Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:01:52
Lượt xem: 480
Trong mấy ngày nay trong thôn đều bàn ra tán vào những tin đồn liên quan đến nhà họ Lý, rất nhiều người đều cho rằng nhà họ Lý sẽ không trở về.
Cho nên khi nhìn thấy một chiếc xe vào thôn, bọn họ còn tưởng rằng có lãnh đạo nào đến, cho đến khi xe dừng lại bên ngoài nhà họ Lý, bọn họ chợt nhận ra: "Nhà họ Lý về thật à?"
"Là thật, đến trước cửa nhà rồi!"
"Đi đi đi, mau đi xem náo nhiệt!" Người trong thôn thích nhất mấy chuyện náo nhiệt, kéo nhau đi hóng hớt.
Biết Tiểu Bảo thi đỗ vào đại học Thanh Hoa, tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ, đối với người bình thường ở thời đại này, trong nhà có một sinh viên đại học là là chuyện vô cùng tuyệt vời rồi, mà nhà họ Lý này một lúc có đến bốn sinh viên đại học, mà đều đậu vào những trường đại học nổi tiếng, đây còn không phải khiến người ta hâm mộ sao?
Ngoài ra, mặc dù mọi người trong thôn cũng nghe nói đại khái về nhà họ Lý làm gì ở Bắc Kinh, nhưng tận tai tận mắt nhìn thấy nhà họ Lý vẫn có cảm giác gì đó rất khác.
Ngoài ra, vài năm nay mẹ Lý ở Bắc Kinh cũng coi như được ăn sung mặc sướng, ngày nào cũng chơi với những bà lão ở trong phố, học được không ít cách hành cử từ trên người bọn họ, giờ đứng giữa những nông dân mặt nhìn đất lưng nhìn trời trong thôn, khí chất nổi bật rất nhiều.
Đặc biệt là khi trò chuyện, trong lời nói của cha Lý và mẹ Lý thỉnh thoảng xuất hiện một vài thành ngữ mà người trong thôn không thể hiểu được, khiến mọi người nhận ra rằng, nhà họ Lý thực sự không giống ngày xưa.
Thẩm Y Y không thay đổi nhiều, trước kia cô rất ít khi tiếp xúc với người trong thôn, mọi người cảm thấy cô là người rất khó lại gần, nhưng một khi cô đã chủ động nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy hết sức quen thuộc và dễ gần.
Vương Yến vốn dĩ đã nhiều năm không gặp Thẩm Y Y, ngại với khí chất của mình nên ngượng ngùng không dám nói chuyện với cô, lại thấy Thẩm Y Y mỉm cười với cô ta: "Làm gì đấy? Không nhận ra em nữa à?"
Vương Yến sững sờ, cười nói: "Làm sao có thể, chị còn đang đợi em đưa đường cho chị đây!"
Thẩm Y Y: "..."
Vẻ mặt thay đổi: "Không có! Biến đi!"
"Hehe," Tuổi của Vương Yến càng ngày càng lớn, nhưng độ dày của mặt vẫn như lúc ban đầu, "Không biến!"
Thẩm Y Y liếc mắt nhìn cô ta.
"Ai dô," một bác đứng cạnh mỉm cười nói: "Vợ của Lý Thâm à, cháu cũng coi như là trở về, cháu không biết, mẹ Vệ Đông ở nhà cứ nói đến cháu, nói quan hệ giữa cháu và cô ấy là tốt nhất, còn mang đường cho cô ấy ăn!"
"Cháu có quan hệ tốt với chị ấy?" Thẩm Y Y ngạc nhiên: "Quan hệ giữa cháu với chị ấy chẳng tốt chút nào!" "
"Cái gì," Vương Yến bị Thẩm Y Y phá ngay chốn đông người, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Y Y, tựa như Thẩm Y Y là một kẻ phụ tình.
Thẩm Y Y phớt lờ cô ta, xoay người thu dọn đồ đạc, vừa quay lưng lại vừa mỉm cười, cô không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, cô còn có thể cãi nhau với Vương Yên như mấy đứa nhóc loai choai ở trường tiểu học.
Bác gái mỉm cười nhìn bọn họ, tất nhiên không tin lời nói của Thẩm Y Y, mặc dù miệng nói không quen, nhưng giọng điệu và thái độ kia, là bộ dáng không quen à? Không phải!
Nhà cả và nhà ba đều có người tới, trong đó tất nhiên có cả Giang Ái Linh.
Tất cả mọi người không khỏi khinh thường da mặt của Giang Ái Linh, thật sự quá dày, sau lưng cô ta vừa hận cha Lý mẹ Lý thiên vị, vừa hận Thẩm Y Y tàn nhẫn không nể tình, khi nhìn thấy bọn họ trở về, nhìn thấy bọn họ trở về không phải còn trơ mặt qua đón sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-440.html.]
Da mặt của Giang Ái Linh quả thật rất dày, không phải cô ta không nhìn thấy ánh mắt của người trong thôn khi nhìn mình, chỉ là cô ta giả vờ như không nhìn thấy.
Về phần cha Lý và mẹ Lý, tuổi tác của bọn họ cũng đã lớn, cộng thêm việc đã xa cách nhiều năm như vậy, cái gọi là xa thơm gần thối cũng chỉ là như vậy, những oán hận trước đây cũng đã phai nhạt từ lâu, tuy không nhiệt tình lắm, nhưng không còn lạnh lùng với Lý Tam Hoành và Giang Ái Linh như trước.
