Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:04:59
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng anh thủ thỉ, nghe có vẻ rất tủi thân, có điều Giang Nguyệt Vi không chiều theo ý anh: “Em đang mang thai, bụng nặng nên mệt muốn chết.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Vậy sao em còn mặt dày trêu chọc anh như thế?”

Giang Nguyệt Vi cười cười: “Chẳng phải anh tự nhận là mình kiểm soát bản thân rất tốt sao? Em chỉ kiểm tra chút thôi, cơ mà anh không vượt qua bài kiểm tra rồi, sau này anh phải chú ý.”

Khóe miệng Tưởng Chính Hoa giật giật, trên chiến trường và bây giờ sao giống nhau được? Bây giờ vợ anh đang quyến rũ anh, ai có thể kìm lòng được chứ? Thật là.

Anh không muốn phải đi tắm rửa thêm lần nữa, đành hít một hơi thật sâu giúp bản thân bình tĩnh hơn. Qua một lúc lâu anh mới nhìn Giang Nguyệt Vi, nói: “Vậy sau này em đừng trêu chọc anh nữa, nếu không anh phải mời em ăn một vài thứ.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì trợn trừng mắt, liếc xéo anh, vô thức thốt lên: “Ăn cái đầu anh!”

Tưởng Chính Hoa nghe xong, bật cười ngay lập tức: “Ừm, ăn cái đầu bự của anh.”

Bấy giờ Giang Nguyệt Vi mới phản ứng lại, lập tức duỗi tay bịt miệng anh, không cho anh nói nữa: “Ngủ thôi, nếu anh nói nữa thì chúng ta sẽ tách ra ngủ riêng thật.”

Tưởng Chính Hoa thầm buông tiếng thở dài, rõ ràng cô trêu chọc anh trước, ấy thế mà còn không cho anh nói, rõ ràng là chỉ cho quan binh phóng hỏa, không cho dân thường đốt đèn mà.

Thế nhưng anh không biết phản bác bằng cách nào, suy cho cùng vợ mang thai là to nhất nhà.

Tưởng Chính Hoa gật đầu, sau đó Giang Nguyệt Vi mới buông tay ra. Hai người nằm trên giường, người đàn ông chỉnh trang lại quần áo cho cô, nằm trên giường ôm cô. Anh nằm nghiêng người, một tay chống đầu, một tay luồn vào ổ chăn vuốt ve bụng cô, nói: “Không cần tách ra ngủ riêng đâu, có lẽ mấy hôm nữa bọn anh sẽ lên đường làm nhiệm vụ.”

Giang Nguyệt Vi đưa mắt nhìn anh: “Lại có nhiệm vụ ư? Khi nào anh đi?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hiện tại chưa có quyết định chính thức, cũng không nói chắc chắn bao giờ xuất phát, có lẽ trong vòng mấy hôm tới sẽ lên đường.”

Giang Nguyệt Vi biết một khi anh đi thực hiện nhiệm vụ là đi biền biệt mấy tháng trời. Bây giờ em bé trong bụng cô đã được sáu tháng, nói không chừng đợi đến khi anh hoàn thành nhiệm vụ quay về, có lẽ cô đã sinh con rồi. Nếu vậy thì đúng là không cần tách ra ngủ riêng.

Tưởng Chính Hoa nghĩ đến điều gì, vuốt ve bụng cô, nói bằng giọng điệu tha thiết: “Hai đứa nhóc à, lúc ba không ở nhà, các con phải ngoan ngoãn nhé, đừng giày vò mẹ con.”

Không biết có phải do âm thanh của anh không mà hai đứa nhỏ trong bụng Giang Nguyệt Vi khẽ cựa quậy vài lần. Giang Nguyệt Vi mang thai những hai em bé nên bụng cô vốn đã to, đứa nhỏ chỉ hơi động đậy cũng có thể nhận ra rõ ràng trên bụng.

Tưởng Chính Hoa sung sướng cười không khép được miệng: “Em xem đi, tụi nhỏ đồng ý với anh đấy.”

Hiện tại đang là những tháng cuối của thai kỳ, Giang Nguyệt Vi không nỡ lòng chia xa anh, muốn anh bầu bạn với mình. Có điều quyền quyết định phân công thực hiện nhiệm vụ không thuộc về họ, bây giờ nghe anh nói xong, cô không biết nên nói gì cho phải, đành dặn dò anh nếu đi thì nhất định phải chú ý an toàn, bình an trở về.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tưởng Chính Hoa đã đến doanh trại. Hôm qua Giang Nguyệt Vi đã nói với Giang Nguyệt Hà rằng hôm nay họ sẽ ra ngoài xem xét tình hình, thế nên người đàn ông vừa đi, cô cũng chuẩn bị ra ngoài. Mã Ái Vân nấu xong bữa sáng từ lâu, thấy các cô muốn đi ra ngoài thì cũng muốn đi cùng họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-124.html.]

Giang Nguyệt Vi không phản đối, dù sao tay nghề nấu nướng của Mã Ái Vân khá ổn, sau này gặp khó khăn gì thì cô có thể tham khảo ý kiến của bà. Vậy là ăn sáng xong, ba người lập tức ra ngoài. Thoạt đầu họ đi dạo một vòng trong đại viện để làm quen hoàn cảnh rồi mới rời khỏi đại viện.

