Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:04
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Vi chậm rãi hiểu ra, cô bối rối một hồi, nhìn lên ánh mắt nóng rực mang theo tính xâm lược cùng khuôn mặt đang đỏ bừng của anh, cắn cắn môi: “Làm …. Làm đi!”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên xoay người đè xuống, hai người cách nhau rất gần, Giang Nguyệt Vi có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc và cứng cỏi của anh, thậm chí anh còn đang tỏa ra hơi nóng, khóe môi cô khẽ nhếch, còn chưa mở miệng, anh đã cúi đầu, một bàn tay mò qua sau lưng cô.
Động tác của anh quá đột ngột, Giang Nguyệt Vi theo bản năng kéo căng cơ thể, đè tay anh lại.
Tưởng Chính Hoa dừng một chút, chỉ chậm rãi nói: “Em thả lỏng một chút, bằng không, quần áo của em anh không thể cởi ra được …”
Giang Nguyệt Vi ừm một tiếng, thanh âm lại có chút run rẩy, giống như đang bị ác nhân khi dễ.
Cô tuy nói ừ, nhưng Tưởng Chính Hoa cũng không cảm giác được cô đang thả lỏng, thân thể cô còn căng thẳng hơn lúc đầu, không nhúc nhích, không nghiêng người cũng không đứng dậy, thân thể còn đè lên tay anh, anh giằng co mất nửa ngày, cũng không cởi được quần áo của cô ra......
Thứ này của phụ nữ nên anh ít chạm vào, nhưng đã kết hôn lần hai rồi, anh vẫn không cởi ra được, vậy có phải, cô nên chủ động một chút hay không?
Dường như nhận ra điều gì, người phụ nữ cắn môi nói: “Để em tự làm được không anh?”
Tưởng Chính Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người sang một bên, nhìn cô ngồi dậy, rất nhanh đã có thể kéo được nội y từ trong áo ngủ ra, lại chậm rãi nằm xuống: “Được rồi, đến đây đi.”
Nhìn cô nằm xuống, thân thể nóng bỏng thẳng tắp, cánh tay dán vào thân thể, cũng kéo căng thật chặt, giọng nói kia thật giống như đã chuẩn bị tốt để đi đến pháp trường......
Tưởng Chính Hoa nhìn cảnh tượng trước mắt hơi ngẩn người, sau đó lại có chút nhụt chí, đây là đêm tân hôn nên anh không muốn vào lúc này hỏi cô lúc ấy cùng Hà Hiểu Phong trải qua đêm như thế nào, quá phá phong cảnh đi, thầm nghĩ có thể là nguyên nhân hai người không quá quen thuộc, ngoài miệng tuy cô nói không sao cả, cô đồng ý cho anh, nhưng thân thể lại giống như đang kháng cự anh vậy.
Anh muốn cùng cô trở thành vợ chồng chân chính, bên nhau đến già, nhưng cũng không muốn trong trường hợp ép buộc, bằng không sẽ khiến cho anh cảm thấy mình giống như tên thổ phỉ.
Suy nghĩ một hồi lâu, anh tiện tay kéo chăn đắp lên cho cô: “Ngủ đi, sau này em không cần mặc nội y ngủ, không tốt đâu.”
Giang Nguyệt Vi nghiêng đầu, nghi hoặc ừ một tiếng: “Vậy …. Không làm nữa?”
Tưởng Chính Hoa mím môi: “Muộn quá rồi, ngày mai em còn phải đi làm, đêm nay cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Anh nói xong, thổi ngọn nến trên bàn trang điểm bên giường, trong phòng nháy mắt liền rơi vào trong bóng tối.
Giang Nguyệt Vi có hơi sửng sốt, một lát sau mới hiểu được ý của anh.
Thật ra cô cũng không cự tuyệt, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi, không biết tại sao anh lại không làm, cô đúng là rất muốn hỏi, nhưng nếu như hỏi, cô cảm thấy mình cứ như người mang nhu cầu sinh lý cao ấy, cảm giác rất xấu hổ.
Đêm tối che khuất tất cả, Giang Nguyệt Vi không nhìn thấy vẻ mặt của anh bên cạnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh dần dần bình tĩnh lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay quá mệt mỏi, vừa rồi lại căng thẳng, không ổn định cảm xúc, vậy nên bây giờ cô cảm thấy mình mệt đến choáng váng, cũng không quan tâm phía sau anh sẽ như thế nào, vừa nhắm mắt liền rơi vào mộng.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt Vi bị một trận tiếng sột soạt đánh thức, khi cô mở mắt liền thấy trong phòng có thêm một người đàn ông, cô bối rối một hồi, sau đó mới nhớ mình đã kết hôn với Tưởng Chính Hoa, nơi này bây giờ là phòng cưới của bọn họ.
Cô vội vàng từ trên giường đứng lên, người đàn ông bên giường quay đầu lại, nhìn mái tóc đen nhánh của cô rối tung xõa ở đầu vai, đôi mắt mang theo chút buồn ngủ m.ô.n.g lung nửa mở nửa nhắm, nhìn qua lại có thêm một loại ý vị câu người: “Anh đánh thức em?”
