Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 457: Ngoại Truyện
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:13:17
Lượt xem: 461
Lý Yến Thanh là từ lúc nào nhận ra mình thích Hứa Nặc? Là vào năm cậu đi được nửa cuộc đời.
Cậu vào lúc đó, bắt tay vào nghiên cứu thảo dược Trung Y nhiều năm, ngoại trừ có sở Nghiên Cứu thuộc về bản thân ra thì cậu còn đảm nhiệm của cố vấn nhiều tổ hạng mục và giảng viên, giáo sư trường trung học, nguời biên soạn ấn phẩm dược lý, nhiều lần từ đó rút ra vật chất nguyên tố hữu hiệu, phát triển mạnh ở lĩnh vực dược lý học quốc tế, tạo ra cống hiến trác tuyệt cho sự phát triển của lĩnh vực y học Trung Quốc thậm chí là thế giới, nghiễm nhiên đã trở thành ngôi sao chạm tay là bỏng trong giới y học.
Hứa Nặc đi theo bên cạnh cậu đã mười năm, trợ thủ, vệ sĩ bên cạnh cậu tới tới đi đi, chỉ có cô ấy luôn ở bên cạnh cậu. Mười năm này Lý Yến Thanh gần như đặt toàn tâm toàn sức vào sự nghiệp, cậu đã quen có Hứa Nặc làm bạn, cho nên chưa bao giờ cân nhắc bọn họ có thể có một khả năng khác. Cho nên khi mẹ cậu nói với cậu rằng tuổi của Hứa Nặc không còn nhỏ, bảo cậu đừng sắp xếp nhiều công việc như vậy cho Hứa Nặc, chờ sau khi Hứa Nặc lấy chồng thì phải đặt càng nhiều tâm sức vào gia đình, cậu rất quyết đoán cho cô ấy nghỉ nửa tháng.
Kết quả…
Ngày đầu tiên Hứa Nặc không có ở đây, cậu đã gọi nhầm tên cô ấy không dưới mười lần với vệ sĩ mới tới.
Ngày thứ hai Hứa Nặc không có ở đây, trong đầu của cậu bất giác hiện ra hình ảnh Hứa Nặc và một người đàn ông ngồi ở bên trong nhà hàng Tây tao nhã coi mắt.
Ngày thứ ba Hứa Nặc không có ở đây, cậu mơ thấy Hứa Nặc và một người đàn ông không nhìn rõ mặt kết hôn và sinh một trai một gái, một cuộc sống hạnh phúc!
Cậu bỗng giật mình tỉnh lại, người ướt mồ hôi lạnh, trái tim đập hỗn loạn khiến cậu không thể không thừa nhận, mình yêu Hứa Nặc!
Ngày kế tiếp, cậu đã gọi điện thoại cho Hứa Nặc, lấy lý do cậu muốn tham gia một hội nghị trọng yếu, cần cô ấy hộ tống để gọi cô ấy trở về.
Hứa Nặc cưỡng chế gián đoạn ngày nghỉ hơi khó hiểu, công tác của cô ấy chỉ là vệ sĩ, cũng không phải là công việc mang tính kỹ thuật gì, bất kỳ một ai có võ nghệ đều có thể thay thế cô ấy, không rõ tại sao Lý Yến Thanh muốn gọi cô ấy trở về!
Nhưng cô không hề nghĩ rất nhiều như cậu, đi theo bên người Lý Yến Thanh, cô ấy rất tín nhiệm Lý Yến Thanh, huống chi đây là công việc của cô ấy. Nhanh chóng đồng ý ngày mai sẽ trở về làm việc. Sáng ngày hôm sau, cô ấy đã vội vàng chạy từ trong nhà đến, lập tức phát hiện cậu đã chờ cô ấy ở cửa.
"Cô còn chưa ăn sáng nhỉ?" Người đàn ông cười ôn tồn lễ độ, mời cô ấy: "Đi vào ăn chút đi?"
"Tôi mang vào trong sở ăn là được.” Hứa Nặc vội nói, thói quen nghề nghiệp, cô ấy có thói quen ăn bữa sáng. Dù sao sức khỏe cá nhân còn không tốt thì làm thế nào bảo vệ người khác?
Có điều bữa sáng của cô ấy cực kì khô khốc, là luôn luôn mang theo người bánh quy là có thể đối phó được ồi, có lần bị Lý Yến Thanh bắt gặp, cậu đã nói một câu với đầu bếp trong nhà, bảo đầu bếp mỗi sáng làm thêm một phần bữa sáng đã đóng gói kỹ càng cho cô ấy, để cô ấy mang vào trong sở ăn.
"Tôi cũng chưa ăn.” Lý Yến Thanh nói: “Ăn chung đi.”
