Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-09-01 12:55:04
Lượt xem: 431
Thẩm Y Y thấy chúng đang chơi hưng phấn, bèn đi vào nhà, từ sau khi trong nhà lắp điện thoại, thường có người tới nhà ngồi, bây giờ còn nhiều người hơn — họ chuyển ti vi tới phòng điện thoại rồi.
Đây là do Thẩm Y Y đề nghị, mỗi ngày phần lớn thời gian của cha mẹ Lý gần như đều ở trong phòng điện thoại, hàng xóm láng giềng cũng không phải lúc nào cũng tới, tới cũng không phải lúc nào cũng có chuyện nói, có ti vi cũng có thể đốt chút thời gian.
Vốn dĩ cha mẹ Lý không muốn chuyển, bởi vì chuyển ra sẽ xem, nếu xem đồng nghĩa với tốn không ít tiền điện, bản tính tiết kiệm của hai ông bà vẫn khiến họ không nỡ.
Chỉ là Thẩm Y Y đã nói như vậy rồi, họ cũng không nỡ từ chối, bèn chuyển ra.
Bây giờ cũng có một số gia đình mua ti vi, nhưng không phải nhà nào cũng có, cộng thêm ti vi hao điện, có một số gia đình mua ti vi cũng chưa chắc nỡ xem.
Nhà họ Lý chuyển ti vi ra, mọi người nghe tin liền tới, dĩ nhiên người cũng đông lên.
Mẹ Lý thấy cô về, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay tan làm sớm như vậy?”
“Chuyến xe của Nhị Bảo bọn chúng tối nay tới ga, tới lúc đó con phải đến ga tàu đón chúng nên tan làm trước.” Thẩm Y Y nói: “Tới đây ngồi chơi chút.”
“Ồ đúng.” Mẹ Lý vỗ đùi, vội nói: “Tối nay gọi Nhị Bảo bọn chúng về, ở đây ăn cơm.”
“Được.” Thẩm Y Y gật đầu nói, Nhị Bảo Tiểu Bảo bọn họ về quê một chuyến, chắc chắn cha mẹ Lý có rất nhiều lời muốn hỏi chúng.
“Y Y à.” Dương Phương Mai cũng ở đây, quan hệ của bà ấy với mẹ Lý giống như là oan gia hoan hỉ, hai người ở cạnh nhau luôn có thể chí chóe, nhưng Dương Phương Mai ở trước mặt Thẩm Y Y, thái độ vẫn luôn rất tốt: “Nghe nói cháu với cô Hoàng mở lớp bổ túc?”
“Phải ạ.” Thẩm Y Y cười nói.
“Thật à?” Dương Phương Mai kinh hỉ, hỏi cô: “Không phải cháu nhậm chức ở nhà máy thực phẩm số 1 sao? Ngoài ra còn phải mở cửa hàng quần áo, có thể lo xuể không?”
“Cửa hàng quần áo có chị cả cháu và Đại Nữu quản lý, nhà máy thực phẩm số 1 không cần cháu túc trực mỗi ngày.” Thẩm Y Y giải thích: “Thêm nữa cháu đã tốt nghiệp rồi, Nhị Bảo cũng thi đại học xong, có thể dành ra chút thời gian.”
“Vậy tốt quá rồi!” Một người khác tiếp lời.
Thẩm Y Y có thể đỗ Bắc Đại, chắc chắn có trình độ, con trai cả của cô là thiên tài, khoan nói đã, nhưng con trai thứ hai của cô thi đỗ đại học quốc phòng dưới sự phụ đạo của cô, quá rõ ràng, dĩ nhiên không cần nghi ngờ năng lực.
Trước đây hàng xóm láng giềng đã muốn Thẩm Y Y phụ đạo cho con của họ, bây giờ càng muốn.
Nghe nói Thẩm Y Y với Hoàng Mai mở lớp bổ túc, mọi người đều rất vui, hỏi cô khi nào mở lớp, địa chỉ ở đâu, tiến trình tới đâu rồi.
Thẩm Y Y trả lời lần lượt, bởi vì Hoàng Mai thực tập ở trường học đêm, có không ít tài nguyên ở phương diện này, họ muốn mở lớp phụ đạo không khó, tới hiện tại, một tháng ngắn ngủi, công tác tiền kỳ của họ về cơ bản đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ đã tiến vào giai đoạn tuyển sinh.
Hiện giờ những hàng xóm láng giềng này của cô đều là khách hàng tiềm tàng của cô.
Thời gian nói chuyện rất nhanh trôi qua, Thẩm Y Y nên đi đón Nhị Bảo bọn họ rồi, cô đứng dậy cười nói: “Cháu phải đi đón con rồi, nếu mọi người còn có gì muốn tìm hiểu hoặc không hiểu với những giải thích vừa nãy của cháu về lớp bổ túc của bọn cháu, đợi cháu về sẽ giải thích lại cho mọi người, hoặc mọi người đến chỗ lớp bổ túc bọn cháu, có giáo viên chuyên môn trình bày cho mọi người.”
“Ài, được.” Mọi người gật đầu, tươi cười dõi mắt tiễn cô rời đi.
Thẩm Y Y vừa ra ngoài đã nhìn thấy có một chú đang đẩy xe đạp tới bán kem que.
Bọn trẻ còn chơi ở cổng lập tức giải tán, đứa có tiền trực tiếp lấy tiền đi mua kem que, đứa không có tiền chỉ có thể mong mỏi nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-422.html.]