Chuyện này khiến Giang Ái Linh vui hỏng người, cô ta đã nói mà, Lý Tam Hoành dù sao cũng là con ruột của bọn họ, trên đời này làm sao có cha mẹ nào nói không quan tâm đến con cái mình liền không quan tâm luôn không?
Lý Tam Hoành cũng rất đắc ý, từ nhỏ anh ta đã là đứa con trai được cha Lý mẹ Lý yêu thương nhất, cho nên cha Lý và mẹ Lý bảo muốn cắt đứt quan hệ với anh ta, anh ta không tin cha Lý mẹ Lý có thể nhẫn tâm như vậy, cho nên dù biết đó là lỗi của mình, anh ta vẫn cố chấp không chịu cúi đầu trước cha Lý mẹ Lý.
Lúc này, cha Lý mẹ Lý đã thay đổi thái độ đối với anh ta, anh ta cảm thấy cha Lý mẹ Lý khuất phục trước mình, cuối cùng anh ta cũng có chút ý thức của người làm con trai, lấy ra hai đồng, bảo con gái Xuân Hoa đi mua đồ ăn, "Đi mua một cân thịt lợn về đây."
Vừa vặn bị Giang Ái Linh tình cờ nhìn thấy Giang Ái Linh, da thịt đau nhức, do dự một lúc, rút lại một đồng.
"Cô làm cái gì vậy?" Lý Tam Hoành tức giận mở to hai mắt, anh ta siết chặt nắm đ.ấ.m muốn đánh Giang Ái Linh.
Đây là trạng thái bình thường của hai vợ chồng họ, tình cảm của hai vợ chồng sau khi phân nhà càng ngày càng tệ, có những lúc tệ đến mức động tay động chân, ai cũng không chịu nhường ai.
Nhưng cho dù hai người họ có cãi nhau và đánh nhau bao nhiêu, bọn họ vẫn không ly hôn, mọi người trong thôn thấy vậy đều cảm thấy ngạc nhiên.
"Tam Hoành, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho anh," Giang Ái Linh nhanh chóng che mặt, hiếm có một lần không vì thái độ của Lý Tam Hoành mà gây sự với anh ta..
"Cô không hại tôi tôi liền thắp hương cảm tạ trời đất, còn muốn tốt cho tôi?" Lý Tam Hoành nói, cuối cùng vẫn buông cô ta ra, "Mau nói đi!"
"Một đồng là đủ," Giang Ái Linh nói.
"Nhiều người như vậy làm sao ăn đủ? Còn không đủ mua một cân thịt lợn," Lý Tam Hoành không kiên nhẫn nói, bây giờ mức lương cao hơn, giá cả cũng tăng lên, một cân thịt lợn giờ cũng phải một đồng bảy đến một đồng tám một cân.
Giang Ái Linh vội vàng nói: "Không được, mua nửa cân thịt heo, còn lại mua một ít đậu hũ, lúc trở về hái một ít rau trên ruộng không phải là xong rồi à?"
Giang Ái Linh nói xong, đến gần Lý Tam Hoành, thấp giọng nói: "Tam Hoành, giờ điều kiện nhà chúng ta kém nhất trong ba nhà, một đồng tiền này chẳng đáng là gì so với hai nhà kia, nhưng lại là chi phí sinh hoạt mấy ngày của nhà chúng ta, chúng ta không cần hào phóng như vậy... Hơn nữa, làm vậy vừa hay để cho cha và mẹ biết cuộc sống của chúng ta không tốt, biết đâu cha mẹ lại mềm lòng, có thể giúp chúng ta, anh nói có nói đúng không?"
Vốn dĩ Lý Tam Hoành không muốn dùng việc đồ ăn để lấy chút gì đó từ chỗ cha Lý mẹ Lý, nhưng lúc này anh ta đã Giang Ái Linh thuyết phục.
Đúng vậy, cha và mẹ anh ta có năm người con, Lý Đại Nha và Lý Thâm thì không cần phải nói, chồng của Lý Nhĩ Nha là giáo viên, bản thân cô ta là công nhân, cuộc sống không giàu có nhưng cũng tính là khá giả.
Còn Lý Đại Bân, mặc dù cũng ở trong thôn làm ruộng giống như anh ta, nhưng vợ chồng Lý Đại Bân có năng lực, đất để trồng cũng nhiều hơn anh ta gấp hai lần, năm nay bán thóc kiếm được rất nhiều tiền, còn có ba cô con gái có thể kiếm tiền.
Chỉ có anh ta, mặt nào cũng phải gánh!
Lấy vợ lấy đúng người không có đức có tài, con cái chẳng nên thân, cũng không có tài làm ruộng, mấy năm trước vốn dĩ muốn học theo người ta ra ngoài làm kinh doanh, lúc mới bắt đầu cũng kiếm được một ít, nhưng sau này vì không biết nhìn người mà bị lừa, mất hết số tiền kiếm được, còn mặc nợ đến năm nay mới trả xong, bây giờ cả nhà sống cảnh nghèo rớt mồng tơi.
Cha mẹ anh ta nhìn có vẻ sống rất tốt, nghe nói mở một quầy bán quà vặt ở Bắc Kinh, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền... Cho dù không kiếm được tiền, anh hai và chị dâu dâu còn có anh cả và chị dâu cả chắc hẳn cũng cho hai người không ít tiền, nếu như cha mẹ nguyện ý giúp anh ta một tay...
Cuối cùng, Lý Tam Hoành cũng đồng ý.
Xuân Hoa muốn nói gì đó, nhưng cô bé không dám nói ra, lấy tiền đi thị trấn.