Lúc này anh còn chưa mặc quần ngoài, đối diện với mình, chỗ đó phồng lên thành túp lều nhỏ, lại đột nhiên nghĩ đến cục diện xấu hổ tối hôm qua của hai người, Giang Nguyệt Vi rất nhanh nghiêng đầu sang một bên: “Không có, em là tự mình tỉnh, bây giờ mấy giờ rồi?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền nhìn thoáng qua thời gian mới chịu mặc quần vào: “Mới tám giờ, nếu mà em mệt quá thì cứ ngủ tiếp đi, đến giờ anh gọi dậy.”
Giang Nguyệt Vi từ nhỏ đến lớn đã quen với việc thức khuya dậy sớm làm việc, bình thường đều hơn sáu giờ cô đã dậy rồi, hôm qua lại phải kết hôn nên có chút mệt mỏi, bằng không cũng sẽ không dậy trễ, hiện tại lại là phụ nữ mới vào cửa, mặc dù Mã Ái Vân chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng cô không ngủ được: “Không cần đâu, dậy rồi cũng không ngủ được, với lại, lát nữa em còn phải đi làm nữa.”
Nói đến đi làm, Tưởng Chính Hoa do dự một hồi nói: “Dù sao chúng ta còn không đến một tháng nữa sẽ trở về, vậy thì cũng không cần đi làm sớm thế chứ?”
Ý anh là cô chỉ phải ở nhà và nuôi dưỡng tình cảm với anh sao.
Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn anh: “Không được, em đã nói với người ta rồi, bây giờ mà không đi thì làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-39.html.]
Tưởng Chính Hoa xấu hổ sờ sờ mũi: “Vậy được, em đứng lên trước đi, lát nữa ăn sáng xong anh đưa em qua.”
Nhìn anh bước ra khỏi phòng, Giang Nguyệt Vi nằm một lúc, cũng từ trên giường đứng lên, lúc cô từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một đám người Nhà họ Tưởng đang thu dọn đồ đạc trong sân.
Thời điểm làm tiệc rượu ở nông thôn đa số đều là mượn chén đĩa của người khác, Nhà họ Tưởng cũng không ngoại lệ, lúc này mọi người đang rửa sạch sẽ, một hồi phải trả lại đồ cho người khác, ngay cả bụng Lưu Thải Nga đang mang một sinh mệnh cũng đang bận rộn, Giang Nguyệt Vi dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, liền tiến lên hỗ trợ.
Mã Ái Vân rất hài lòng với việc cô chủ động mở miệng giúp đỡ, nghĩ tay nghề của cô rất tốt, nhân tiện nói: “Chúng ta ở đây sắp xong việc rồi, con vào bếp làm bữa sáng với chị dâu con đi.”
Giang Nguyệt Vi nhìn anh một cái, xoay người đi vào phòng bếp, nhưng bên này Tống Xuân Ninh cũng đã chuẩn bị xong, cô ta chỉ giúp một tay mà thôi.
Tiệc rượu hôm qua tổ chức quả thật rất náo nhiệt, Nhà họ Tưởng còn dư lại nhiều thịt nên bữa sáng vẫn rất phong phú, có thịt có cá, tuy rằng đều phải chia ra, nhưng mấy ngày nay cũng không chia bữa, lúc ăn cơm cả phòng người ngồi cùng một chỗ, Mã Ái Vân vui vẻ gọi cô lại ăn cơm.
Giang Nguyệt Vi không khỏi nghĩ đến tình cảnh của mình trước kia ở Nhà họ Hà, khi đó nấu cơm, từng món từng món được bưng lên, bọn họ ăn trước, chờ cô bên kia làm xong món cuối cùng, bên này cũng sắp ăn xong rồi, đồ ăn cô ăn cho tới bây giờ đều là bọn họ ăn còn thừa lại.
Còn có lúc trước em gái Hà Hiểu Phong về nhà mẹ đẻ ở cữ, đứa nhỏ để cho cô quản, người lớn cũng để cô quản, còn phải cho chị chồng nghỉ ngơi, một mình cô lủi thủi nấu canh rồi pha sữa, có đôi khi đứa nhỏ khó chịu nên khóc nháo, Triệu Phượng Tiên nói cô ngốc, ngay cả đứa nhỏ cũng không thể chăm sóc tốt, rồi nói khó trách cô không thể sinh con được.
Một màn này một lần nữa chiếu lại trong đầu, làm cho cô cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, nghĩ như vậy, lúc trước Triệu Phượng Tiên nói cũng không sai, cô quả thật rất ngốc.
Cơm nước xong, Giang Nguyệt Vi liền vào phòng, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, mặc dù sẽ không ở đây lâu, nhưng cô vẫn muốn có quan hệ tốt với những người khác, cho nên cầm một ít kẹo cưới mang qua.
Tưởng Chính Hoa tự mình đưa cô ra ngoài.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Nguyệt Vi ngồi xe đạp, trước kia Hà Hiểu Phong mỗi lần chở cô luôn đạp rất nhanh, căn bản không để ý cô ở ghế sau cảm thấy như thế nào, có khó chịu hay không, nhưng bây giờ, được người đàn ông khác chở bằng xe đạp, cô lại có cảm giác khác, kỹ thuật lái xe của anh dường như rất tốt, xe đi không nhanh không chậm, vững vàng chạy.
