Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:02
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Chính Hoa thấy cô cười, cả khuôn mặt đều tràn ngập ý cười vui vẻ, chẳng khác nào một đóa hoa hồng đỏ rực lửa, dụ dỗ người ta đến hái xuồng.
Vừa rồi còn bận rộn, hai người không có thời gian riêng tư, lúc này mới được rảnh rỗi, Tưởng Chính Hoa chậm rãi dịch đến gần chỗ cô, nhìn thấy hai tay Giang Nguyệt Vi đan vào nhau đặt trên đùi, dường như cô có hơi căng thẳng, thỉnh thoảng lại khẽ vặn ngón tay.
Ghế sau xe lúc này chỉ có hai người bọn họ, tuy phía trước vẫn còn có cái lái xe, nhưng không cản trở việc anh đưa tay mình từ từ duỗi về phía cô, sau đó nắm chặt lấy tay Giang Nguyệt Vi.
Giang Nguyệt Vi bị hành động bất ngờ của anh dọa cho hoảng sợ, Tưởng Chính Hoa lập tức hỏi.
“Em có lạnh không?”
Bây giờ mới là cuối tháng chín, tuy buổi tối có hơi lạnh nhưng lúc này còn chưa đến tối, Giang Nguyệt Vi lắc đầu sau đó mới ý thức được phía trước còn có người liền muốn rút tay mình ra ngoài.
“Không lạnh.”
Tưởng Chính Hoa nắm chặt lấy tay cô.
“Anh thấy lạnh lắm, em giúp anh làm ấm tay đi.”
Giang Nguyệt Vi…
Anh trai lái xe từ kính chiếu hậu thấy hai người đang tay trong tay, lại vừa nghe được lời này liền tỏ ra vô cùng tán thưởng Tưởng Chính Hoa từ trong đáy lòng.
Hóa ra còn có thể làm như vậy được!
Trước kia anh ta nhìn không ra đấy.
Xe đi thẳng một mạch về đến đội sản xuất Trưởng Hồng, bởi vì đằng sau còn cả xe đạp đi theo nên xe chạy khá chậm, nhìn có vẻ như đang muốn để cho người ven đường nhìn thấy Giang Nguyệt Vi vẻ vang đi lấy chồng.
Cho dù xe có đi chậm đến đâu cũng rất nhanh đã tới đội sản xuất Tưởng Hồng, ở chỗ ngã rẽ từ đại lộ đi vào, Chung Bảo Ý đang đứng ở cách đó không xa nhìn đến, trông thấy lụa đỏ bay bay trên chiếc xe Jeep kia, đằng sau còn có một loạt xe đạp đi theo, những cái đó trước kia cô ta kết hôn cũng chưa từng có mặt mũi như vậy.
Đột nhiên cô ta nhớ tới mấy ngày hôm trước ở trên phố Phùng Ái Vân nói những lời kia, bây giờ Tưởng Chính Hoa còn mượn xe đi đến nhà họ Giang đón dâu là vì muốn cho cô ta hối hận sao? Có phải lúc ấy bà cũng đang châm chọc cô ta sẽ không tìm được người nào tốt hơn Tưởng Chính Hoa, không có hôn lễ lớn như nhà họ Tưởng hay không?
Nghĩ đến đấy, Chung Bảo Ý khẽ cắn môi, cô ta cũng muốn kết hôn ngay lập tức, đến lúc đó nhất định sẽ tổ chức một cái hôn lễ còn lớn hơn so với cái ngày hôm nay của nhà họ!
Mà lúc này ở nhà họ Tưởng, xe đón dâu đã chậm rãi ngừng ở cửa, Giang Nguyệt Vi từ từ bước xuống xe trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người và tiếng pháo, tiếng kèn rộn rã.
“Cô dâu tới rồi!”
