Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:21:25
Lượt xem: 993
Giang Ái Linh nghe xong, cả kinh biến sắc.
Người ly hôn ở niên đại này vẫn còn rất rất ít, đặc biệt là nông thôn.
Phụ nữ ly hôn là mặc nhận bị nhà chồng ghét bỏ đuổi về nhà, là chuyện rất mất mặt.
Huống hồ cha mẹ Giang Ái Linh đã mất sớm, nếu cô ta ly hôn, quay về cũng chưa chắc có nhà.
Hiển nhiên cô ta cũng biết đạo lý này, phịch một cái, trực tiếp quỳ xuống: “Cha, không được, con không thể ly hôn, con xin lỗi mẹ, mẹ, xin lỗi, con sai rồi, con thật sự sai rồi.”
Mẹ Lý tỏ ra chán ghét.
Giang Ái Linh lại kéo tay áo của Lý Tam Hoành: “Tam Hoành, anh nói gì đi, em đã sinh cho hai hai trai hai gái, sao em có thể ly hôn chứ? Anh mau nói với cha mẹ đi.”
Mẹ Lý cũng nhìn Lý Tam Hoành.
“Mẹ…” Lý Tam Hoành rất khó xử, một bên là mẹ, người đã sinh và nuôi lớn anh ta, một bên là vợ và con trai của anh ta, anh ta bảo vệ bên nào cũng sẽ khiến bên còn lại tổn thương.
Mẹ Lý đã hiểu, cực kỳ thất vọng.
“Vậy thì ra riêng đi.” Cha Lý nói.
Cha Lý nói xong, ánh mắt quét qua Lý Đại Bân, Hà Chiêu Đệ, bây giờ để họ sống chung với gia đình Lý Tam Hoành đã là chuyện không thể nào.
Tuy tập tục ở chỗ họ là sau khi ra riêng, cha mẹ sẽ ăn chung sống chung với con trai út, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt là sống cùng con trai cả.
Nhưng ánh mắt của mẹ Lý lại lập tức nhìn sang Thẩm Y Y, ý tứ không nói cũng hiểu.
Đương nhiên không phải bởi vì bà thích Thẩm Y Y nhường nào, cũng không phải bởi vì điều kiện cuộc sống ở chỗ Thẩm Y Y tốt, mà bởi vì nhà Thẩm Y Y có con trai, mà con trai cả không có con trai.
Biên độ động tác của bà hơi lớn, dĩ nhiên bên nhà anh cả cũng chú ý tới, Hà Chiêu Đệ không khỏi siết chặt bàn tay đặt trên đùi.
Thẩm Y Y…im lặng.
Cô không ghét cha mẹ Lý, nếu Lý Thâm là con cả hoặc con út, dựa theo tập tục nên sống cùng với cô, cô cũng sẽ không từ chối. Dù sao thì nếu cô đã gả cho Lý Thâm thì nên tiếp nhận cha mẹ của anh.
Nhưng nếu trách nhiệm này không nên rơi lên vai cô, cô cũng sẽ không chủ động ôm đồm.
Lý Thâm cũng biết những tập tục đó, cộng thêm anh vốn dĩ không quá thân thiết với cha mẹ, so ra, anh cảm thấy quan hệ giữa cha mẹ với anh cả tốt hơn một chút, cho nên dĩ nhiên cũng không lên tiếng.
Mẹ Lý vừa muốn nói gì, bên cha Lý đã giành nói trước: “Thằng cả, cha và mẹ con sống cùng với con, con có ý kiến gì không?”
Đương nhiên Lý Đại Bân không có ý kiến: “Cha, mẹ, cha mẹ sống cùng với con, con với Chiêu Đệ đều rất vui, hoàn toàn không có ý kiến.”
Cha Lý nhìn sang Chiêu Đệ: “Vợ thằng cả, con thì sao?”
Hà Chiêu Đệ nhìn mẹ Lý, do dự một chút, nói: “Cha, con cũng không có ý kiến.”
Vấn đề hướng đi của hai người đã quyết định như vậy.
Phân chia tài sản cụ thể, lúc đầu khi Lý Thâm ra riêng đã được chia xong, chỉ là anh cả và chú ba chưa ra riêng mà thôi.
Còn đồ đạc hai nhà sắm sửa mấy năm nay sẽ do hai nhà bọn họ tự thương lượng.
Tiếp theo sẽ bàn chuyện dưỡng lão của hai ông bà, sau khi bàn bạc xong, Thẩm Y Y và Lý Thâm dẫn ba đứa con về nhà.
Giải quyết xong việc, dĩ nhiên mẹ Lý cũng không tới chỗ Thẩm Y Y ở nữa, chỉ là lúc đưa mắt nhìn bóng lưng của họ, vẫn muốn nói lại thôi.
Ở nhà tổ nhà họ Lý, Đại Hoa đã nấu cơm xong, cho nên tối nay vẫn ăn cơm chung, đợi ngày mai chia đồ xong, mới sẽ chia ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-71.html.]
Ăn cơm xong, cha Lý quay về phòng, nhìn thấy mẹ Lý ngồi trên giường than thở.
