Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 434

Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:01:33
Lượt xem: 471

Lý Thâm thở phào một hơi, trở tay ôm cổ của Thẩm Y Y, cằm đặt trên vai của cô, bảo đảm nói: "Vợ, chuyện lần này về sau sẽ không xảy ra nữa."

"Loại chuyện này có đôi khi sẽ không tới phiên anh nói sẽ không thì sẽ không.” Thẩm Y Y nghiêng mặt nhìn anh, vươn tay bóp cái cằm của anh: "Bây giờ sự nghiệp anh có thành tựu, còn có gương mặt này, sẽ còn nhiều người phụ nữ như nấm mọc sau mươi đuổi theo anh, nếu như anh không tự kìm chế được... Chậc, tự khống chế chính anh nhé, nếu không em không cần anh!"

???

"Vợ, nếu như phân tích kỹ càng, có phải cũng nên nói em mấy câu không? Hả?" Lý Thâm tức đến bật cười, cúi đầu cắn tay của cô, nói: "Em xem em xinh đẹp như vậy, có học thức trình độ cao, quyền lực tài chính trong nhà còn nắm giữ trong tay em, có phải người đàn ông đuổi theo em như vịt càng nhiều không? Hả? Em tự nói bản thân em xem lúc không khống chế được thì phải làm sao đây?”

Thẩm Y Y nhếch miệng cười: "Vậy anh cũng không cần em?"

"Em nghĩ hay lắm!" Lý Thâm cúi đầu cắn vai của cô.

"Đau c.h.ế.t mất, nhanh buông ra, nếu không đêm nay sẽ không có “thịt” ăn!" Thẩm Y Y đánh anh.

Lý Thâm đã rất nhiều ngày không ăn thịt nới lỏng ra, chỉ là vẫn ôm cô: "Tiểu Bối thi thế nào?"

"Quán quân!"

Lý Thâm nhướng mày: "Con gái của anh, lợi hại!"

Thẩm Y Y cười gằn một tiếng, Lý Thâm hỏi tiếp: "Không phải nói ngày mai mới trở về sao? Sao hôm nay đã trở về rồi thế?"

"Tiểu Bối còn phải chuẩn bị cho kỳ thi chuyển cấp hai, phải để con về nhà nghỉ ngơi thêm một ngày, dưỡng lại thể lực, nên đã về sớm hơn." Thẩm Y Y nói, đẩy tay của anh ra, đổi thành ôm chính diện, kết quả phát hiện dưới mắt Lý Thâm cũng là vẻ mệt mỏi, cau mày nói: "Sao vậy? Sao trông mệt mỏi như vậy? Gần đây công việc rất nhiều sao?"

"Hôm qua cha ngã một cái.” Lý Thâm bóp bóp mi tâm: “Tối hôm qua anh ở bệnh viện chăm nom, cả buổi tối đều không được ngủ ngon."

Thẩm Y Y nghe vậy lập tức hồi hộp: "Cha ngã? Ngã thế nào rồi? Sao anh không nói với em?”

"Cha đi ra ngoài tản bộ lúc đi đường không thấy đường, té, gãy xương, tối hôm qua ở bệnh viện quan sát một buổi tối, buổi sáng xuất viện, đang ở nhà đây kìa. Em không cần phải lo lắng, bác sĩ nói không có trở ngại gì, chăm sóc kỹ lưỡng là được.” Lý Thâm trấn an Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y lườm anh một cái, kéo anh: "Đi thôi, chúng ta trở về thăm cha!"

Lý Thâm: "Công việc hôm nay còn chưa làm xong."

Thẩm Y Y: "Công việc quan trọng hay là người nhà hay là bản thân anh quan trọng? Nhìn xem quầng thâm mắt của anh đi! Công ty cũng không phải không có anh là không thể sống, nhanh lên." Thẩm Y Y sẵng giọng.

Lý Thâm đành phải nhận lời cô, bảo: "Chờ anh thông báo chút công việc với thư ký được không?"

"Mười phút!"

"Năm phút là đủ.” Lúc Lý Thâm cầm văn kiện ra ngoài tìm thư ký, không quên cắn một cái trên môi cô, bá đạo!