Không biết ai đó đột nhiên hô lớn một tiếng, mọi người ban đầu vốn còn ở trong sân nghe thấy thế liền ùa ra ngoài, một đám người chen chúc nhau, mọi người đều muốn biết, Tưởng Chính Hoa đột nhiên ly hôn sau đó lại đột nhiên kết hôn rốt cuộc sẽ cưới được cô gái có dáng vẻ như thế nào?
Đợi đến khi Giang Nguyệt Vi vừa xuống xe, cuối cùng mọi người cũng đã tận mắt gặp được cô dâu mới, ngoài trừ trẻ tuổi, dáng dấp xinh đẹp, trên người cô còn có một cỗ khí chất vừa tao nhã lại dịu dàng, giống như những người trẻ có học thức trong thành phố vậy, mọi người đều nhịn không được bắt đầu nghị luận xôn xao.
“Bảo sao lại gấp gáp kết hôn như vậy, hóa ra cô dâu đẹp đến thế, nếu là tôi thì cũng vội vàng chẳng kém…”
“Nghe nói còn rất giỏi nấu cơm nữa, lần này thằng nhóc thứ hai nhà họ Tưởng về bộ đội là có lộc ăn rồi…”
“Mọi thứ đều rất tốt, nhưng eo quá nhỏ, sợ sẽ không dễ sinh con đâu…”
Hai cô con dâu khác của nhà họ Tưởng là Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga đều đang nhìn dáng vẻ Giang Nguyệt Vi, bọn họ cũng hơi hơi kinh ngạc, lúc này cô đang mặc một thân áo cưới đỏ rực làm nổi bật lên làn da trắng nõn như đang phát sáng. Giang Nguyệt Vi tuổi còn rất trẻ, hoạt sắc sinh hương, từ vẻ bề ngoài cho đến dáng người đều vô cùng hấp dẫn người khác, khó trách Tưởng Chính Hoa lại vội vã muốn cưới cô về nhà như vậy, nếu các cô là đàn ông, vừa nhìn Giang Nguyệt Vi thôi cũng đã thấy động lòng rồi.
Giang Nguyệt Vi cứ thế đứng trong trong ánh mắt dò xét nhiệt tình của mọi người, sau đó được Tưởng Chính Hoa dẫn vào nhà chính, trong nhà chính, cô thấy Phùng Ái Vân và một đám người bên cạnh có lẽ là họ hàng thân thích của nhà họ Tưởng.
Vừa rồi âm thanh những người đó khen Giang Nguyệt Vi ở bên ngoài Phùng Ái Vân đã sớm nghe được, lúc này nhìn thấy người đi vào, bà cũng cười tủm tỉm lôi kéo cô đến giới thiệu con dâu mới với người nhà họ Tưởng bên này, cuối cùng bà còn không quên đưa cho cô một bao lì xì.
“Đây là quà cưới mẹ và cha chuẩn bị cho con.”
Giang Nguyệt Vi có thể cảm giác được Phùng Ái Vân và Triệu Phượng Tiên là hai loại người khác nhau hoàn toàn, trước kia từ giọng điệu cho đến ánh mắt của Triệu Phượng Tiên đều cực kỳ kiêu ngạo, sao có thể giống với một người luôn duy trì nụ cười mỉm, thái độ ôn hòa như Phùng Ái Vân được. Cô nhận lấy bao lì xì, không hề cảm thấy chút xa lạ nào, khẽ cất tiếng gọi hai người một tiếng cha mẹ.
Ra mắt cha mẹ, kính trà, nhận quà cưới, cũng coi như đã hoàn thành xong các nghi thức trong hôn lễ, Giang Nguyệt Vi được đưa vào phòng cưới của hai người, Tưởng Chính Hoa còn có tiệc rượu phải ở bên ngoài, sợ một lát nữa sẽ có người đến náo hôn nên anh liền giao cô cho chị dâu Tống Xuân Ninh ở cùng.
