Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:08
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không đợi anh trả lời, cô ta lại lạnh nhạt nói: “Ngày hôm qua bọn họ kết hôn, Tưởng Chính Hoa cầm xe Jeep đi đón Giang Nguyệt Vi, nhà họ Tưởng làm mười ba bàn tiệc rượu, gia cụ cũng thay đổi toàn bộ, anh có thể làm được không?”
Tiếp tục châm biếm: “Anh không có tiền thì em không có đi để nói gì, ngay cả chuyện em muốn thêm ba bàn tiệc rượu thôi mà anh cũng nổi giận với em, Tưởng Chính Hoa là người ưu tú, hoàn hảo như vậy em cũng có thể buông tha cho anh ta chỉ để ở cùng một chỗ với anh, sớm biết anh ngay cả ba bàn tiệc rượu này cũng không lấy ra được tiền, lúc trước em không nên ly hôn!”
Hà Hiểu Phong nghe vậy sắc mặt tối sầm, lúc trước có Tưởng Chính Hoa là chồng trước, Chung Bảo Ý hiện tại khắp nơi lấy bọn họ ra so sánh, hiện tại cô ta lại muốn so sánh!
Đúng, hắn không có nhiều tiền như Tưởng Chính Hoa, nhưng hắn dịu dàng hơn người đàn ông kia, có tình thú hơn người đó, những điều này đều là chính miệng cô ta thừa nhận, cô ta còn nói sẽ không hối hận vì lựa chọn ly hôn, nhưng bây giờ chỉ vì ba bàn tiệc rượu mà bắt đầu nói hối hận vì ly hôn!
Không có người đàn ông nào nghe được những lời này mà không tức giận cho được, hiện tại hắn đúng là muốn nổi giận, nhưng nhìn ánh mắt châm biếm của Chung Bảo Ý, hắn lại cảm thấy có chút mất mặt, đành phải cắn răng nuốt cục tức này vào trong bụng.
Hơn nữa, đã là đàn ông thì ai cũng đều có lòng háo thắng, tuy rằng hắn không có nhiều tiền như Tưởng Chính Hoa, nhưng đã kết hôn một lần rồi, lần này kết hôn lại, hắn muốn làm tốt hơn người đàn ông kia, sau đó chặn miệng Chung Bảo Ý.
Nghĩ đến đây, Hà Hiểu Phong thở dài, tâm tình thả lỏng: “Anh không nói như vậy, em biết ý anh không phải thế mà, anh chỉ cảm thấy nếu có chuyện gì thì em nên nói với anh một tiếng, dù sao đây cũng là hôn lễ của anh.”
Nhìn thần sắc hắn biến hóa khó lường, Chung Bảo Ý làm sao có thể không biết tình huống bây giờ như thế nào, cô ta vén vén tóc bên tai, lại lạnh nhạt nói: “Em nói cho anh biết nhá, nói không chừng hai người bọn họ đã sớm vụng trộm ở sau lưng chúng ta rồi ấy, mà hiện tại chẳng qua là muốn chờ xem chúng ta làm như thế nào rồi tìm khuyết điểm rồi chê cười, cho nên ba bàn này tuyệt không thể thiếu!”
Hà Hiểu Phong mấy ngày nay nằm viện nên không biết hai người bọn họ làm thế nào mà đến được với nhau, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn làm xong tiệc cưới lần này, chờ Tưởng Chính Hoa đã nhanh chóng rời đi rồi, hắn bây giờ có thể không cần lo lắng đề phòng nữa, cũng có thể được giải thoát rồi.
Vừa nghĩ tới gần đây Chung Bảo Ý cứ luôn đi tìm Giang Nguyệt Vi gây phiền toái, hắn liền lo lắng đề phòng, liền đi qua lôi kéo tay người phụ nữ: “Anh đều nghe em mà, mọi chuyện do em quyết định, chờ lần này tổ chức xong hôn lễ, em cũng đừng cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ nữa, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình đi.”
