Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-08-20 17:08:01
Lượt xem: 973
Hôm nay Trần Cường tan làm tương đối trễ, trở về nhìn thấy cá trên bàn cơm thì có chút kinh ngạc, hỏi ra mới biết được cuộc gặp hôm nay của vợ mình và con riêng.
Biết được là Thẩm Y Y giúp hai người họ hả giận, trả lại cá cho bọn họ, vẻ mặt anh bắt đầu “hoài nghi nhân sinh.”
Là Thẩm Y Y mà anh ấy biết sao?
Lâm Đại Nữu nhìn vẻ mặt hoài nghi của Trần Cường, cô ấy luôn luôn ra vẻ phục tùng trước mặt Trần Cường, hiếm khi kiên cường một lần, trong giọng xen lẫn một chút trách cứ, nói: "Con người Y Y rất tốt, không giống như loại người mà anh nói chút nào.”
"Đó là do em không biết." Trần Cường vô thức phản bác, muốn nói lý do vì sao Thẩm Y Y gả cho Lý Thâm rồi hao hết tâm tư muốn ly hôn như thế nào, nhưng lời đã sắp ra khỏi miệng, cuối cùng bị anh ấy nuốt trở vào.
Chuyện lúc trước Thẩm Y Y thích thằng ranh ở điểm thanh niên tri thức, bây giờ đã không có người nào để ý, vẫn là không cần nói nhiều nữa.
Song, anh ấy vẫn nói: "Dù sao cô ấy không có tốt như trong tưởng tượng của em đâu, không chừng đang suy nghĩ mưu đồ xấu xa gì đấy, em ở chung với cô ấy cũng phải cảnh giác hơn, chớ để bị cô ấy lừa gạt."
Lâm Đại Nữu nghe xong, bất chợt cướp đi canh cá trong tay Trần Cường.
"Shh…?" Trần Cường bị phỏng: "Làm gì vậy?"
Lâm Đại Nữu: "Anh đã cảm thấy tâm tư Y Y không đơn thuần, con cá này là do cô ấy bắt, anh vẫn nên cảnh giác hơn, đừng ăn nữa, bị trúng độc c.h.ế.t không tốt đâu."
Nói xong, cô ấy uống luôn chén canh cá đó.
Trần Cường sững sờ đờ người: "..."
Con mẹ nó?
Đây là người vợ chất phác, nhát gan xưa giờ của anh ấy sao?
Thẩm Y Y này không có độc chứ? Vợ anh vừa tiếp xúc với cô có một ngày, tại sao tính tình lại thay đổi lớn tới thế?
Trần Cường không biết là, Lâm Đại Nữu đã gả cho anh ấy một năm nay, ở trong thôn Thanh Thủy chung quy luôn tự giác thấp hơn người một bậc, đã quen nén giận đấy, con trai bị người ta ức h.i.ế.p cũng không dám ra mặt cho con trai.
Mà Thẩm Y Y đã giúp cô ấy rồi!
Mặc dù là thuận tay nhưng độ thiện cảm của Lâm Đại Nữu dành cho cô đã từ từ dâng lên.
Mà Trần Cường... Tuy rằng bây giờ anh ấy là chồng của cô, là người cha của đứa con trong bụng, nhưng thực chất hai người không hề giống vợ chồng, càng giống là đồng bọn kết nhóm mà sống.
Vì vậy, sao có thể thờ ơ nhìn Trần Cường giội nước bẩn lên Thẩm Y Y?
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm.
Mấy ngày nay Thẩm Y Y trầm mê vào việc làm quần áo cho Lý Thâm, bởi vì có máy may nên cũng làm rất nhanh.
Chỉ có điều...
Thiên phú may vá của cô quá kém, tấm vải bố này hỏng tiếp một tấm vải bổ hỏng khác, tới nỗi vốn là làm quần áo cho Lý Thâm, đến cuối cùng, quần áo của mấy đứa nhỏ còn nhiều hơn Lý Thâm.
Nhưng mà cũng may, kỹ thuật may vá của cô có tiến bộ, có thể bắt đầu may áo bông rồi.
Làm áo bông phải cần có bông.
Thẩm Y Y vốn nghĩ sẽ cầm đồ đến nhà thôn dân đổi, nhưng bông trong nhà thôn dân cũng không nhiều, mọi người đều nghe nói mùa đông năm nay có thể sẽ lạnh hơn nên đều muốn giữ lại cho nhà mình dùng.
Thẩm Y Y đã tính rồi.
Trong không gian có, nhưng chưa đi vào thị trấn nên không tiện lấy ra.
Dự tính đợi đến lúc lần sau vào thị trấn sẽ lấy thêm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-42.html.]
Cũng may lúc trước cô có lấy mấy bó len ra nên dự định làm áo len trước.
Cầm theo mấy quả trứng gà cho Lâm Đại Nữu, để Lâm Đại Nữu dạy cô.
Lâm Đại Nữu dạy rất kiên nhẫn, quan hệ của hai người dần dần thân thiết.
Dạy hai ngày, Thẩm Y Y mới miễn cưỡng học được đan áo len như thế nào…
Lâm Đại Nữu có chút nhìn không được, đề nghị giúp cô.
Thẩm Y Y thấy cô ấy thực sự cũng không có việc gì, bèn đưa số len sợi còn lại cho cô ấy, bảo cô ấy giúp đỡ đan cho mấy đứa nhỏ, đương nhiên, cô còn cho cô ấy không ít len sợi, để cô ấy cũng đan một chiếc cho Vượng Tài.
