Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-05-20 04:04:07
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc nãy ở bên ngoài, cô giáo Lý loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi, cơ mà bây giờ nhìn một lượt thấy các bạn nhỏ đều nằm ngủ ngoan ngoãn, không có bất kỳ chuyện gì. Cô Lý nghĩ bụng chắc ban nãy do mình nghe nhầm.

Vừa khéo nhìn thấy một bạn nhỏ nằm sấp trên giường, cô Lý lập tức đi đến lật người bạn nhỏ lại, đề phòng đứa bé xảy ra chuyện. Xong xuôi cô Lý không rời đi nữa, nhìn tụi nhỏ một lượt rồi nằm xuống ngủ.

Tưởng Thanh Ngạn thấy cô Lý không rời đi, Lý Thiết không thể nói chuyện nên rất yên tâm, quay mặt về phía Tưởng Thanh Viện rồi chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là do buổi sáng hôm nay khóc lóc nhiều quá nên buổi trưa các bạn nhỏ ngủ cực kỳ sâu giấc. Đúng một tiếng rưỡi sau, cô giáo Lý đánh thức mọi người.

Buổi chiều, ba cô giáo không định dạy học, bèn dẫn các học sinh ra bên ngoài hoạt động tự do, giúp cho tụi nhỏ làm quen với hoàn cảnh, tự vui chơi với nhau. Các cô mong rằng tụi nhỏ được chơi đùa sẽ vui vẻ hơn, thích thú với nhà trẻ hơn, ngày mai đến trường, tụi nhỏ sẽ không ôm chân ba mẹ, thà c.h.ế.t không chịu buông nữa.

Ở sân thể dục của trường học có rất nhiều dụng cụ và trang thiết bị, nào là cầu cong, nhảy dây, bập bênh và cầu trượt vân vân. Tuy đại viện quân khu cũng có mấy thứ này nhưng không số lượng không nhiều như ở nhà trẻ. Bấy giờ Tưởng Thanh Ngạn mới cảm thấy nhà trẻ thú vị hơn một chút.

Đám nhóc đang chơi cầu trượt, Lý Thiết thấy Tưởng Thanh Viện cũng chơi trò này, cầm lòng không được mà muốn lại gần cô bé, muốn nhéo mặt người ta. Có điều cậu ta vừa mới tiến lại gần Tưởng Thanh Viện thì Tưởng Thanh Ngạn đã nhìn cậu ta chòng chọc, khiến cậu ta không làm gì được.

Tiến tiến lùi lùi vài lần nhưng vẫn không được, Lý Thiết giận lắm, đành chạy đi tìm người khác chơi.

Buổi chiều tụi nhỏ chơi đùa hết sức vui vẻ, không có ai quấy khóc nên ba cô giáo đỡ vất vả hơn nhiều. Sau khi chơi một lúc khá lâu, ba cô giáo gọi cả lớp tập trung chơi trò diều hâu quắp gà con và trò đan dây.

Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện đều đã chơi trò này khi ở trong đại viện quân khu, nhưng được chơi cùng nhiều người như vậy thì hôm nay là lần đầu tiên. Lúc chơi trò chơi, bọn họ làm quen được mấy người bạn nữa, thế nên Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy nhà trẻ này cũng tạm được.

Lúc chơi đùa, thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã hết buổi chiều. Lúc tan học, rất nhiều ba mẹ đến đón con mình. Khi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa xuất hiện ở cửa, rốt cuộc nỗi lo lắng của Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện cũng tiêu tan!

Tưởng Thanh Viện vừa nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã nhào vào lòng cô: “Mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng đến rồi.”

Nhà trẻ tan học từ rất sớm, để không nuốt lời, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa phải xin nghỉ làm để đi đón con. Giang Nguyệt Vi ôm cô bé rồi hỏi: “Trường học có vui không?”

Tưởng Thanh Viện lập tức gật đầu: “Vui lắm ạ, có rất nhiều trò chơi.”

Giang Nguyệt Vi nhìn con trai mình: “Anh trai thấy có vui không?”

Tưởng Thanh Ngạn nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu: “Tạm được.”

Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cậu bé, Giang Nguyệt Vi nhoẻn miệng cười rồi quay sang nhìn cô giáo Dương, hỏi: “Hôm nay hai đứa nhỏ có gây rắc rối gì cho cô không?”

Cô vừa dứt lời, Tưởng Thanh Viện vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với giọng kiêu ngạo: “Không ạ! Anh trai còn dỗ dành các bạn khác giúp cô giáo nữa.”

Nghe Tưởng Thanh Viện nói vậy, tất nhiên Tưởng Chính Hoa cảm thấy chẳng đáng tin chút nào, bèn nhìn cô giáo Dương, hỏi: “Có thật không? Thằng nhóc biết giúp đỡ cô ư?”

Khóe miệng cô giáo Dương giật giật, nếu bạn nói cậu bé không giúp thì sự thật là cậu bé có giúp, chẳng qua bất cẩn khiến cô càng bận rộn hơn thôi.

Cơ mà tất nhiên cô Dương sẽ không nói như vậy, nếu không sẽ đả kích niềm tin của học sinh, chỉ cười nói: “Đúng vậy, hai bé đều rất ngoan, không những không khóc mà còn giúp đỡ các cô giáo.”