“Mẹ!” Tiểu Bối phát hiện mẹ, hưng phấn chạy về phía cô.
An An nhìn thấy cô cũng sáng mắt lên, gọi to: “Bác gái!”
Thẩm Y Y lau mồ hôi cho Tiểu Bối, nhìn sang An An: “Hửm?”
“Bác có thể cho con mượn tiền mua kem que không? Đợi cha con về con sẽ bảo ông ấy trả tiền lại cho bác.” An An nói.
Tiểu Bối cũng khát khao nhìn mẹ: “Mẹ, Tiểu Bối cũng muốn ăn.”
“Muốn ăn thì mua thôi.” Thẩm Y Y nói, lấy tiền mua cho chúng.
Khiến bạn nhỏ không có tiền vô cùng ngưỡng mộ, mong mỏi nhìn, có hơi thèm thuồng, khóe miệng đã chảy nước miếng rồi.
Thẩm Y Y thấy có người mua một cây kem, mấy người vây lại bạn một miếng mình một miếng liếm, cũng cảm thấy buồn cười: “Được rồi, bác mời các con ăn kem que, mỗi đứa một cây.”
Thế giới của trẻ con không có quá nhiều nhân tình thế cố, hơn nữa nhà Thẩm Y Y kinh doanh kiếm được tiền không phải là bí mật trên con phố này, bình thường người nhà của đám trẻ này đến nhà họ, có đôi lúc cũng sẽ có được một số đồ ăn, cho nên Thẩm Y Y nói mời chúng ăn, chúng cũng không khách sáo.
Vô cùng vui vẻ, răm rắp nói cảm ơn thím, cảm ơn bác gái.
Thẩm Y Y cười nói không có gì, cúi đầu nhìn tiểu công chúa nhà mình, tiểu công chúa nhà cô mua một túi kem que nhỏ bảy chú lùn, bên trong đủ màu sắc, cô bé lấy một cây màu vàng đưa cho cô: “Mẹ ăn!”
Vị ngọt mát lạnh xua tan cái nóng ngày hè, Thẩm Y Y nghĩ ngợi, lại lấy tiền ra bảo chú bán kem gói giúp, sau đó đưa cho Tiểu Bối bọn chúng: “Cầm số kem này về cho các ông bà ăn, mẹ đi đón các anh về.”
Đều là khách hàng tiềm năng của cô, dĩ nhiên phải bảo vệ tốt.
Mấy đứa trẻ khác nghe vậy, nhiệt tình đi lên xách về phụ, trong số bọn chúng cũng có gia trưởng đang ngồi ở nhà Thẩm Y Y, còn chưa tới đã bắt đầu rêu rao bảo họ ra ăn kem.
Mẹ Lý bọn họ nghe thấy tiếng đi ra, nhìn thấy kem que trong tay chúng, biết là Thẩm Y Y mua, vừa bất ngờ vừa vui vẻ.
Bây giờ kem que năm xu một cây, mỗi nhà mỗi hộ đều ăn nổi, nhưng thứ này không phải thức ăn chính, chỉ là đồ ăn vặt, có một số gia đình vẫn không nỡ mua, càng đừng nói lấy ra mấy tệ mời hàng xóm xung quanh ăn, thế thì càng không nỡ.
Nói thẳng là Thẩm Y Y lãng phí rồi.
Nếu là trước đây, mẹ Lý cũng không nỡ ăn, càng không nỡ mời người khác ăn, nhưng bây giờ mỗi ngày ở nhà canh điện thoại cũng có thể kiếm không ít tiền, càng đừng nói Thẩm Y Y, hào phóng nói: “Khách sáo cái gì? Mau ăn đi, trong nhà cũng không có tủ lạnh, không ăn sẽ tan mất, thế không phải sẽ lãng phí sao? Tuy phải sống tiết kiệm, nhưng nên tiêu vẫn phải tiêu!”
Mọi người cười ha ha, thầm nghĩ nhà người khác sống tiết kiệm, nhà bà không tiết kiệm.
Dương Phương Mai không khách sáo như người khác, xé vỏ ra là ăn.
Mẹ Lý bình thường cũng không ăn thứ này, không phải tiết kiệm tiền, là quá lạnh, khiến răng lợi tê tái, nhưng hôm nay Thẩm Y Y cho bà, bà liền nhận, ăn vào thấy cũng không tồi, đại khái là trời quá nóng.
Thẩm Y Y đưa Thẩm Vũ Hiên về nhà trước, sau đó lại đi đón Đại Bảo ở Bắc Đại, mới lái xe về nhà.
Nhị Bảo và Tiểu Bảo rất tốt chuyện, dọc đường ríu ra ríu rít nói chuyện trong nhà, Thẩm Y Y nghe tới say sưa.
“Mẹ, cái hôm chúng con về gặp phải Giang Uyển Nhu.” Nhị Bảo ngồi ở ghế lái phụ, vị trí này là cậu giành thắng Tiểu Bảo ở ga tàu, nếu không có Đại Bảo ở đây, chưa chắc cậu có thể ngồi.
Ba anh em xưa giờ có tình cảm với ghế lái phụ, chủ yếu là bởi vì thực ra chúng muốn lái xe, nhưng chúng vẫn chưa đủ tuổi, không ngồi được ghế tài xế, không lái được xe, cho nên chỉ có thể ngồi ghế lái phụ đã ghiền.