Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:50
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban nãy thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Chính Hoa, Dương Húc còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, hóa ra là muốn xin nhà ở vì vợ mang thai. Ông ấy không ngờ thằng nhóc này thương vợ đến vậy, vừa mở miệng yêu cầu lại là vì vợ con.

Theo lý mà nói, chỉ cần sau khi Tưởng Chính Hoa được đề bạt lên chức phó đoàn thì anh có thể được xin nhà ở. Tuy nhiên cũng phải xem đại viện có nhà trống hay không, cứ cho rằng còn nhà trống thì cũng phải làm thủ tục mất một tháng mới có thể dọn vào ở, còn nếu không có nhà trống thì rất khó.

Dương Húc nhìn anh: “Cậu cứ xin đi đã. Nếu còn nhà trống, quân đội sẽ ưu tiên phê duyệt cho cậu, có điều cậu phải đợi một khoảng thời gian.”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa nhoẻn miệng cười, cảm ơn Dương Húc rồi lập tức rời đi. Hôm nay tâm trạng anh rất vui, rốt cuộc sự nỗ lực bao lâu nay của anh cũng nhận được thành quả xứng đáng, không ngờ việc anh đợi gần một năm cuối cùng cũng được quyết định. Bây giờ anh có thể xin được một ngôi nhà, đến lúc đó, bất cứ khi nào rảnh anh cũng có thể vào nội thành, vợ chồng họ sẽ không phải chịu cảnh mỗi người một nơi như này nữa.

Buổi sáng ngày mai Giang Nguyệt Vi không tiết học, ban nãy anh gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Vi, hẹn năm giờ sẽ đến trường đón cô về. Hiện tại đã ba giờ, anh bèn đi tìm Châu Lập Dương nói rằng muốn đi đón Giang Nguyệt Vi, dặn cậu ta trông coi đám nhóc kia tập luyện cho đàng hoàng, một giây cũng không được lười biếng.

Châu Lập Dương gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Tưởng Chính Hoa.

Tưởng Chính Hoa cầm chìa khóa xe rồi về nhà một chuyến, rửa sạch thực phẩm định nấu nướng xong xuôi mới lái xe một mạch đến nội thành. Lúc anh đến trường học cũng là năm giờ chiều, anh ngồi ở trong xe đợi khoảng nửa giờ thì nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyệt Vi đến muộn, cô thong thả bước đến cổng trường.

Anh xuống xe, rảo bước tiến lại gần, cầm lấy túi xách trong tay cô: “Em thấy thế nào? Có mệt không?”

Âm lượng của anh hơi lớn hơn so với bình thường, Giang Nguyệt Vi nhận ra niềm vui sướng khác lạ trong giọng điệu của anh. Cô cười hỏi: “Hình như hôm nay anh rất vui?”

Tưởng Chính Hoa cũng không định giấu giếm cô, anh lập tức kể cho cô về việc tổ chức đề bạt anh lên chức phó đoàn: “Có lẽ phải đợi đến trước Tết, anh mới sắp xếp nhà cửa ổn thỏa. Đại viện quân đội cũng coi như là ở trung tâm thành phố, đến lúc đó em muốn khám thai định kỳ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”

Nói đến đây, anh nhìn Giang Nguyệt Vi, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn: “Sau này em không cần lặn lội đến doanh trại nữa, anh cũng có thể ra vào doanh trại bất cứ lúc nào.”

Giang Nguyệt Vi đã được nghe anh kể về chuyện cần người đảm nhiệm chức vụ phó đoàn từ một năm trước, nhưng sau đó không có tin tức nào nữa. Cô cứ tưởng vị đoàn trưởng kia không tham gia khóa bồi dưỡng nữa, nào ngờ bây giờ lại nhận được tin vui nhường vậy. Cô nhìn người đàn ông bằng ánh mắt tràn đầy sự sùng bái: “Tuyệt thật đấy, anh giỏi quá, đồng chí Tưởng Chính Hoa.”

Lời khen của cô chan chứa niềm tự hào, vị ngọt trong lòng Tưởng Chính Hoa dâng trào như sóng cả: “Vậy em định thưởng gì cho anh nào?”

Nghe anh nói vậy, Giang Nguyệt Vi cảm thấy anh có ý đồ xấu xa nào đó. Cô mím môi lườm anh, nhìn trái nhìn phải rồi vịn tay anh, nhón mũi chân, hôn thật nhanh lên má anh: “Thưởng cho anh.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Chỉ có vậy thôi ư?”

Bây giờ có không ít người tan học, tức là cảnh tượng Giang Nguyệt Vi hôn anh diễn ra ở ngay giữa đám đông: “Còn chưa đủ ư? Em hôn anh trước mặt nhiều người lắm đó.”

Tưởng Chính Hoa ngẩng đầu, tuy không có ai nhìn bọn họ nhưng đúng là có không ít người ra ra vào vào ở cổng trường, không chừng vừa rồi có người nhìn thấy cô hôn anh, coi như là cô không giấu giếm thân phận của anh với người khác, rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-100.html.]