"Ngài chưa ăn sao?" Hứa Nặc kinh ngạc, cô ấy rõ ràng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Lý Yến Thanh, bình thường lúc này cậu đã ăn bữa sáng xong rồi, chờ cô vừa đến là bọn họ đã có thể đi đến sở Nghiên Cứu.
Hôm nay sao lại trễ vậy?
"Muốn đợi cô cùng nhau ăn!" Lý Yến Thanh đã dự định tấn công rồi thì không có che giấu.
Hứa Nặc khó hiểu: “Hả?”
Lý Yến Thanh cười nhạt: "Ăn bữa sáng trước nhỉ?"
Hứa Nặc đi vào theo cậu, nhìn thấy bữa sáng phong phú bên trên bàn ăn, Hứa Nặc kinh ngạc nói: "Hôm nay đầu bếp làm thịnh soạn vậy sao?"
Cô ấy biết Lý Yến Thanh không thích phô trương lãng phí, mỗi bữa ăn đều để đầu bếp theo làm theo sức ăn mỗi người, đơn giản nhưng dinh dưỡng cân đối.
Hôm nay trí nhớ của đầu bếp đi chơi xa rồi à? Quên lời Lý Yến Thanh nói rồi?
"Là tôi làm.” Lý Yến Thanh đi đến kéo ghế ra, ra hiệu cô ấy ngồi vào ghế.
"..." Hứa Nặc thật sự có chút kinh sợ, Lý Yến Thanh là lịch thiệp. Mặc dù cô ấy là vệ sĩ của cậu, nhưng rất nhiều lúc cô ấy vẫn có thể hưởng thụ sự chăm sóc cậu với tư cách là quý ông đối xử với quý bà. Nhưng đã tự mình làm bữa sáng, lại giúp cô ấy kéo ghế... Thì rất khó không khiến người ta liên tưởng bữa cơm trước hành quyết!
Cuối cùng Hứa Nặc ngồi xuống vị trí đối diện.
Lý Yến Thanh cũng không thèm để ý, ngồi xuống ngay tại chỗ, sau đó đẩy sủi cảo trên bàn đến trước mặt cô ấy.
Hứa Nặc cho là cậu bố trí bàn, cũng đẩy phụ, sau đó nhìn về phía Lý Yến Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-457-ngoai-truyen.html.]
Lý Yến Thanh biết, nếu cậu không động đũa, cô ấy chắc chắn sẽ không động đũa, thế là cầm đũa lên nói với nàng: "Ăn đi."
"Được.” Dù sao đã ở chung nhiều năm như vậy, Hứa Nặc không câu nệ nữa. Thấy cậu động đũa cũng bắt đầu ăn.
Lý Yến Thanh nhấp một hớp cháo, khóe mắt thấy cô ấy đã ăn liền mấy cái sủi cảo, hơi cong môi. Dường như lúc cậu không nhận thấy mình thích cô ấy đã chú ý tới những thói quen nhỏ của cô ấy rồi, ví dụ như cô ấy thích ăn sủi cảo.
Tựa như là bánh răng vận mệnh đang xoay vòng, trước kia Lý Yến Thanh không biết tâm tư của Hứa Nặc, hiện tại Hứa Nặc cũng không ngẫm nghĩ hành vi quái lạ của Lý Yến Thanh.
Hứa Nặc và Lý Yến Thanh cùng tuổi, cô ấy năm nay cũng ba mươi tuổi rồi.
Cô ấy hai mươi tuổi đến bên cạnh cậu làm việc, nhưng thật ra lúc cô ấy mười bốn tuổi đã thích cậu rồi. Tính đến nay, tới bây giờ cô ấy đã thích cậu ròng rã mười sáu năm!
Thời điểm tuổi còn nhỏ cô ấy từng mơ mộng sẽ ở bên Lý Yến Thanh, nghĩ rằng mặc dù cậu không thích cô ấy thì chỉ cần cậu không có đối tượng, chưa kết hôn sinh con, cô ấy làm bạn ở bên cạnh cậu, một ngày nào đó cậu sẽ thấy cô ấy!
Nhưng bây giờ Hứa Nặc đã không chấp nhất việc Lý Yến Thanh liệu có thấy cô ấy hay không. Cũng không phải là bởi vì Lý Yến Thanh có người yêu hoặc là cô ấy không thích câu nữa, hiện tại cô ấy vẫn thích cậu, đồng thời còn cảm thấy có thể thích một người đàn ông lịch thiệp, ưu tú như vậy mà cảm thấy hãnh diện. Nguyên nhân chân chính là bởi vì cô ấy trong khi đi theo bước chân của cậu đi khắp thế giới, dần dần nhận thức được rằng giữa bọn họ không phải cô ấy thích cậu là có thể bù đắp. Thứ ngăn cách giữa bọn họ không chỉ là cậu không thích cô ấy, mà còn là sự ưu tú của cậu.
