ cảm giác xa lạ càng ngày càng mạnh, bà ta có chút không quen khi nhìn thấy cô.
Nhưng bây giờ có nói những điều này thì cũng không quan trọng nữa, bà ta chỉ thở dài và hỏi: “Bây giờ con đang làm việc ở đây à?”
Giang Nguyệt Vi liếc bà ta một cái: “Ừ.”
Lý Mỹ Ngọc: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-42.html.]
Giang Nguyệt Vi: “Hôm qua.”
Lý Mỹ Ngọc lại hỏi: “Cho nên hôm nay hai đứa cũng không có ý định về nhà lại mặt sao?”
Giang Nguyệt Vi lại lạnh nhạt ừ một tiếng: “Không có ý định.”
Ngày xuất giá, Lý Mỹ Ngọc rõ ràng đã nhắc nhở cô phải lại mặt, cô lúc ấy cũng đã đáp ứng, nhưng là hiện tại cô lại tự mình nói không có ý định trở về, Lý Mỹ Ngọc trong lòng nhất thời cảm giác như mình bị đùa giỡn, thiếu chút nữa liền rống lên: “Vậy tại sao mày không nói trước với tao?”
Giọng nói của bà ta có chút lớn tiếng, lúc này lại là giờ cơm, tầm mắt của mấy người qua đường cứ luôn nhìn về phía bên này.
Ánh mắt Giang Nguyệt Vi không động, thản nhiên: “Tôi phải đi làm, không có thời gian nói trước.”
Nghe giọng điệu thản nhiên như chưa có chuyện gì của cô, bộ dáng rất không quan tâm bà ta có bao nhiêu mất mặt, Lý Mỹ Ngọc thiếu chút nữa là không thở, hít một hơi rồi nói: “Mày không có thời gian nói vậy có thể gọi điện thoại đến đại đội nói cho tao biết mà, mày tìm được công việc cũng không nói với tao một tiếng nào, không về nhà cũng không bảo một câu với tao, Giang Nguyệt Vi, rốt cuộc mày có người mẹ như tao vào mắt hay không?”
Thanh âm Giang Nguyệt Vi trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không có.”
Thanh âm dứt khoát lưu loát, không có một tia do dự, Lý Mỹ Ngọc nhất thời sửng sốt: “Mày vừa mới nói cái gì?”
Giang Nguyệt Vi nhìn Lý Mỹ Ngọc, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói, bây giờ trong mắt tôi không còn người mẹ như bà nữa.”
Nói xong, cô lại tiếp tục: “Lúc trước tôi ly hôn bà cứ luôn khăng khăng không đồng ý, nói tôi nếu ly hôn sẽ không nhận tôi làm con của nhà họ Giang, bảo tôi cút ra khỏi nhà đừng quay về nữa, hiện tại tôi cũng ly hôn, cũng cút rồi, tôi cút đến nhà họ Tưởng, cũng không có muốn lại cút trở về, bà mắng tôi bất hiếu cũng được, muốn đoạn tuyệt quan hệ cũng chẳng sao, tôi không những không có ý kiến mà còn có thể tiếp nhận, tóm lại, cả nhà bà về sau không cần phải đến làm phiền tôi nữa, nếu bà lại đến làm phiền tôi thì tôi vẫn sẽ nói những lời này thôi!”
Giang Nguyệt Vi nói xong, cũng không quản sắc mặt Lý Mỹ Ngọc lúc này đã xanh đỏ đan xen, xoay người dứt khoát rời đi.
Sau này nói đến chuyện của nhà họ Giang, ngoại trừ chuyện của Nguyệt Hà, cô sẽ không bao giờ quản nữa, cả nhà bọn họ thích thế nào thì thế đó! Cô không quan tâm nữa.
Sau khi Giang Nguyệt Vi vào tiệm cơm không thấy Lý Mỹ Ngọc đuổi theo trong lòng liền có chút lo lắng, dựa theo tính tình của Lý Mỹ Ngọc, vừa rồi bị cô nói trước mặt nhiều người như vậy tự nhiên sẽ không nhịn được mà tìm tới nói rõ ràng, nhưng hôm nay không biết là tình huống gì, bà ta vậy mà không đuổi theo.
Có chút không được bình thường cho lắm!
Nhưng mà, cũng có thể là do bà ta đuổi theo không kịp. Hiện tại vẫn chưa đến giờ tan tầm Giang Nguyệt Vi thiết nghĩ cô vẫn nên tính toán thêm một ít kế sách đối phó, để lúc nữa lỡ như bà ta đột nhiên phát điên còn có cái mà dùng, nhưng mãi đến sau khi tan tầm, Tưởng Chính Hoa đến đón cô rồi, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Lý Mỹ Ngọc đâu.