Bỗng nhiên anh sực nhớ ra một vấn đề khác, nghiêm mặt lại: “Trong vòng một tháng này, có tên con trai nào lén gửi thư tình cho em không?”

Giang Nguyệt Vi bị câu hỏi của anh làm cho dở khóc dở cười: “Anh yên tâm đi, làm gì có ai. Ngày đầu nhập học, em đã giới thiệu với mọi người là em đã kết hôn, nào có ai vấn vương, viết thư tình cho một người đã kết hôn như em chứ? Với lại, chẳng lẽ em không phải là một người phụ nữ đúng mực sao? Nếu có người gửi thư tình cho em, chắc chắn em sẽ từ chối, trong bụng em còn có một đứa nhỏ mà.”

Nào có chuyện Tưởng Chính Hoa không tin tưởng cô, nhưng hắn không yên tâm về những người đàn ông trong trường học. Suy cho cùng thì anh cũng là đàn ông, hiểu đàn ông hơn cả, có những gã thấy sắc là nảy lòng tham. Cơ mà được nghe cô cam đoan như vậy, anh vẫn rất vui: “Anh sợ có kẻ bám riết lấy em không tha.”

Giang Nguyệt Vi cười: “Không mà, đâu đâu trong trường học cũng tràn ngập tinh thần học tập, em chưa thấy người nào yêu đương.”

Tưởng Chính Hoa không phản bác, đỡ cô lên xe. Anh đỗ xe ở một chỗ vắng người qua lại, lúc lên xe, thừa dịp không ai chú ý, anh duỗi tay sờ bụng cô. Bây giờ thai nhi sắp được ba tháng nhưng bụng cô vẫn rất phẳng, anh xoa xoa thêm chút nữa thì bàn tay bắt đầu làm càn.

Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh, gạt tay anh ra: “Anh định làm gì?”

Thật ra Tưởng Chính Hoa rất muốn làm nhưng bác sĩ nói ba tháng đầu không được phép ân ái. Anh nhịn sắp được ba tháng rồi, cũng sắp buồn nẫu ruột: “Không có gì, anh chỉ muốn vuốt ve con thôi.”

Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng: “Vậy thì được, anh phải nhớ kỹ những lời bác sĩ dặn.”

Không riêng gì bác sĩ dặn dò mà lúc trước, Mã Ái Vân cũng từng gọi điện thoại cho cô, cố tình nhắc nhở là tuyệt đối không được ân ái, khó khăn lắm cô mới mang thai nên cũng cẩn thận từng li từng tí.

Giang Nguyệt Vi nhìn anh chòng chọc, điệu bộ như thể sắp lâm trận đón quân địch. Anh nhìn mà chỉ biết âm thầm cười khổ trong lòng, phải làm hòa thượng thêm một thời gian nữa, anh đáng thương quá mà!

“Anh nhớ rồi.” Anh thở dài: “Em mang thai vất vả, anh cũng tội lắm...”

Giang Nguyệt Vi cười cười, từ sau khi mang thai, số lần hai người gặp gỡ ít đi rất nhiều. Tất nhiên mấy hôm nay Tưởng Chính Hoa rất ngoan ngoãn, nhưng nhìn ánh mắt hiện tại của anh, cô vẫn lo lắng khôn nguôi, thầm nghĩ nếu đêm nay anh dám làm xằng làm bậy thì nhất định cô sẽ đá anh xuống giường.

Có điều buổi tối sau khi về nhà, người đàn ông khiến cô hết sức bất ngờ. Buổi tối ôm nhau ngủ, ngoại trừ hôn nhau, quả thật anh không làm gì khác, chỉ là anh tắm rửa lâu hơn bình thường mà thôi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi quay lại trường học, Tưởng Chính Hoa cũng viết đơn xin cấp nhà ở, nộp lên trên. Hai hôm sau, tổ điều tra, đảm bảo an ninh trật tụ của quân đội công bố kết luận về vụ việc của Dương Tiểu Quả...

Trong vụ án “thư thông báo của Giang Nguyệt Vi”, bản thân Dương Tiểu Quả là nhân viên chính phủ nhưng lại không có đạo đức chính trị, không tuân thủ đúng kỷ cương của quân đội, thậm chí còn cố tình vi phạm, lừa dối, làm giả giấy chứng nhận của bộ giáo dục, bị giam giữ có thời hạn năm năm tù, đồng thời khai trừ khỏi quân đội.

Bởi vì trong mười năm qua, trong quân đội chưa từng xảy ra vụ việc nào làm ô uế thanh danh như này, thế nên kết luận vừa được công bố, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, bàn tán xôn xao. Nhưng bê bối này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của quân đội nên mọi người đều chấp nhận rất nhanh.

Có thông báo xử tội Dương Tiểu Quả, Tưởng Chính Hoa làm việc xong thì lập tức gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi biết tin cũng không mấy ngạc nhiên. Quân đội không chấp nhận một nhân viên quan chức như vậy là lẽ đương nhiên, thông báo là chuyện sớm hay muộn thôi.

Loading...