Chờ Lý Thâm giao phó xong công việc với thư ký, bọn họ cùng nhau xuống lầu, Thẩm Y Y đặc biệt lia mắt nhìn vị trí nhân viên lễ tân, nơi đó đã thay đổi thành một nhân viên lễ tân mới rồi.

Trở lại bên cha Lý, mẹ Lý, vừa hay gặp được Tiểu Bảo tan học đạp xe đạp đang chở Tiểu Bối tới, nhìn thấy cha mẹ thì vội vàng gọi: “Bố, mẹ!"

Thẩm Y Y nhìn Tiểu Bảo bây giờ còn cao hơn cô: "Tại sao con trở lại? Đêm nay không cần học tiết tự học buổi tối à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-434.html.]

Tiểu Bảo đụng phải "thời điểm tốt". Lúc học cấp hai, cấp hai cấp ba đều từ quy định hai năm đổi thành quy định ba năm, vì thế Tiểu Bảo không chỉ một lần kêu rên mình quá xui xẻo! Vào tuổi của cậu bé, anh cả của cậu bé đã tốt nghiệp đại học, mà cậu bé còn đang học lớp mười hai!

Cậu bé cũng không phải học sinh ham học, nghiêm túc. Lúc tiểu học còn có thể một trong những học sinh đứng đầu, sau khi vào cấp hai, số môn học đã nhiều lên, cậu bé đã rớt xuống hạng năm mươi có hơn, sau khi lên cấp ba, độ khó càng thêm khó, cậu bé đã rớt xuống một trăm năm mươi có hơn. Mãi đến khi cậu bé lớp mười hai, ngẫu nhiên sẽ bị Nhị Bảo tốt nghiệp đại học đã tòng quân gọi điện thoại về, chế giễu "Không phải em tự xưng là thông minh hơn anh sao? Sẽ không thi đại học mà ngay cả anh còn không bằng chứ?" Kích phát ý chí chiến đấu, cuối cùng vào lúc học lớp mười hai quyết chí tự cường, bắt đầu cố gắng.

"Con xin nghỉ với chủ nhiệm lớp rồi, trở lại thăm ông nội một lát.” Tiểu Bảo nói, hấp tấp chạy tới: "Mẹ, mẹ đi tỉnh Quảng Đông có mua quà cho con không?"

"Con muốn quà gì?" Thẩm Y Y hỏi lại: "Năm ngoái con ở tỉnh Quảng Đông cả một dịp hè, đồ chơi mới lạ không phải đều đã bị con mua hết rồi à?”

Tiểu Bảo là một đứa chịu được giày vò, chỉ cần không đi học sẽ thích đi theo cô hoặc là Lý Thâm đi khắp nơi, đặc biệt là sau khi cậu lên cấp ba, trong nhà đã đang kinh doanh bất động sản rồi, lục tục ngo ngoe các nơi cả nước đều có nhà thuộc về bọn họ, Tiểu Bảo một mình cũng dám ở, lá gan ở một mức độ nào đó lớn hơn Nhị Bảo nhiều!

Thẩm Y Y cũng phục cậu rồi.

Tiểu Bảo cười ha ha, lẽ thẳng khí hùng nói: "Hiện tại tỉnh Quảng Đông phát triển nhanh như vậy, khẳng định mỗi ngày đều có không ít đồ chơi mới lạ, chỉ là mẹ không có phát hiện mà thôi!"

"Thế thì con thi đại học xong thì tự mình đi." Thẩm Y Y không quen cậu!

"Được thôi.” Tiểu Bảo bĩu môi, nhưng rất nhanh lại nịnh nọt: "Mẹ, thi đại học xong con muốn ra nước ngoài chơi, mẹ có đi hay không?"

"Không đi!" Thẩm Y Y từ chối nhanh gọn.

"Mẹ." Tiểu Bảo bắt đầu nài nỉ mẹ cậu: "Mẹ đi với con đi, mẹ không đi nhưng con muốn đi, con muốn đi mẹ lại không yên lòng con đi một mình, thế con đi thế nào đây? Mẹ đi với con đi, mẹ đi với con đi!”