Lần này Tưởng Chính Hoa đổi nội thất cũ trong nhà đều đem chuyển sang cho hai nhà Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga, bây giờ nghe chú hai nói như vậy, hai người các cô cũng nhiệt tình đồng ý, còn không ngớt lời khen con người Tưởng Chính Hoa tốt ra sao, hào phóng như thế nào trước mặt Giang Nguyệt Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-38.html.]
Thật ra lúc Giang Nguyệt Vi vừa vào nhà họ Tưởng đã cảm nhận được, chắc chắn bọn họ đã thay đổi hoàn toàn nội thất trong nhà một lượt, căn phòng cưới này không tính là lớn lắm, nhưng tủ quần áo các thứ đều chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đều là đồ mới, bởi vì nhìn bề mặt mấy thứ này hầu như đều chưa được quét dầu hay phun sơn, có lẽ là vì không kịp thời gian.
Hôm nay thức dậy sớm, lại bận rộn ròng rã cả một ngày, Giang Nguyệt Vi đã mệt rã rời, nhưng một lát nữa còn có tiệc rượu, cô còn phải đi kính rượu chưa thể ngủ luôn được nên chỉ có thể ngồi trò chuyện với Tống Xuân Ninh một lúc, cũng tiện thể thăm dò một vài thói quen của mấy người trong nhà họ Tưởng.
Không bao lâu sau liền bắt đầu bày tiệc rượu, Giang Nguyệt Vi đi theo Tống Xuân Ninh ra ngoài, nhìn thấy cô đi ra tất cả mọi người trong sân đều reo hò.
Tưởng Chính Hoa đến chỗ cô, kéo người đi vào trong sân rồi cùng nhau sôi nổi dùng bữa, sau đó hai người sóng vai đứng bên bàn kính rượu mọi người, Giang Nguyệt Vi không uống được rượu, Tưởng Chính Hoa cũng cực kỳ quan tâm đổi thành nước trái cây, tổ chức hôn lễ thẳng đến tận khi trời tối hẳn, lúc này mọi người mới tan đi.
Giang Nguyệt Vi là con dâu mới trong nhà, mấy việc dọn dẹp thế này Phùng Ái Vân không để cho cô phải làm, bà thúc giục cô đi tắm rửa trước rồi về thu dọn phòng cưới. Hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi nên Giang Nguyệt Vi cũng không từ chối nữa, tắm rửa xong xuôi, cô liền sắp xếp lại phòng cưới lại một lần nữa.
Lúc Tưởng Chính Hoa về phòng, cô đã dọn dẹp xong tất cả, Giang Nguyệt Vi lúc này đã thay sang một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình đang ngồi đối diện với anh, nửa quỳ ở trên giường, trên chiếc chăn đơn đỏ thẫm.
Mà chiếc áo ngủ ban đầu vốn rộng thùng thình, cô lại đang ngồi khom lưng khiến cho phong cảnh tuyệt mỹ dưới xương quai xanh tinh xảo bị anh nhìn thấu không sót thứ gì.
Thấy Tưởng Chính Hoa đi vào, Giang Nguyệt Vi liền nhanh chóng ngồi dậy, dường như động tác ngồi dậy quá mạnh làm cho lồng n.g.ự.c khẽ run rẩy.
Giang Nguyệt Vi nhìn anh vào phòng không có một tiếng động, ánh mắt kia cũng không hề che giấu chút nào mà nhìn chằm chằm vào người mình, nóng rực như lửa đốt.
Đã kết hôn một lần rồi, đó là ánh mắt gì cô đều hiểu được, nhưng khi đối mặt với một người mình vừa mới kết hôn, còn chưa có quá nhiều quen thuộc, đột nhiên Giang Nguyệt Vi lại thấy có chút căng thẳng.
Rất nhanh, Tưởng Chính Hoa đi lên, Giang Nguyệt Vi ngửi thấy trên người anh tản ra mùi rượu cùng mùi xà phòng nhàn nhạt, tiệc rượu của nhà họ Tưởng náo nhiệt hơn nhà họ Giang nhiều, hôm nay anh lại luôn bận rộn ở bên ngoài, anh hẳn là uống rất nhiều rượu đi, sẽ không …
Đang nghĩ ngợi lung tung, anh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Em có cảm thấy đói không? Có muốn ăn khuya không?”