“Bà lại than thở cái gì?” Cha Lý hỏi.
Mẹ Lý u oán nhìn cha Lý, nhẫn nhịn, thực sự không nhịn được, do dự nói: “Ông à, chúng ta không thể sống chung với nhà thằng hai sao?”
“Không thể!” Cha Lý lập tức nói: “Đã nói xong rồi, chúng ta sẽ sống với nhà thằng cả!”
“Nhưng, nhưng…” Mẹ Lý ngập ngừng, nhưng nhà thằng cả không có con trai!
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, đương nhiên cha Lý biết vợ mình đang nghĩ gì, hận sắt không thành thép nói: “Bà nói bà xem, sao bà chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn? Chuyện của Thiết Trụ bà quên rồi sao? Không phải cháu trai thì nhất định sẽ tốt, cũng không phải cháu gái thì nhất định sẽ xấu! Tư tưởng trọng nam khinh nữ đó của bà có thể thay đổi không?”
“Ba đứa trẻ rất tốt!” Mẹ Lý lẩm bẩm.
“...” Cha Lý nghẹn cục tức ngay cuống họng: “Ý của tôi là nói ba đứa nhỏ không tốt sao? Rõ ràng ý của tôi là ba đứa cháu gái cũng rất tốt!”
“Tôi biết, nhưng vẫn khác.” Mẹ Lý lẩm bẩm, bà cũng biết ba cháu gái rất tốt, nhưng bà vẫn thích cháu trai hơn.
“...” Cha Lý đỡ trán, vợ của ông chuyện gì cũng có thể nghe lọt được, chỉ có chuyện trọng nam khinh nữ này lại không nghe lọt tai.
Vừa muốn nói gì, ông tinh mắt nhìn thấy ai đó đứng ở cửa, cha Lý vô thức nhìn ra cửa, nhìn thấy một bóng người.
Dù là cha Lý cũng giật mình, vô thức lùi lại một bước.
Đang nghĩ có phải là thứ gì không sạch sẽ không, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Cha, mẹ…”
Mẹ Lý phản ứng lại, vội lấy đèn dầu rọi tới, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hà Chiêu Đệ, dáng vẻ bi thương thất vọng.
Hiển nhiên đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện vừa nãy của họ.
Cha Lý đau đầu đỡ trán, ngày nào cũng toàn là chuyện gì đâu không!
Mẹ Lý ở trước mặt Thẩm Y Y và Lý Thâm rất sợ, nhưng ở trước mặt những người khác trong nhà vẫn rất hung, lên tiếng mắng: “Con nhỏ Hà Chiêu Đệ này, nửa đêm nửa hôm con muốn dọa c.h.ế.t ai vậy?”
“Cha, mẹ.” Hà Chiêu Đệ hơi ngột ngạt bất an: “Con có chuyện muốn tìm mẹ nói chuyện…”
“Chuyện gì không thể để sáng mai rồi nói.” Mẹ Lý lải nhải, vừa nãy thực sự dọa bà một phen, nhưng mắng thì mắng, bà vẫn gọi Hà Chiêu Đệ vào, thắp một cây nến, để trong phòng sáng sủa hơn.
Sau khi thắp xong, ngồi xuống giường, tức giận nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Vợ!”
Mẹ Lý vừa dứt lời, Lý Đại Bân liền chạy tới, nhìn thấy vợ ở đây mới thở phào một hơi, vội vàng đi tới kéo cô ấy: “Vợ, trời tối rồi, chúng ta đừng quấy rầy mẹ, chúng ta về nghỉ ngơi đi!”
“Đại Bân, vẫn nên nói với cha mẹ đi.” Hà Chiêu Đệ kéo anh ta lại.
“Chuyện này không được, cho dù cha mẹ đồng ý, em hai với em dâu cũng sẽ không đồng ý!” Lý Đại Bân nói: “Trước đây anh ở đó đào giếng mấy ngày, biết rõ hơn em.”
“Không thử xem, sao chúng ta biết không được chứ?” Hà Chiêu Đệ kiên trì nói: “Lỡ như được thì sao?”
Hai vợ chồng này thế mà lại đánh đố, cha mẹ Lý m.ô.n.g lung, còn liên quan tới nhà thằng hai?
Mẹ Lý tức giận nói: “Hai đứa đang nói cái quỷ gì vậy? Có thể nói rõ ràng chút không? Lý Đại Bân, con im miệng, vợ thằng cả, con nói!”
Bảo Hà Chiêu Đệ nói, cô ấy lại do dự: “Mẹ, con, con muốn…con muốn nói…”
“Nói mau đi.” Mẹ Lý thúc giục nói, bị cô ấy ấp ấp úng úng có chút thiếu kiên nhẫn.
Hà Chiêu Đệ thấy mẹ chồng mất kiên nhẫn, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Mẹ, mẹ cảm thấy con với Đại Bân không có con trai, không muốn tới ở cùng chúng con, vậy, vậy có thể để Tiểu Bảo cho chúng con nhận nuôi không?”
???
Mẹ Lý như bị sét đánh, trố mắt há hốc mồm: “Con nói gì?”