Tưởng Chính Hoa ngạc nhiên nhìn lướt qua con trai mình, chỉ thấy thằng nhóc ấy hơi nhếch môi, coi bộ đang chờ được khen ngợi. Tưởng Chính Hoa cảm thấy không cần nịnh trẻ con nên không khen cậu nhóc, chỉ xoa đầu con trai: “Tạm được, không làm ba thất vọng, ba hy vọng ngày mai con sẽ tiếp tục phát huy như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-206.html.]

Tưởng Thanh Ngạn trợn to mắt: “Ngày mai con còn phải đến trường á?”

Giang Nguyệt Vi phì cười: “Tất nhiên là phải đi học nữa rồi, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên mà thôi. Sau này các con sẽ học tập với bạn bè ở nhà trẻ một thời gian.”

Tưởng Thanh Ngạn nghe xong thì gục đầu, buồn bực ồ lên một tiếng, chỉ mong ngày mai đi học, những bạn khác sẽ không khóc lóc om sòm nữa...

Chiều nay Tưởng Chính Hoa không lái xe đến nên sau khi chào tạm biệt cô giáo, cả nhà bốn người đi bộ về nhà. Trên đường đi, Tưởng Thanh Viện chợt nhớ ra điều gì, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Mẹ ơi, con muốn đổi tên!”

Đột nhiên nghe thấy con gái nói như vậy, Giang Nguyệt Vi cảm thấy khó hiểu. Tưởng Thanh Viện tức giận kể lại câu chuyện hôm nay ở nhà trẻ: “Các bạn không nhớ chữ trong tên của con, con không cần cái tên đó nữa.”

Giang Nguyệt Vi muốn cười nhưng cố nhịn: “Tên Viện của con mang ý nghĩa tốt đẹp, các bạn còn nhỏ nên không hiểu, con chỉ cần giải thích rõ ràng với các bạn là được.”

Tưởng Thanh Viện bĩu môi: “Cơ mà hôm nay con giải thích rồi những các bạn vẫn không hiểu. Ngộ nhỡ mai sau các bạn gọi con là Viên mập thì làm sao ạ?”

Tưởng Thanh Ngạn lập tức nói: “Ai gọi em là Viên mập thì anh đánh người đó, anh sẽ không để đứa nào bắt nạt em.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy bèn sửa: “Tưởng Thanh Ngạn, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đánh nhau. Bước đầu tiên giải quyết vấn đề không phải là bạo lực có biết không?”

Ánh mắt Tưởng Thanh Ngạn lộ rõ sự không vui: “Nếu người khác đánh con thì con cũng không được phép đánh trả sao?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Hai chuyện này khác nhau. Nếu người khác bắt nạt con, đánh con mà không có lý do thì con được phép đánh trả. Đây gọi là tự vệ chính đáng.”

Nói rồi anh hơi dừng lại, nhìn chằm chằm thằng nhóc: “Hôm nay con đánh nhau à?”

Tưởng Thanh Ngạn lắc đầu ngay lập tức: “Con không đánh nhau mà.”

Cậu không đánh nhau, chỉ hăm dọa Lý Thiết chút xíu thôi.

Thằng nhóc này có thói ngang ngược, Tưởng Chính Hoa thật sự sợ cậu đánh lộn nên dịu giọng nhắc nhở tụi nhỏ: “Chúng ta không được tùy tiện đánh người nhưng cũng không được để người khác bắt nạt. Nếu có chuyện gì thì đầu tiên các con phải gọi cô giáo, nếu cô giáo không giải quyết được thì họ sẽ gọi ba mẹ đến, con nhớ chưa?”

Hai đứa nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Con nhớ rồi.”

Một lát sau, Tưởng Thanh Viện lại nói: “Cơ mà con vẫn muốn đổi tên, tên của con khó viết quá, con không biết được, nói cũng không rõ.”

Họ tên đã được điền vào sổ hộ khẩu nên không thể tùy ý thay đổi theo ý thích của trẻ con, ngộ nhỡ ngày mai cô bé cảm thấy cái tên khác hay hơn, lại muốn sửa tiếp thì làm sao?

Thế nên Giang Nguyệt Vi bèn nói: “Không sao đâu con, chờ lát nữa về nhà, ba mẹ sẽ dạy các con viết, ngày mai các con đưa cho bạn xem, mấy hôm là các bạn sẽ nhớ tên con thôi.”

Trước đây Giang Nguyệt Vi đã từng dạy một ít chữ cho tụi nhỏ, có điều tên hơi khó viết hơn nên tụi nhỏ dễ quên, lát nữa về tập viết nhiều hơn một chút là được.

Bốn người về đến nhà, vừa bước vào cửa, Giang Nguyệt Vi đã thấy Mã Ái Vân đang nói chuyện qua điện thoại. Cô vừa cất cặp sách cho các con vừa nghe thấy Mã Ái Vân nói chuyện, biết được người ở đầu dây bên kia là Tưởng Chính Quang.

Tưởng Chính Quang ly hôn được hơn hai năm. Trong vòng hơn hai năm nay, cô không nghe nói Lưu Thải Nga đến tìm Tưởng Chính Quang, có điều cô ta vẫn gửi đồ cho các con, cuộc sống của Tưởng Chính Quang cực kỳ bình yên .

Loading...