Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-09-01 12:40:44
Lượt xem: 472
“...” Thẩm Y Y cười một tiếng.
Thẩm Vũ Hiên hơi buồn bực nói: “Em đã thương lượng với San San rồi, cô ấy cũng tìm cơ hội nói với cha mẹ cô ấy chuyện của tụi em, sau đó cha mẹ sẽ tới nhà thăm cha mẹ của cô ấy.”
Thực ra từ khi biết Lương Quân Vu Hồng sẽ tới thủ đô, họ đã có dự cảm có thể kế hoạch của họ sẽ đảo loạn, cho nên hôm nay anh ấy tới ga tàu đón Lương Quân và Vu Hồng chính là muốn tạo hảo cảm trước, sau đó rồi tính.
Chỉ là không ngờ cái tính này tới nhanh như vậy!
“Đây là chuyện tốt, các em chủ động tiết lộ luôn tốt hơn là cha mẹ đằng gái tự phát hiện.” Thẩm Y Y nói: “Tuy bây giờ các em còn chưa tốt nghiệp, tính không chắc chắn trong tương lai rất nhiều, nhưng nếu phụ huynh hai bên đồng ý, sau này lực cản của các em cũng sẽ nhỏ hơn chút, nói không chừng còn có thể giúp các em bài trừ một số gian nan, các em cũng có thể nhanh chóng định hôn sự.”
Thẩm Vũ Hiên vốn còn đang nghĩ lỡ như phụ huynh không đồng ý, họ nên làm sao, nghe chị anh ấy nói như vậy, anh ấy lại có hơi nghĩ thoáng, không đợi được nữa: “Vậy em về nhà ngay đây!”
“Đi đi.” Thẩm Y Y nói.
Nhưng suy cho cùng Thẩm Vũ Hiên vẫn không đủ tự tin, sợ cha mẹ anh ấy đánh anh ấy, lúc quay về, cũng kéo Tiểu Bối và Tiểu Bảo đi, đại khái là nghĩ tới lúc đó nếu cha mẹ anh ấy đánh anh ấy, bảo Tiểu Bảo với Tiểu Bối cầu xin giúp anh ấy.
Còn Lương San San, hôm nay cha mẹ cô ấy vừa tới, đi tham quan đội xe xong quay về đã mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, cô ấy không tìm được cơ hội nói với họ.
Sáng hôm sau, cô ấy rất cần mẫn mời cha mẹ mình đến Thiên An Môn xem kéo cờ, Lương Quân và Vu Hồng vốn không muốn đi, Lương Quân muốn theo Lý Thâm tới xem thử xưởng phế phẩm, Vu Hồng thì muốn theo Thẩm Y Y tới cửa hàng quần áo xem thử.
Nhưng hiếm khi con gái hiếu thảo, Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng nói xưởng phế phẩm và cửa hàng quần áo lúc nào cũng có thể đi xem, họ liền theo Lương San San đi xem kéo cờ…Ừm, cuối cùng Lương Quân và Vu Hồng đen mặt trở về.
Thẩm Y Y đã sớm dự liệu được, nhân cơ hội họ đi Thiên An Môn, tới cửa hàng quần áo lấy cho Vu Hồng vài chiếc áo đẹp, sau đó lại tới tòa lầu bách hóa mua mấy chai mao đài.
Nhìn thấy gia đình ba người họ về, Lương San San ở phía sau Lương Quân Vu Hồng hèn mọn vô lực nhìn cô, cô trấn an nhìn Lương San San.
Lương San San lập tức an tâm không ít, có chị Y Y ra tay, chắc chắn có thể giải quyết được cha mẹ cô ấy.
Trong ánh mắt khích lệ và mong chờ của Lương San San, Thẩm Y Y ngó lơ Lương Quân Vu Hồng đang đen mặt, tươi cười đi lên: “Anh Lương, chị Lương, mệt rồi chứ? Cơm đã nấu xong rồi, hay là ăn cơm trước? Anh Lương, vừa nãy em đặc biệt đi mua một ít rượu về, là rượu rất nổi tiếng hiện giờ, có lẽ rất ngon, Lý Thâm lại đi làm rồi, nhưng anh có thể nếm thử với cha em. Chị Lương, em lấy cho chị vài cái áo về, lát nữa ăn cơm xong chúng ta về phòng thử nhé?”