Thanh âm của anh tuy là rất khàn, nhưng câu chữ vẫn coi như rõ ràng, Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng đi vào trong giường: “Em không có đói bụng, với lại, em vừa mới ăn không bao lâu.”
Anh chỉ ừ một tiếng, đến gần bên giường ngồi xuống, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí có chút xấu hổ.
Phải thật lâu sau, Tưởng Chính Hoa mới mở miệng đánh vỡ bầu không khí, anh nói: “Hình như ngày mai em còn phải đi làm, vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Giang Nguyệt Vi khẽ cắn môi, ừ một tiếng, hiểu được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối với một người phụ nữ đã kết hôn một lần mà nói, ngủ với đàn ông cũng không phải là lần đầu tiên, trước kia từ lúc xem mắt đến khi kết hôn với Hà Hiểu Phong mặc dù chỉ mất có ba tháng, nhưng Hà Hiểu Phong luôn thường xuyên đến tìm cô, vậy mà bọn họ bây giờ chưa gì đã kết hôn trong thời gian ngắn, cách từ đấy đến nay, cô và Tưởng Chính Hoa quen biết nhau chỉ có mười ngày, gặp anh có bốn lần mà thời gian ở chung lâu nhất có lẽ là ngày ly hôn, hai người gặp nhau.
Giang Nguyệt Vi thử điều chỉnh hô hấp, giúp cơ thể thả lỏng, tinh thần thoải mái, nhưng khi anh nằm xuống bên cạnh, cô không cẩn thận đụng phải cánh tay của anh, cảm nhận được gân xanh của anh nổi lên, trái tim cô cũng nhảy dựng lên theo.
Cô cảm thấy người chồng thứ hai của mình không giống với Hà Hiểu Phong, Hà Hiểu Phong thì gầy gò nhã nhặn, mà anh lại quá mức cường đại, thân thể cũng to lớn, lồng n.g.ự.c phập phồng tản ra một cỗ khí tức cường đại đến mức làm cho người ta sợ hãi, ở trước mặt anh, cô thấy mình giống như sơn dương, còn anh là hổ. Giang Nguyệt Vi cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn thịt, thậm chí là bị ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Cho nên cô có chút căng thẳng.
Tưởng Chính Hoa vốn không phải người vô ý vô tứ, anh ý thức được sự khẩn trương của cô, chỉ hơi quay đầu, nhìn cô nhắm mắt lại, lồng n.g.ự.c phập phồng dồn dập, mím môi gọi: “Giang Nguyệt Vi.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy nhưng cũng không mở mắt: “Hả?”
Tưởng Chính Hoa nhìn thấy cô làm bộ như không có việc gì, nở nụ cười hạnh phúc: “Em rất sợ anh sao?”
Giang Nguyệt Vi sửng sốt, chậm rãi mở mắt, hơi nghiêng đầu: “Em không có.”
Giả.
Trong phòng ánh sáng ấm áp kiều diễm, mái tóc đen nhánh của cô phủ đầy gối, chăn mền lại mang màu đỏ tươi, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô, anh nhìn thấy, cảm giác người mình nóng ran, miệng khô môi cũng khô, trong lòng cũng không kìm được mà tuôn ra một cảm giác tê tê dại dại.
Hai người đều là người đã kết hôn lần thứ hai, những gì cô nên hiểu đều đã hiểu, nên biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, thân thể anh chậm rãi dịch sang bên kia, di chuyển thân thể tới gần cô, dán môi lên vành tai đỏ ửng, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn hỏi: “Vậy, làm không?”
Giang Nguyệt Vi nghe anh hỏi thì không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Tưởng Chính Hoa rất kiên nhẫn lại hỏi một lần nữa: “Làm không?”
« Chương Trước