Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:19
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Linh cảm thấy Tưởng Chính Hoa sẽ không uổng công đến đây một chuyến nhưng cô ta không đoán được mục đích của anh, cho nên chỉ có thể về ký túc xá trước, nghĩ thầm chuyện ngày hôm đó nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu Tưởng Chính Hoa thật sự đến trường tố cáo cô ta, vậy cô ta ít hay nhiều thì cũng sẽ bị phê bình cùng xử phạt đi kèm, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Bạch Linh bỗng nhiên nảy lên một cảm giác bất an, lần này giấc ngủ cũng không được ngon, cô ta nằm ở trên giường cứ lăn qua lộn lại, nghĩ thầm nếu như cô ta thật sự bị tố cáo, cũng chỉ có thể nhờ người nhà giúp đỡ, dù sao thì cha cô ta cũng là cán bộ cấp thành phố, trường học ít nhiều gì cũng sẽ cho cha cô ta chút mặt mũi.
Bạch Linh cứ lo lắng đề phòng tận một ngày, nhưng đến ngày hôm sau cũng không có phát hiện trường học đến tìm cô ta, tất cả cứ êm đềm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Bạch Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà không được bao lâu, buổi tối lúc về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đám người vây quanh mẹ cô ta, mẹ cô ta ngồi ở chính giữa khóc đến c.h.ế.t đi sống lại.
Bạch Linh nhìn tình huống trước mắt không hiểu ra sao, hỏi: "Mẹ, mẹ khóc cái gì a?"
Thẩm Diễm Mẫn ngước mắt, nhìn con gái đã trở về, nước mắt lại chảy xuống, mắng to: "Cha con là đồ không có lương tâm, ông ấy ở bên ngoài làm loạn quan hệ với người ta, bây giờ bị người ta tố cáo, lần này mặt mũi hai mẹ con chúng ta đều không còn nữa."
Sắc mặt Bạch Linh trắng nhợt, tại sao có thể như vậy? Làm sao cha cô ta lại có thể làm những việc này? Còn bị người ta tố cáo?
"Không thể nào, cha con đâu?" Cô ta gấp gáp hỏi.
Thẩm Diễm Mẫn sắp khóc đến c.h.ế.t rồi, làm sao còn có tâm tư trả lời cô ta, người bên cạnh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Sáng sớm đã bị bắt đi, hiện tại đang ở trong cục."
Bọn họ cảm thấy chuyện này vốn không nên nói với Bạch Linh, nhưng mà không nói cũng vô dụng, bởi vì rất nhanh chuyện này sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó cô mới biết thì sẽ lại càng mất mặt.
Bạch Linh vốn không tin, lúc này quay lại hỏi: "Không có khả năng, các người nói dối, cha tôi không có khả năng làm ra loại chuyện này, rốt cuộc là ai tố cáo?"
Thẩm Diễm Mẫn cũng không biết là ai tố cáo, chỉ biết là hiện tại chuyện này đã thành kết cục đã định: "Mẹ nào biết là tên khốn kiếp nào tố cáo, nếu mẹ mà biết thì còn cần ngồi ở chỗ này sao?"
Bạch Linh chỉ cảm thấy đầu bắt đầu ong ong, thoáng cái liền nghĩ đến Tưởng Chính Hoa, người đàn ông kia ngày hôm qua tới tìm cô ta, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua liền đi, lúc ấy cô ta còn nghĩ nếu Tưởng Chính Hoa dám đi tố cáo, đến lúc đó sẽ để cho cha cô ta giúp cô ta giải quyết mọi chuyện, nhưng mà cô ta lại không có bị tố cáo, mà kết quả là cha đã bị người ta tố cáo, việc này sao lại trùng hợp như vậy?
Cho nên Tưởng Chính Hoa vốn không định đến trường tố cáo cô ta, ngược lại đi tố cáo cha cô ta? Đột nhiên nghĩ đến những điều này, Bạch Linh mang một bụng tức giận nhưng toàn bộ nghẹn ở ngực, nghẹn đến thiếu chút nữa là ngất tại chỗ, cái tên đàn ông Tưởng Chính Hoa khốn khiếp này, như thế nào lại ác độc như vậy, lại đi tố cáo cả cha cô ta?
Nếu như cha cô ta thật sự phải ngồi tù, vậy không phải là căn nhà này sẽ tan vỡ sao?
Thân thể Bạch Linh run lên, lập tức tiến lên nói: "Mẹ, vậy mẹ mau mau đi giúp cha con chứng minh đi, cha con chắc chắn không phải loại người đó, mẹ mau đi đi a."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-145.html.]
Người bên cạnh nhìn Bạch Linh vẫn không hay biết tình cảnh hiện tại của mình, thở dài nói: "Con đừng làm phiền mẹ con nữa, mấy người chúng ta vừa mới từ trong cục công an đi ra, hiện tại chứng cớ đều đã có, mẹ con có thể nói cái gì?"
