Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-08-20 17:20:13
Lượt xem: 1,033

Bên nhà họ Lý, trước khi ăn, Thẩm Y Y đã bảo Nhị Bảo mang tới, đương nhiên chỉ cho hai ông bà cụ.

Vốn dĩ bắt được nhiều vật săn như vậy, cũng không phải không thể làm nhiều một chút cho những người khác trong nhà họ Lý cùng ăn, nhưng Thẩm Y Y không muốn cho Giang Ái Linh ăn.

Nói cô nhỏ mọn cũng được, so đo cũng xong.

Đối với một người có thể nhân lúc ba đứa trẻ không biết nói chuyện cáo trạng mà ngắt nhéo chúng, Thẩm Y Y không muốn thể hiện mình rộng lượng.

Nhưng nếu cô nói thẳng tên không cho Giang Ái Linh ăn…Dường như không thể nào lắm.

Cho nên dứt khoát không cho.

Việc này khiến Giang Ái Linh ganh tức, ở trên bàn ăn, ở trước mặt cha Lý, cũng dám âm dương quái khí cùng Lý Tam Hoành: “Cùng đốn củi, còn mời ăn cơm, người không biết còn tưởng Trần Cường mới là em trai ruột của anh hai đó!”

Lý Tam Hoành chỉ cảm thấy đau đầu, quở trách vợ: “Em bớt nói vài câu đi! Tại sao anh hai anh phải cùng nhặt củi với nhà anh Cường Tử? Đó là nhà họ có xe đẩy, gà rừng thỏ hoang đó cũng là hai người họ cùng nhau bắt được.”

“Được rồi.” Giang Ái Linh không quan tâm: “Nhà Trần Cường chỉ có một mình anh ta là lực lao động, đứa con trai kế đó của anh ta không tính, anh hai và chị dâu đều đi, cũng không biết ai hời, hơn nữa, lúc không có anh hai đi cùng, sao không thấy Trần Cường đó có thể bắt được gà rừng thỏ hoang? Còn không phải hưởng sái anh hai, nếu anh ấy gọi anh đi cùng, anh cũng có thể bắt được!”

“Bốp!”

Cha Lý trước giờ không tỏ thái độ với con dâu buông đũa xuống, đôi mắt vẫn đục nhìn Giang Ái Linh.

Nhà họ Lý ngoài mặt là mẹ Lý làm chủ, nhưng trên thực tế, cha Lý mới là người có uy nghiêm nhất.

Cho nên cha Lý vừa tỏ thái độ, Giang Ái Linh cũng không dám hỗn xược, mỉm cười ngậm miệng lại.

Trong lòng không nhịn được ai oán, trước đây những chuyện dạy con dâu cháu trai này đều là mẹ Lý quản, cha Lý trước giờ không quản, nhưng dạo này cũng không biết đã uống nhầm thuốc gì, thế mà lại quản người trong nhà.

Mỗi người ép Thiết Trụ của cô ta lên núi đốn củi đã đành, Thiết Trụ của cô ta khát nước giữa đường chạy về uống nước cũng ăn một trận đòn, suýt chút đã đánh c.h.ế.t nó, cô ta sắp đau lòng c.h.ế.t rồi.

Dáng vẻ sợ hãi của Giang Ái Linh đều bị mẹ Lý nhìn thấy, cười một tiếng.

Cũng chỉ là một kẻ h.i.ế.p yếu sợ mạnh, nên để ông cụ quản cô ta một chút!

Nghĩ xong, mẹ Lý gắp một miếng thịt thỏ kho bỏ vào trong miệng nhai, ngon thật!

Đương nhiên, bà không biết hoạt động tâm lý của Giang Ái Linh, nếu biết chắc chắn sẽ chửi cô ta, Thiết Trụ là chạy về uống nước sao? Cậu ta rõ ràng là chạy về lười biếng!

Ba cân gạo, hai con gà rừng, một con thỏ hoang, một dĩa củ cải chua cay, hai nhà tám người, ăn hết sạch!

Sau khi ăn xong, cả nhà Trần Cường rửa bát xong mới về, hơn nữa bát này còn là Trần Cường rửa!

Còn Trần Cường có giác ngộ như vậy sao? Chắc chắn không phải!

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Đại Nữu liền giành rửa bát, Thẩm Y Y nào dám để cô ấy rửa, không nói đến chuyện không tiện để khách rửa bát, chỉ với cái bụng to đó của cô ấy, Thẩm Y Y cũng ngại nô dịch cô ấy.

Kết quả Lâm Đại Nữu nói ở nhà cô ấy cũng rửa như vậy.

Cô ấy đầy đủ lý do, lại bưng bát, Thẩm Y Y lại không dám giành với cô ấy, chỉ có thể nhìn Lý Thâm.

Lý Thâm nhận được ánh mắt của vợ, đá Trần Cường một cái: “Mau đi rửa bát cho tôi!”

Lâm Đại Nữu vừa thấy là Trần Cường, do dự một lúc, đưa bát cho anh ấy.

Trần Cường chỉ có thể khổ sở rửa bát.

Còn có ba ổ trứng chim và một con gà rừng, một con thỏ hoang, Thẩm Y Y hỏi Vượng Tài muốn gà rừng hay là thỏ hoang, Vượng Tài lấy thỏ hoang.

Thẩm Y Y lại đưa hai ổ trứng chim cho họ, không cho họ cơ hội từ chối, tiễn họ ra cửa.

Cả nhà Trần Cường đi chưa bao lâu, Thẩm Y Y liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-57.html.]