Thấy hắn chịu thua, Chung Bảo Ý liền hừ một tiếng, lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, đến lúc đó cô ta sẽ để cho hai người bọn họ nhìn xem, cũng để cho Mã Ái Vân cũng nhìn xem, rời khỏi Tưởng Chính Hoa, người khác cũng có thể cho cô ta một cuộc sống tốt hơn gấp trăm, gấp nghìn lần, hôn sự này cô ta tuyệt đối không thể trắng tay!
*
Nhờ phúc của Chung Bảo Ý, ngày hôm sau Giang Nguyệt Vi đi làm sớm hơn bình thường nửa tiếng.
Khách sạn chỉ có sáu người, bình thường quản lý Đặng Chí Phi không thường xuyên ra ngoài làm việc, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài kiểm tra một chút. Nhưng vì tiệc cưới của hai người Chung Bảo Ý và Hà Hiểu Phong đòi hỏi phải hoàn hảo nên hôm nay Đặng Chí Phi cũng đến.
Đặng Chí Phi đại khái khoảng năm mươi tuổi, tai to mặt lớn, bụng bia to như bà bầu tám tháng, vừa nhìn đã biết là loại người siêng ăn lười làm trong tiệm cơm.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Đặng Chí Phi bắt đầu mở cuộc họp cho mọi người, nghiên cứu xem tiệc cưới lần này của Chung Bảo Ý sắp xếp thế nào.
Tiệc cưới của bọn họ đặt mỗi bàn tám món ăn, cái gì mà rau trộn, Tứ Hỉ viên, thịt kho tàu, gà và cá đều phải có, vô cùng phong phú, cho nên số lượng đồ phải mua là rất lớn.
Những thứ cần mua trong tiệc cưới lần này nhà họ Hà trên cơ bản đều đã trả hết tiền, chỉ còn dư lại khoản tiền còn chưa trả, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không lo lắng ngày kết hôn gặp chuyện không may tiệm cơm sẽ lỗ vốn.
Đặng Chí Phi sau khi nói xong, nhìn mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Giang Nguyệt Vi.
Giang Nguyệt Vi là người mà Đổng Thụ Dân cự tuyệt nghe lệnh điều động của hắn, đây rõ ràng là “công cụ” để Đổng Thụ Dân đánh vào mặt anh ta, hơn nữa ngày hôm qua lúc Tôn Tú Hương trở về còn nói với anh ta, nói người phụ nữ này vừa đến đã không đoàn kết muốn phá hoại, thật sự là làm cho người ta cảm thấy nổi giận.
Nhưng Đặng Chí Phi lại không thể không cố kỵ Đổng Thụ Dân, cho nên anh ta nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Lần mua sắm này để cho Giang Nguyệt Vi chịu trách nhiệm thống nhất đi.”
Từ lúc bắt đầu họp, Tôn Tú Hương đã mắt cao hơn trời, Giang Nguyệt Vi biết đây nhất định là ngày hôm qua Tôn Tú Hương trở về tố cáo với Đặng Chí Phi, cô còn chưa lên tiếng trả lời, chợt nghe Đổng Thụ Dân hừ lạnh một tiếng: “Giang Nguyệt Vi không rảnh, tiệc cưới lần này phải làm nhiều đồ ăn như vậy, một mình tôi không làm được hết tất cả, cô ấy cũng muốn học nấu ăn nữa.”
Đặng Chí Phi nghe vậy lập tức nhíu mày: “Mua đống đồ này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chờ mua xong rồi học không được sao?”
Ánh mắt Đổng Thụ Dân dần lạnh lùng: “Quản lý Đặng, anh thật sự là người no không biết người đói, tiệc mừng lần này tổng cộng có hơn một trăm món ăn, mỗi món ăn đều phải làm trước, chờ cô ấy mua xong đồ ăn trở về liền dọn dẹp, làm sao còn có thời gian học làm món gì? Chẳng lẽ đến lúc đó hơn một trăm món ăn anh chỉ trông cậy vào một mình tôi?”
Bị chống đối trước mặt tất cả mọi người, Đặng Chí Phi tức giận đến méo cả mũi, nhưng vì giữ gìn hình tượng của mình, cũng không tiện nổi giận: “Cô ấy là người mới, phải rèn luyện nhiều mới được, nếu không sau này làm sao đảm đương được trách nhiệm lớn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-41.html.]