"Haizz, mà việc này con cũng đừng có mà xen vào, cứ chuẩn bị đi học thật tốt như những ngày bình thường, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, bằng không sự tình nếu truyền đến trường học, con cũng không có mặt mũi ở lại đó nữa đâu......"
Bạch Linh chân mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp ngồi dưới đất, những người phía sau nói cái gì cô ta cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhà này xong rồi.
Cô ta bây giờ không hề muốn đến trường, nếu thật sự là Tưởng Chính Hoa tố cáo, vậy Giang Nguyệt Vi nhất định sẽ biết, điều này cũng có nghĩa là những người trong ký túc xá của cô ta cũng biết nhà cô ta xảy ra chuyện, vậy cô ta còn mặt mũi nào ở lại ký túc xá?
Bạch Linh muốn nói cho mẹ cô ta là Tưởng Chính Hoa tố cáo, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, bởi vì chính bản thân cô ta cũng biết, chỉ cần mình mở miệng, mẹ cô ta sẽ biết nguyên nhân thật sự của mọi chuyện sự, đến lúc đó nhất định sẽ hận c.h.ế.t đứa con gái như cô ta.
Bạch Linh cũng không biết mình làm thế nào để vượt qua một buổi tối này, chỉ biết là nhà bọn họ có một đợt công an lại một đợt công an tới "hỏi thăm", hỏi cái này rồi hỏi cái kia, hỏi một lúc liền cảm thấy nhà bọn họ có thể còn tham ô tài sản nữa.
Vì chuyện này, Bạch Linh luôn nơm nớp lo sợ, một đêm này muốn ngủ cũng không ngủ ngon được, ngày hôm sau đỏ mắt mang theo quầng thâm mắt đi đến trường học, Triệu Tiểu Phương ở ký túc xá tựa hồ là cố ý, lúc đi học, còn hỏi cô ta có chuyện gì xảy ra, có phải ngày hôm qua ngủ không ngon hay không, khiến cô ta tức giận đến trực tiếp hỏi: "Là Giang Nguyệt Vi bảo cô tới đây cố ý chê cười tôi như vậy?"
Triệu Tiểu Phương nghe được liền lộ ra vẻ mặt không hiểu làm sao: "Chẳng lẽ có quan hệ gì với Nguyệt Vi sao?"
Bạch Linh cắn răng: "Cô không cần ở đây làm người tốt đâu, tôi không cần!"
Hoàng Tú Anh sớm biết Bạch Linh là người như thế, cho nên cô ấy chưa bao giờ chủ động quan tâm đến bạn cùng phòng này, vội vàng kéo Triệu Tiểu Phương trở về, nhìn cô ta nói: "Sau này cô tốt nhất là đừng có để ý đến cô ấy nữa, tính cách của cô ấy như thế nào cô còn không biết sao, cô đừng có làm ơn mắc oán nữa ."
Chuyện của nhà họ Bạch cũng vừa mới phát sinh, kỳ thật mọi người căn bản đều không biết, Triệu Tiểu Phương chỉ là thấy tình huống của Bạch Linh không đúng cho nên lắm miệng vài câu, ai biết cô ta thế nhưng lại phát giận, thấy mình hảo tâm bị trở thành lòng lang dạ thú, Triệu Tiểu Phương cũng tức giận đến không có giới hạn: "Coi như tôi lắm miệng đi, nếu lại hỏi chuyện của cô ta nữa thì tôi chính là heo."
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu không nói lời nào, ngày hôm qua lúc các cô đi ăn mì đã biết Giang Nguyệt Vi sinh con xong hôm nay sẽ xuất viện, cho nên dự định buổi trưa cùng mấy người khác đi bệnh viện thăm bảo bảo, lúc này một lòng chờ đến lúc tan học đi mua chút hoa quả đến bệnh viện.
Thật vất vả mới đến giờ tan học, mấy người trong ký túc xá ngoại trừ Bạch Linh, tất cả đều đi bệnh viện, lúc các cô chạy tới Giang Nguyệt Vi đã thu dọn đồ đạc, hai đứa bé chia ra ôm vào trong n.g.ự.c cô và Mã Ái Vân.
Giang Nguyệt Vi vừa nhìn thấy các cô đến còn có chút kinh ngạc, vừa hỏi mới biết hôm qua là Nguyệt Hà nói, các cô có thể đến Giang Nguyệt Vi cũng vui vẻ, liền hẹn các cô lần sau cùng đến quán ăn mì miễn phí.
Mì nhà bọn họ tuy rằng ăn ngon, nhưng cách đại học vẫn còn một đoạn đường, Diệp Lâm liền cười nói: "Chỗ này của cậu cách có chút xa, nếu là ở đối diện đại học, chúng tôi khẳng định mỗi ngày đều cổ vũ."
Hoàng Tú Anh liền nhìn Giang Nguyệt Vi nói tiếp: "Đúng vậy, hôm qua lúc chúng tôi đi ăn mì nhìn thấy rất nhiều người, cậu có ý định mở thêm một quán mì nữa không?