Cô không nhịn được ngẩng đầu, anh hơi khom người về phía trước, chiếc áo vừa người dán sát vào người anh, lộ ra đường cong hoàn mỹ cùng bờ vai rộng eo hẹp, rắn chắc lại hấp dẫn, nhìn một màn như vậy, khiến cô không tự giác nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lúc ấy sao anh ấy lại không làm chứ?
Là bởi vì ghét bỏ cô sao?
Nhưng không để cô kịp nghĩ nhiều, xe rất nhanh đã đến trước cửa tiệm cơm, hôm nay là ngày họp chợ, tuy mới chín giờ sáng mà trên đường cái đã tấp nập người, tiệm cơm có cung cấp cơm trưa cho nhân viên, Giang Nguyệt Vi liền nói với anh buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm.
Tưởng Chính Hoa liền hỏi: “Vậy sáu giờ tối anh đón em được không?”
Giờ tan tầm bình thường của tiệm cơm là giờ này, nhưng hôm nay là ngày tập trung, Giang Nguyệt Vi không biết chính xác giờ tan tầm ở đây, chỉ nói: “Không có việc gì, hôm nay có thể sẽ tan tầm muộn, dù sao nhà cách đây cũng không xa, đến lúc đó em tự mình đi về cũng được.”
Tưởng Chính Hoa liền đưa kẹo cưới cho cô, sau đó liền đi.
Khách sạn không có cung cấp điểm tâm, cho nên lúc này cửa không khóa, nhưng lại không có ai đẩy cửa đi vào, Giang Nguyệt Vi vào tiệm cơm, thấy được một gương mặt mới lần trước mình chưa từng gặp qua.
Người phụ nữ kia cũng nhìn thấy cô, nhưng dường như có thù oán với cô, cho một một ánh mắt lạnh lùng rồi quay đầu đi vào phòng bếp.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy không sao cả, nhìn thấy Đổng Thụ Dân ở trong bếp liền vội vàng đi qua.
Đổng Thụ Dân nhìn thấy cô, chỉ vào người phụ nữ vừa rồi nói với cô: “Cô ấy cũng mới tới, tên Tôn Tú Hương.”
Lúc này Giang Nguyệt Vi mới biết địch ý vừa rồi của người phụ nữ này là từ đâu mà tới, nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là giám đốc lại dám nhét loại người như cô ta vào, cô biết Đổng Thụ Dân thật ra đã làm ở đây bảy năm, nhưng giám đốc kia mới làm được ba năm.
Xem ra Đổng Thụ Dân vẫn có chút nhút nhát, không phù hợp làm người đứng đầu tiệm cơm, Tôn Tú Hương tuy có chút nguy hiểm, nhưng mà cũng không sao, dù sao cô ta cũng sẽ không ở đây được lâu, mà nếu quả thật cô là người bị đuổi đi chứ không phải cô ta, vậy đến lúc đó nói sau.
Khách sạn hiện tại cộng thêm cô là tổng cộng có năm người, nhìn mọi người đều đã ở đây, cô liền lấy ra kẹo cưới của mình chia ra, tất cả mọi người rất nể tình, chúc mừng cô, duy chỉ có một mình Tôn Tú Hương, kẹo cưới đã không nhận, còn âm dương quái khí nói: “Tôi gần đây ăn rất nhiều kẹo, ngán rồi, muốn ói.”
Lời của cô ta vừa dứt, tất cả mọi người đều bàng hoàng sửng sốt, Giang Nguyệt Vi cũng không nghĩ tới cô ta lại có thể nói như vậy, còn chưa đáp lại, Đổng Thụ Dân đã lạnh lùng nói: “Vậy thì đúng lúc, cô là người mới, hôm nay cô cùng Tiểu Vương đi ra ngoài mua sắm, vừa lúc hóng gió một chút, miễn cho việc lại nôn ở trong tiệm cơm. Dọn dẹp mệt lắm!”
Công việc của tiệm cơm, phiền toái nhất chính là đi ra ngoài mua sắm, bởi vì phải đi tới đi lui, còn phải bị nhắc tới nhắc lui, Tôn Tú Vân sửng sốt một chút, chỉ vào Giang Nguyệt Vi: “Cô ấy cũng mới tới sao lại không phải đi?”
Ánh mắt Đổng Thụ Dân hung ác: “Cô ấy biết nấu cơm, cô biết không? Cô cái gì cũng không biết làm, còn đòi hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tôn Tú Hương nghẹn lời, ồ một tiếng, không tình nguyện đi theo Vương Lệ Anh đang cầm thực đơn đi ra ngoài, hôm nay là ngày họp chợ, đồ ăn trong tiệm cơm dĩ nhiên sẽ nhiều hơn một chút, sau khi hai người họ đi, những người còn lại của tiệm cơm cũng không hề nhàn rỗi, Giang Nguyệt Vi và Đổng Thụ Dân bận rộn trong phòng bếp.