Thông qua chung đụng nhiều ngày như vậy, Lâm Đại Nữu đã thăm dò được tính cách của Thẩm Y Y.
Cô ấy biết nếu như cô ấy không nhận thì Thẩm Y Y sẽ không để mình hỗ trợ đan áo len cho ba đứa nhỏ, vì vậy đã nhận.
Thẩm Y Y tự nhận là bản thân có năng lực học tập không tệ lắm, đầu óc cũng tương đối linh hoạt, nếu không cô cũng sẽ không trở thành một thành viên của cục Xuyên Việt.
Kết quả, ở mặt đồ hàng len cô đã gặp phải chướng ngại, điều này làm cho cô cảm thấy rất thất bại. Nhưng sau thất bại cô lại dấy lên lòng háo thắng hừng hực, ngoại trừ nấu cơm ra, cô chỉ tập trung tinh thần vào tranh đấu với áo len.
Lý Thâm có mấy lần muốn nói lại thôi. Thấy cô nghiêm túc như vậy là vì làm áo len cho anh thì vừa vui vẻ vừa phấn khích.
Cái ý nghĩ hoài nghi cô thay đổi là vì ly hôn này dần dần có chút d.a.o động, cán cân dần dần chuyển hướng sang bên cô thật sự muốn sống với anh.
Ánh mắt nhìn cô, trong thâm tình lại lẫn vài phần nhiệt liệt, còn ánh mắt khi nhìn người khác thì không có hăng hái nhiệt thành như thế.
Sự thay đổi này của anh khiến người bạn Trần Cường nối khố trưởng thành của anh nhạy bén cảm nhận được.
Âm thầm tiếc hận “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” với anh Thâm, thật sự là quá là không có cốt khí!
Chỉ hy vọng Thẩm Y Y bây giờ có thể hạ thủ lưu tình một chút, đừng gây vết thương chằng chịt cho anh Thâm của anh ấy.
Chớp mắt, vụ thu hoạch mùa thu đã sắp kết thúc.
Thịt khô lúc trước lấy ra ăn trong nhà đã ăn hết, bảy con cá đã ăn năm con, thịt heo rừng không ăn, làm thịt khô, vẫn còn treo trên tường, trứng gà còn bảy tám quả.
Sau khi tính toán đồ tồn trong nhà, cuối cùng Thẩm Y Y cam lòng ngẩng đầu khỏi nghiệp lớn đan áo len. Tuy rằng mấy đồ tồn này còn có thể ăn mấy ngày, nhưng bởi vì vụ thu hoạch mùa thu mà các thôn dân đã rất lâu chưa vào thị trấn, khẳng định sau vụ thu hoạch mùa thu các thôn dân sẽ lũ lượt đi đến thị trấn như ong vỡ tổ.
Thẩm Y Y không muốn tham gia trận náo nhiệt này, bèn muốn thừa dịp lúc rảnh rỗi này mà vào thị trấn để làm hợp thức hóa những món đồ trong không gian và mang về, thuận đường đi xem, người đàn ông mua hai cái đồng hồ của cô trước đó có muốn hàng nữa không. Nếu như người này không muốn bán thì cô phải tìm cách khác kiếm tiền.
Vào thị trấn, đương nhiên phải sắp xếp tốt cho mấy đứa nhỏ.
Mấy ngày nay bên nhà cũ đều là Đại Hoa ở nhà nấu cơm, vì vậy buổi tối một ngày trước cô đã đi tìm Đại Hoa, muốn để Đại Hoa giúp đỡ, giống với lần trước, lần này vẫn cho Đại Hoa ba hào.
Ngày hôm sau, khi cô đưa mấy đứa nhỏ đi qua, lại phát hiện người hôm nay ở lại là mẹ Lý, mẹ Lý nhét tiền trở lại trong tay cô, nói về sau nếu cô có việc không rảnh chăm Tiểu Bảo thì bảo bà, không cần đưa tiền.
Thẩm Y Y đành phải cất tiền, sau đó vội vàng đi đến xe bò của bác Ngưu.
Thu hoạch vụ thu đã tới khâu cuối cùng, mặc dù phần lớn người vẫn còn thu hoạch gấp, nhưng đã có một bộ phận nhỏ người đã rảnh rỗi rồi. Người rảnh rỗi đương nhiên đều muốn vào thị trấn, vì vậy bác Ngưu cũng trở về nghề chuyên chở khách của ông ấy.
Lúc Thẩm Y Y đi lên xe, trong xe bò đã có bốn năm người đang ngồi rồi. Nhìn thấy cô, vẻ mặt của họ rất kỳ lạ, nhưng không nói gì, Thẩm Y Y cũng không để ý đến bọn họ.
Khi đã đến thị trấn, cô đi đến cung tiêu xã một chuyến, nhìn vách tường bên trái, phát hiện trên bức tường mất một viên gạch đã được đút vào một viên gạch.
Tuy rằng viên gạch này cũng có thể là người khác thấy chướng mắt mà đút vào, nhưng Thẩm Y Y vẫn định đi đến địa chỉ mà người nọ đã nói lần trước xem thử.
Ngộ nhỡ có gì thì sao?
Vậy cô sẽ có tiền vào rồi.
Nhưng mà, cô vẫn đến cung tiêu xã đi dạo một vòng trước, sau khi đi ra mới tìm một hẻm nhỏ, tiến vào không gian, hóa trang thành một người đàn ông trung niên nhỏ gầy, đi tìm người.