Đổng Thụ Dân không cam lòng rớt lại phía sau: “Tôn Tú Hương cũng là người mới, vậy sao anh không cho cô ta đi rèn luyện?”
Đặng Chí Phi nghiến răng, tiếp tục nhịn: “Đồng chí Tôn Tú Hương hôm qua đã đi mua rồi, phải thay phiên nhau mua mới công bằng!”
Đổng Thụ Dân: “Ồ, vậy hôm qua cô ta đã ăn cơm rồi, chẳng lẽ hôm nay không cần ăn nữa sao? Nếu như hôm nay đồng chí Tôn Tú Hương một ngày nay không ăn cơm, vậy lúc đó hãy để đồng chí Giang Nguyệt Vi đi mua sắm đi.”
Đặng Chí Phi bị những lời nói của Đổng Thụ Dân làm tức giận đến muốn hộc m.á.u nhưng đối với anh ta vẫn có chút cố kỵ, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông một hồi lâu: “Được, vậy để tôi đi mua được chưa?”
Anh ta nói xong liền cầm danh sách muốn đi, nhưng vừa nhìn danh sách, mặt trên chi chít viết như vậy, lại nói: “Tôn Tú Hương, Vương Lệ Anh, Triệu Thải Nguyệt, ba người theo tôi đi mua đồ.”
Sau một hồi tiểu cung đấu, cuối cùng Đặng Chí Phi là người phải cúi đầu kết thúc, Giang Nguyệt Vi trong lòng thở dài một tiếng, người đứng đầu và người đứng thứ hai đánh nhau, cô dù dì cũng chỉ là một công cụ, cô rất buồn rầu a.
Đổng Thụ Dân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đợi bốn người kia vừa đi, liền quay lại nói với cô: “Thật ngại quá, làm cho cô cảm thấy khó xử rồi, nhưng mà cô cứ yên tâm đi, chỉ cần đồ ăn làm thật tốt, ai cũng không đuổi được cô đâu, hơn nữa cô còn có tôi bảo kê mà.”
Giang Nguyệt Vi cười cười, nghĩ thầm cô không cần sự áy náy của anh ta, chỉ hy vọng đến lúc cô nghỉ việc, anh ta không oán trách cô là được rồi.
Hôm nay không phải là ngày họp chợ nên tiệm cơm vốn dĩ không bận rộn như vậy, nhưng bây giờ phải chuẩn bị trước một vài thứ cho tiệc cưới, cho nên chờ sau khi Đặng Chí Phi mua về, Giang Nguyệt Vi lại như con quay bận rộn một ngày, đến sáu giờ tối, Tưởng Chính Hoa đúng giờ đến đón cô.
Hai người vừa về đến nhà, Mã Ái Vân liền đi theo vào phòng, hỏi Giang Nguyệt Vi: “Ngày mai lại mặt cần đồ gì mẹ đã liệt kê hết ra rồi, con mau xem xem có cần bổ sung gì nữa không để tối nay mẹ chuẩn bị cho con.”
Giang Nguyệt Vi lúc này mới nhớ rõ hóa ra ngày mai là ngày thứ ba bọn họ kết hôn, theo lý đúng là phải về nhà, ngày xuất giá, Lý Mỹ Ngọc cũng có nhắc nhở cô, nhưng trước đó cô cũng đã quyết định rồi, có thể không về thì sẽ không về, cho nên cô cũng không muốn về.
Cô nhìn Mã Ái Vân cười cười: “Mẹ, hai ngày nay con sẽ rất bận, ngày mai cũng phải đi làm, con nghĩ, con sẽ không trở về đâu, mẹ bên này cũng không cần an bài làm gì cả.”
Mã Ái Vân nghe vậy sửng sốt một chút: “Vậy có chút không tốt lắm, các con có thể buổi tối hãy đi, ở đó ăn một bữa cơm rồi trở về cũng được mà.”