Lý Yến Thanh là ai? Là nhân vật có khả năng sẽ ghi vào sách sử! Mà cô ấy chỉ là một vệ sĩ không quan trọng, ai cũng có thể thay thế bên cạnh cậu mà thôi! Cậu ngay cả thích còn không thích cô ấy, cô ấy còn nói gì tới có thể sánh bước bên cạnh một người ưu tú như cậu?
Vì thế, Hứa Nặc từng một lần chìm vào trong cảm xúc tự ti, luống cuống, về sau lúc cô ấy nhận thức đoạn tình cảm đã định sẵn không có kết quả này không thể mang lại cho cô ấy cảm xúc tích cực nữa, cô ấy đã chặt đứt mơ mộng của mình đối với đoạn tình cảm này.
Cậu là mặt trời trên trời, cô ấy có thể mượn ánh sáng của cậu để có sức khỏe tốt, nhưng không thể để mặt trời làm cháy mình!
Im lặng ăn xong bữa sáng, hai người chuẩn bị tiến về sở nghiên cứu, lúc lái xe xảy ra một tình huống nhỏ, Lý Yến Thanh nói cậu lái xe!
"Tiến sĩ Lý, mấy ngày nay tôi được nghỉ ngơi rất tốt, để tôi lái đi..." Hứa Nặc nói: “Nếu không ngài vừa tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho tôi, lại tự mình lái xe, tôi luôn cảm thấy quái lạ, không được tự do... Có phải ngài muốn sa thải tôi hay không?"
Lý Yến Thanh bật cười: “Vậy cô lái đi!" Sau đó ngồi ở vị trí ghế lái phụ!
Chủ thuê ngồi ghế lái phụ!!!
Trên đường còn hỏi tình huống xem mắt mấy ngày nay của Hứa Nặc!
Hứa Nặc càng lúc càng cảm thấy không kỳ lạ rồi.
"Đã xem mấy người, có điều không quá phù hợp.” Hứa Nặc tự giễu nói: "Bọn họ chướng mắt tôi!"
Lý Yến Thanh nghe nửa câu đầu thì thở phào, sau khi nghe nửa câu sau thì không vui. Cớ sao lại chướng mắt cô? Cô ấy tốt biết mấy, đã xinh đẹp còn tỉ mỉ, võ nghề còn tốt.
"Bọn họ không có mắt nhìn!" Lý Yến Thanh kết luận nói.
Hứa Nặc bị cậu chọc cười: "Ngài nói gì vậy? Bọn họ chướng mắt tôi cũng rất bình thường, tuổi tác tôi đã lớn như vậy, công việc lại là vệ sĩ, bọn họ muốn cưới vợ về nhà sinh sống, không cân nhắc đến tôi là bình thường."
"Tôi cảm thấy cô rất tốt, ba mươi tuổi cũng không lớn, đời người mới vừa hay đi được một phần ba mà thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy.” Lý Yến Thanh không thích cô ấy hạ thấp mình: “Về phần công việc, không có phân biệt cao thấp giàu nghèo, bọn họ không thích thì thôi, chắc chắn sẽ có người thưởng thức và thích cô."
Hứa Nặc thầm giật mình trong lòng, trong chốc lát tim không thể khống chế mà tăng tốc.
Sợ sự chờ mong của mình dành cho cậu lại quay về, vội nói: "Người xem mắt mặc dù không vừa ý, có điều tôi đã ngắm được một người."
Lý Yến Thanh sững lại: "Đã ngắm được rồi?"
"Đúng vậy, chính là Trần Khải Minh hùng vốn mở công ty bảo vệ với tôi, là sư huynh của tôi, hai ngày trước anh ấy tỏ tình tôi, nói anh ấy thích tôi.” Hứa Nặc cười nói: “Tôi muốn thử với anh ấy!"
Mấy năm trước, người học trong võ đường trong nhà Hứa Nặc có tỉ lệ kiếm được việc làm kém, sau khi Thẩm Y Y biết được thì hiến kế cho Hứa Nặc bảo bọn họ cân nhắc mở công ty bảo vệ.
Hứa Nặc cảm thấy ý kiến này không tệ, trở về thương lượng với mấy người sư huynh của cô, quả thật đã mở công ty bảo vệ. Hiện tại việc làm ăn cũng không tệ lắm, hàng năm Hứa Nặc cũng có thể có được không ít hoa hồng!
Lý Yến Thanh đã gặp mấy người sư huynh của cô ấy ở bữa tiệc, bọn họ đối xử với người sư muội Hứa Nặc này rất tốt, có người thích cô ấy cũng không phải không có khả năng.