"Được rồi được rồi, đến lúc đó lại tính.” Thẩm Y Y tức giận nói.

Tiểu Bảo biết mẹ cậu thế này là đáp ứng, nhếch miệng cười, thiếu niên mười sáu tuổi anh tuấn, tinh thần phấn chấn, nụ cười sáng chói từ đôi mắt chất chứa hào quang lấp lánh, sáng tỏ đang rất phấn khởi.

Thẩm Y Y bị mê sự đẹp trai của con trai út của cô rồi, nhón chân xoa đầu của cậu, cũng không trách cô cưng chiều Tiểu Bảo nhà cô vậy được, ai bảo Tiểu Bảo nhà cô biết làm nũng thế chứ!

Kêu Tiểu Bối đang chia sẻ hình ảnh mình đoạt được chức quán quân với ba và Lý Thâm một tiếng chuẩn bị vào nhà. Cuối đường lại có thêm một chiếc xe chạy vào đây.

"Là xe của anh cả!" Tiểu Bảo nói, vẫy vẫy tay với chiếc xe.

Rất nhanh sau đó xe đã đứng trước mặt, từ ghế lái có một người bước nhanh ra, đi đến chỗ ngồi phía sau, lúc đầu muốn mở cửa xe cho người ngồi phía sau, chỉ là động tác người ngồi phía sau tương đối nhanh, đã tự mình xuống rồi, người đó lui về đằng sau, dáng vẻ nghiêm chỉnh như đã qua huấn luyện.

Sáu năm trước, Đại Bảo được mời vào tổ chức làm hạng mục bí mật nào đó. Lúc đi cậu nói cậu sẽ cố gắng trong hai năm sau trở về, lúc ấy tất cả mọi người không tin, hai năm sau Đại Bảo thật sự hoàn thành nhiệm vụ trong hạng mục, làm rớt tròng mắt của tất cả mọi người. Hạng mục đó, thứ được nghiên cứu chính là thuốc bộ đội nào đó của nước R để lại trong lúc diễn ra chiến tranh. Vì trả cho người trong nước một công đạo, quốc gia luôn luôn lưu giữ thuốc đó và tiến hành nghiên cứu, từ đó tìm ra chứng cứ phạm tội. Bởi vì thành phần phức tạp quá mức, quốc gia lần lượt không ngớt nghiên cứu rất nhiều năm, một hạng mục phá sản lại khởi động lại một hạng mục khác. Hạng mục tổ của Đại Bảo là một hạng mục thành công duy nhất. Đại Bảo nhờ đó mà có được sự thưởng thức và trọng dụng của quốc gia, không chỉ thành lập sở nghiên cứu một người cho cậu, gây dựng một chi đoàn đội nghiên cứu chuyên nghiệp, lại còn bố trí nhà ở và xe và vệ sĩ cho cậu.

"Anh cả!" Tiểu Bối phấn khởi chạy tới.

"Tiểu Bối." Đôi mắt Đại Bảo hiện ra sự vui cười, nắm vai của cô bé: "Đi tỉnh Quảng Đông thi thế nào rồi!"

"Quán quân đó.” Tiểu Bảo trực tiếp nói, học dáng vẻ vừa rồi mẹ cậu xoa đầu cậu mà xoa đầu Tiểu Bối: "Khiến em kiêu ngạo rồi!"

Đại Bảo vừa giúp Tiểu Bối chỉnh tóc, vừa đạp về phía Tiểu Bảo: "Được quán quân đương nhiên có thể kiêu ngạo."

Bị Tiểu Bảo né tránh, Đại Bảo cũng không so đo, chạy tới trước mặt Lý Thâm và Thẩm Y Y: "Bố, mẹ!"

Không cần phải nói Thẩm Y Y cũng biết Đại Bảo có lẽ cũng là trở về thăm ông nội. Quan sát cậu, phát hiện cậu bé đã gầy đi rất nhiều, cau mày nói: “Sao con gầy nhiều vậy? Nghiên cứu có bận rộn hơn nữa, con cũng không thể quên việc ăn cơm chứ, con thế này là hủy hoại sức khỏe!"

Loading...