Đi tới mở cửa, là Trần Cường!

“Chị dâu.” Trần Cường cười: “Tôi tìm anh Thâm.”

Thẩm Y Y có chút nghi hoặc, quay đầu gọi Lý Thâm một tiếng, anh đi ra, Trần Cường kéo anh sang bên cạnh không biết lẩm bẩm cái gì.

Cuối cùng Lý Thâm quay đầu nói với Thẩm Y Y: “Vợ, anh đến nhà Trần Cường một chuyến.”

Thẩm Y Y gật đầu: “Đi đi.”

Lý Thâm đi với Trần Cường.

Lý Thâm không phải tới nhà Trần Cường, lúc này trời đã tối đen như mực, hai người cầm đèn pin ra cổng thôn.

Dưới một cái cây ở cổng thôn, một luồng ánh sáng chiếu tới, Lý Thâm và Trần Cường đi về phía luồng ánh sáng đó, Trần Cường bị ánh sáng đó rọi chói mắt, chửi một câu: “Mẹ nhà cậu, tắt đèn pin đi.”

Bên kia lập tức tắt đèn, còn lấy lòng gọi một tiếng: “Anh Thâm, Cường Tử!”

Trần Cường vừa tới gần đã đập anh ta: “Quay về nhìn thấy ký hiệu trong nhà, tôi liền đoán là cậu, có phải tới trả tiền không? Mau lấy ra! Đã kéo dài bao lâu rồi chứ?”

“Cường Tử khụ khụ” Người đó bị Trần Cường hung hăng đập cho hai cái vào lưng, ho hai tiếng, vội lục từ trong túi lấy ra một xấp nhỏ đại đoàn kết, nhét vào trong lòng Trần Cường.

Trần Cường vừa thấy tiền, buông anh ta ra, sau đó đếm, rút ra mười tờ lấy cho mình, hai mươi tờ còn lại đưa cho Lý Thâm: “Anh Thâm, của anh!”

Sau đó trả lại hai mươi đồng còn lại cho người đó, người đó không lấy: “Đây là anh em cảm ơn các anh cho em mượn tiền, mời các anh ăn thịt.”

Trần Cường nghe vậy cũng không khách sáo, lấy cho mình mười đồng, mười đồng còn lại đưa chung với hai trăm đồng kia cho Lý Thâm.

Lý Thâm liếc nhìn người đó.

Nếu Thẩm Y Y ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc người này thế mà lại là người quen cũ, cũng chính là nhà buôn mua đồng hồ của cô - Chu Phong Thu!

Lý Thâm hỏi: “Sao lại có tiền trả?”

Anh nói như vậy, Trần Cường cũng lấy làm lạ: “Không phải là đánh cướp gì đó chứ?”

Chu Phong Thu vừa mới điều chỉnh lại hô hấp, nghe vậy suýt chút lại không kịp thở: “Ở trong lòng các anh, em chính là người như thế sao? Có còn là anh em không? Tuy em không tính là người đứng đắn gì, nhưng cũng không tới nỗi làm trò đó chứ?”

Thấy anh ta tức giận như vậy, Lý Thâm và Trần Cường nhìn nhau một cái, tin rồi.

Lý Thâm đi tới, dựa vào cây, liếc nhìn Chu Phong Thu: “Chỉ là tới trả tiền?”

Mọi người đều là anh em, còn ai không hiểu ai chứ?

Nếu Chu Phong Thu chỉ tới trả tiền, tuyệt đối sẽ không cho họ thêm mười đồng lãi tức, người này cái gì cũng tốt, chỉ là quá keo kiệt!

Chu Phong Thu cười nịnh, quả nhiên vẫn là anh Thâm hiểu anh ta, thế là anh ta hỏi thẳng: “Anh Thâm, Cường Tử, các anh thật sự định sau này không làm nữa?”

Còn làm gì, anh ta không nói nhưng Lý Thâm và Trần Cường đều nghe hiểu.

Chính là mua đi bán lại.

Trước đây, Lý Thâm làm cái này, số tiền anh cho Thẩm Y Y cũng từ đó mà ra.

Những năm này, bởi vì cẩn thận, cộng thêm dục vọng chi tiêu của anh không cao, không tiêu tiền mạnh bạo, cho nên cũng không bị ai hoài nghi.

Hai gian nhà ngói gạch xanh mà anh xây là thứ anh tiêu nhiều tiền nhất, nhưng khi đó anh vừa hay giúp cảnh sát bắt được một ổ địch! Được thưởng 300 đồng.

Sợ đồng bọn đối phương báo thù, tuy chuyện này không truyền ra ngoài, nhưng lãnh đạo trong thôn đều biết, dĩ nhiên cũng không nghi ngờ.

Sau đó anh kết hôn lại có ba đứa con, rất ít khi làm cái ngành này nữa, đặt trọng tâm chủ yếu vào gia đình.

Mà Chu Phong Thu, nhà anh ta ở huyện thành, không cha không mẹ, cũng không có công việc chính thức, dựa vào một số công việc lặt vặt sống qua ngày, thích nhất là tiền, trước đây lăn lộn cùng với Lý Thâm, kiếm được không ít.

Nhưng sau đó bà nội duy nhất chăm sóc anh ta lâm bệnh nặng, đã tốn không ít tiền, còn mượn tiền của Lý Thâm và Trần Cường, nhưng bà nội anh ta vẫn qua đời vào hai năm trước.

Hai năm nay, dựa vào bản thân, thường xuyên lén lút làm một số kinh doanh vốn nhỏ.

Loading...