Giang Nguyệt Vi có chút lo lắng, cô sợ Lý Mỹ Ngọc sẽ đem chuyện vừa rồi đi nói với người chồng họ Tưởng của cô.
Tưởng Chính Hoa sau khi nghe cô kể lại xong vô cùng kinh ngạc, anh không nghĩ tới người phụ nữ luôn luôn ôn nhu như cô sẽ nói những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng mà cô nói rất hay, mẹ vợ anh, anh cũng không phải rất thích, cho nên liền nói: "Nói rất hay, em nên như vậy từ sớm, chỉ là vừa rồi trên đường đến đây anh cũng không nhìn thấy bà ta.”
Xem ra Lý Mỹ Ngọc hẳn là đã trở về rồi, Giang Nguyệt Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái, hiện tại cô cùng Tưởng Chính Hoa đã kết hôn, cô chỉ muốn sống tốt, không hy vọng có bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống mới của mình, nhất là nhà họ Giang và đặc biệt là Lý Mỹ Ngọc!
Nhưng Lý Mỹ Ngọc không phải loại người dễ nói chuyện như vậy, cô lại nói: "Vậy mấy ngày nay các anh ở nhà chú ý nhiều một chút, em sợ bà ta sẽ đi tìm nhà các anh gây chuyện.”
Tưởng Chính Hoa mỉm cười: "Em yên tâm, nếu bà ta dám đi tìm mẹ anh, nhất định sẽ chiếm phải thế hạ phong, mẹ anh chắc chắn sẽ giúp chúng ta nói chuyện.”
Giang Nguyệt Vi ậm ừ một tiếng, nhảy lên ghế sau của chồng mình.
Bận rộn một ngày, sau khi về đến khách sạn cơm tối xong Giang Nguyệt Vi liền nhanh chóng tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới tám giờ, anh còn chưa về phòng, tóc cô còn chưa khô nhưng không có thứ gì có thể giải trí, nên cô dứt khoát đem sách mua trước đây lấy ra học tập.
Có thể là do đã lâu không chạm vào sách nên đầu óc có chút chậm chạp, đọc một hồi, cô cảm thấy nội dung của trường trung học cơ sở này thật sự rất khó a, nhìn sơ qua chữ thì tựa như có thể đọc hiểu, nhưng khi chúng nó đứng vào cùng một chỗ lại đọc không hiểu là có ý gì, xem ra sau này còn phải đi học thêm mới được.
Nghĩ như vậy, cô chợt nhận ra mình lại gặp phải một vấn đề nan giải, hiện tại cô và Tưởng Chính Hoa đã kết hôn, sau này nếu thật sự muốn đi học, việc này cần phải nói với anh một tiếng mới tốt.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng truyền đến động tĩnh, chỉ thấy chồng cô mặc áo vest màu xám xuất hiện gõ cửa, cơ bắp trên cánh tay anh phồng lên, đường cong lưu loát, cả người tản ra một loại khí thái đàn ông kiên nghị.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy anh ăn mặc như vậy, Giang Nguyệt Vi liền cảm giác được trong không khí đột nhiên tràn ngập một loại khí tức làm cho người ta vô cùng khẩn trương, cô vội vàng đem sách cất đi, đứng dậy bò lên giường.
Tưởng Chính Hoa nhìn cô hạ eo nhỏ bò qua, cái m.ô.n.g hơi vểnh lên, sống lưng thon dài vì khom xuống làm đường cong thắt lưng càng thêm mảnh khảnh mềm mại, chỗ trống trên thắt lưng còn đang lắc lư.
Yết hầu trong cổ họng anh bất giác lăn lên xuống, nặng nề hít sâu một hơi, ép buộc mình không được nhìn rồi chậm rãi đi qua, liếc mắt nhìn thấy quyển sách cô vừa đặt trên bàn trang điểm cũng thuận tay lật lên, lúc nhìn thấy là sách giáo khoa trung học cơ sở liền nghi hoặc một chút: "Em đang xem sách trung học cơ sở sao?”
Giang Nguyệt Vi vừa rồi còn buồn bực vì không biết mở miệng như thế nào, hiện tại nghe anh chủ động nhắc tới, cô liền ừ một tiếng: "Em đã học xong tiểu học rồi, cảm giác người không đọc sách là không chịu được, cho nên khi nhìn thấy sách liền mua, muốn tự mình học một chút.”
"Nhưng mà… em chỉ có sách văn và chính trị, trong hiệu sách dường như không có sách giáo khoa khác nữa, em cũng không biết nơi nào có để đến mua, anh có thể giúp em mua thêm được không?”