Sau khi ra khỏi đại viện, họ đi về hướng nam, chẳng mấy chốc đã đến trạm xe công cộng, bởi vì vẫn chưa hết Tết nên đường sá nườm nượp người qua lại, số lượng người cũng khá đông đúc. Mã Ái Vân hỏi đường, cửa hàng bách hóa cách chỗ này ước chừng hơn hai mươi phút đi xe, nhưng chỉ cần đi thẳng về phía, qua một ngã tư đường là có một cửa hàng thực phẩm và tiệm tạp hóa, khoảng cách rất gần, hầu như người dân sinh sống xung quanh đây đều đến đó mua đồ.

Vì chỉ cách một ngã tư đường nên họ không bắt xe, cứ đi bộ về phía trước. Giang Nguyệt Vi xem đồng hồ, áng chừng đi bộ mười lăm phút là các cô đến nơi.

Bây giờ đã gần trưa, số lượng người đi lại trên ngã tư này còn nhiều hơn số người ở con đường ban nãy, dòng người lưu thông hết sức tấp nập. Giang Nguyệt Vi nhìn lướt qua ngã tư, hiện tại đã có một số người mở quán buôn bán, hầu hết đều là bán đồ ăn.

Đúng lúc Mã Ái Vân cũng đang muốn mua thức ăn, bèn đến một sạp hàng ở gần đó, nhân tiện hỏi thăm chủ hàng. Lúc trở về, bà nói với Giang Nguyệt Vi rằng rau củ trong sạp hàng đều do chính người bán trồng, buôn bán được gần hai tháng, từng bị tổ duy trì trật tự đuổi vài lần, nhưng do nhà nước ban hành chính sách nên tổ duy trì chỉ đuổi chứ không tịch thu hàng hóa của họ.

Giang Nguyệt Vi nghe bà nói xong thì hơi lo lắng. Nếu sau này họ mở một sạp hàng vỉa hè, chắc chắn cũng gặp phải trường hợp như vậy.

Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Trước tiên xem xung quanh đây có ai cho thuê nhà không. Nếu có thì chúng ta không mở quán vỉa hè nữa mà thuê mặt bằng mở cửa hàng luôn.”

“Nếu vậy thì tốn kém lắm nhỉ?” Giang Nguyệt Hà nói.

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi biết mở quán vỉa hè sẽ tiết kiệm kinh phí hơn, nhưng nếu có thể thuê mặt bằng mở cửa hàng, đăng ký được giấy cấp phép kinh doanh của bộ công thương thì bọn họ không phải lo lắng sẽ bị tổ duy trì trật tự đuổi nữa. Vả lại theo như cô biết, ở đời trước, tình trạng này còn kéo dài dai dẳng một thời gian.

Hơn nữa ở đây không có quán ăn, nếu bọn họ thuê mặt bằng mở quán ăn ở đây thì có thể mở rộng quy mô hơn. Nói tóm lại, thuê mặt bằng chắc chắn sẽ thu lãi tốt hơn.

Mã Ái Vân cũng chêm vào: “Vậy chúng ta xem quanh đây có nhà nào cho thuê không?”

Giang Nguyệt Vi kéo hai người đi một vòng xung quanh. Ở đây, ngoại trừ cửa hàng thực phẩm, tiệm tạp hóa và vài tiệm cắt tóc ra, chỉ có lác đác vài nhà dân. Có điều nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, cô không biết tình hình cụ thể như nào: “Về nhà trước đã, chúng ta khảo sát thêm hai ngày nữa. Sau đó con hỏi xem ý Chính Hoa như nào, anh ấy biết rõ khu vực này hơn con.”

Ba người quay về nhà, Mã Ái Vân nấu cơm trưa xong, lập tức mang một ít hoa quả ra ngoài. Giang Nguyệt Vi đoán chừng bà đi gặp người bạn kia để tặng quà cảm ơn.

Buổi tối Tưởng Chính Hoa về nhà, Giang Nguyệt Vi kể với anh về dự định tìm mặt bằng cho thuê của mình. Tưởng Chính Hoa thấy cô mang bầu to như vậy còn đi bộ ngoài đường, lập tức lên tiếng: “Em đừng tìm, cứ giao việc này cho anh.”

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi mừng còn chẳng kịp. Cô nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hỏi người đàn ông: “Có phải Sư trưởng Dương cũng ở trong khu đại viện này đúng không?”

Tưởng Chính Hoa sửng sốt, gật đầu: “Hình như vậy.”

Giang Nguyệt Vi bèn nói: “Vậy thì chúng ta nên đến chào hỏi ông ấy chứ nhỉ?”

Tưởng Chính Hoa hơi do dự, theo lý mà nói, đúng là bọn họ nên đến nhà Sư trưởng Dương chào hỏi, có điều do sự việc Dương Tiểu Quả nên nếu bọn họ đến thăm hỏi thì hơi khó xử. Anh lập tức đáp: “Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ về rồi tính sau.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, nói: “Được.”

Có người đàn ông hỗ trợ, hôm sau Giang Nguyệt Vi không cần ra ngoài tìm nhà cho thuê nên khá nhàn rỗi, không có việc gì làm.

Loading...