Giang Nguyệt Vi nghĩ Mã Ái Vân có thể còn chưa biết quan hệ của mình và Lý Mỹ Ngọc có bao nhiêu tồi tệ, cho nên mới nói như vậy, đang muốn đáp lại, Tưởng Chính Hoa liền nói: “Không đi, dù sao cũng là kết hôn lần hai, con thấy không cần làm những chuyện này nữa, lại nói lúc trước Nguyệt Vi ly hôn, bà ta khăng khăng không đồng ý, còn nói nếu Nguyệt Vi dám ly hôn, vậy thì cút khỏi Nhà họ Giang, hiện tại chúng ta còn trở về làm cái gì?”
Mã Ái Vân nhất thời trợn tròn mắt, Lý Mỹ Ngọc lúc trước lại còn có thể nói ra những lời này sao? Đó chính là con gái ruột của bà ta mà, sao lại nỡ lòng nào nói đứa nhỏ thế?
Nghĩ như vậy, bà cũng cảm thấy không cần phải lại mặt làm gì, lãng phí đồ đạc.
“Được, vậy hai đứa không về nữa, đồ ăn này cả nhà chúng ta tự mình ăn là được.”
Bà nói xong liền đi ra ngoài nấu cơm. Bình thường người mới kết hôn không về nhà thật ra sẽ không tốt cho lắm, Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng phải giải thích rõ ràng với Mã Ái Vân một phen, không nghĩ tới bà lại chỉ cần một câu nói của Tưởng Chính Hoa liền thông suốt, như vậy cũng tốt, cũng đỡ cho cô phải đau đầu nghĩ mình giải thích như thế nào với mẹ.
Mà Lý Mỹ Ngọc vẫn cảm thấy hai người bọn họ sẽ lại mặt, sáng sớm hôm sau liền đi ra ngoài cùng người trong đội lải nhải chuyện Giang Nguyệt Vi sẽ lại mặt, mọi người nhìn Tưởng Chính Hoa ngày đó đón dâu có mặt mũi như vậy, nghĩ bọn họ lại mặt nhất định sẽ mang theo một đống đồ tới, trong lòng không nhịn được hâm mộ Lý Mỹ Ngọc - -
“Đều nói con gái tôi mệnh tốt, tôi thấy bà mới là mệnh tốt, Hà Hiểu Phong tôi sẽ không nói nữa, đứa con rể này của bà trông không tệ đâu, sau này về già cả hai ông bà luôn được hưởng thanh phúc......”
“Vậy cũng không được, nghe nói bộ đội của đứa con rể của bà đang ở trong nội thành, sau này Mỹ Ngọc, bà cũng đi theo đến thành phố lớn gặp mặt, trở về làm chúng ta thèm c.h.ế.t a......”
“Cái khác không nói, đến lúc đó để cho đứa nhỏ này tùy tiện tìm việc làm cho Tinh Quốc, nhà của bà sau này chẳng phải sẽ phát đạt như diều gặp gió sao?”
“Nguyệt Vi hiếu thuận như vậy, hôm nay bọn họ lại mặt nhất định sẽ mang theo thật nhiều đồ đi, về sau nhà bà liền đi theo là có thể ăn ngon uống say rồi, nếu tôi cũng có một đứa con gái giống như Nguyệt Vi thì tốt rồi......”
Nghe một đám người bọn họ trái một câu khen, phải lại một câu khen, trong lòng Lý Mỹ Ngọc giống như được ăn mật, mặc dù đứa con gái lớn của bà ta gần đây có gì đó khác với ngày xưa, nhưng bọn họ nói cũng không sai, nó quả thật rất hiếu thuận hiểu chuyện, mệnh cũng tốt, hôm nay là ngày lại mặt, nếu mang theo đồ vật thì khẳng định sẽ không keo kiệt như nhà họ Hạ.
Nghĩ như vậy, bà ta quay sang nhìn mọi người nói: “Nào có tốt như mọi người nói a, nhưng đúng là Nguyệt Vi là đứa nhỏ hiếu thuận hiểu chuyện , hôm nay hai đứa nó lại mặt, lần trước mọi người ai nói vẫn còn chưa thấy con rể mới của tôi thì đều cứ nhà tôi ăn cơm trưa, rất nhanh sẽ thấy được nó.”