“Em dâu, em…” Lương Quân nhìn, tựa như muốn nói gì, cuối cùng cũng không nói gì, nhìn vợ một cái, giống như bảo bà ấy nói, sau đó đi vào trong nhà.
Vu Hồng nguy hiểm nhìn Thẩm Y Y: “Em đã biết từ sớm rồi nhỉ?”
Lương San San run rẩy!
“Không phải chúng chủ động nói cho em biết!” Thẩm Y Y lập tức bán đứng cặp tình nhân, lấy lý này giảm nhẹ tội của mình: “Em tự phát hiện!”
Lương San San: “...” Không phải, sao sự việc lại phát triển như vậy? Không phải chị Y Y tới giúp họ sao? Aaa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-391.html.]
“Em đừng tưởng tự phát hiện thì không liên quan tới em, em phát hiện mà cũng không nói cho chị biết!” Vu Hồng tức giận nói.
“Ài, là em nhất thời nghĩ sai rồi, lỗi của em! Nhưng đầu sỏ vẫn là thằng nhóc Thẩm Vũ Hiên đó, em đã giáo huấn nó rồi.” Thẩm Y Y vội nói, lúc này cô sẽ không ngốc nghếch lấy tư tưởng của mình đụng độ với tư tưởng của Vu Hồng, ngoan ngoãn nhận sai: “Bây giờ nó đã biết sai và quay về nói cho cha mẹ em biết, cha mẹ em sẽ nhanh chóng dẫn nó tới thỉnh tội với chị và anh Lương, tới lúc đó anh chị muốn đánh muốn chửi tùy anh chị!”
Vu Hồng nghe xong lời nói có thành ý này, sắc mặt mới tốt lên không ít, bà ấy không phải không hài lòng Thẩm Vũ Hiên, không cho Lương San San qua lại với anh ấy.
Mới đầu biết Lương San San giấu họ yêu đương, họ vừa kinh ngạc vừa sợ, lo lắng con gái có thiệt thòi không, biết cô ấy không thiệt thòi, đối tượng còn là Thẩm Vũ Hiên, họ còn thở phào một hơi, tình huống tốt hơn họ tưởng tượng một chút.
Ít nhất họ quen biết chị gái và anh rể của Thẩm Vũ Hiên, cũng từng gặp Thẩm Vũ Hiên, có hiểu biết nhất định về gia thế, phẩm hạnh, tướng mạo của Thẩm Vũ Hiên.
Chỉ là sau đó lại nghĩ, vì sao con gái với Thẩm Vũ Hiên không nói cho họ biết, có phải là Thẩm Vũ Hiên không muốn chịu trách nhiệm bla bla…
Cho dù Lương San San giải thích, họ cũng không nghe, ai biết Lương San San có nói dối hay không.
Bây giờ nghe Thẩm Y Y nói vậy, biết đối phương không phải chỉ chơi đùa, là nghiêm túc, dĩ nhiên sẽ thở phào nhẹ nhõm, Vu Hồng nghiêm mặt gật đầu: “Nên gặp mặt một chút.”
“Vậy chị dâu, chị cảm thấy khi nào tiện? Cha mẹ em lúc nào cũng có thể tới.” Thẩm Y Y lại nói.
Suy cho cùng Vu Hồng với Thẩm Y Y có chút giao tình, cũng biết chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Thẩm Vũ Hiên, một bàn tay không vỗ nên tiếng, nếu Lương San San không đồng ý, đoạn tình này cũng không giấu được.
Lúc này, nhà họ Thẩm đã lấy ra thành ý, dĩ nhiên bà ấy cũng ngại dùng dằng, phối hợp nói: “Ngày mai? Em hỏi thử cha mẹ em tiện không, nếu không tiện, ngày kia cũng được.”
Dù sao thì càng nhanh càng tốt, bà ấy gấp gáp muốn xác thực mối tình này của con gái có xứng đáng hay không.
“Được, lát nữa em sẽ về nói với cha mẹ em.” Thẩm Y Y nói, tuy thời gian có hơi gấp, nhưng may đều ở thủ đô, đồ cần mua, quà cần chuẩn bị trong cửa hàng bách hóa đều có: “Vậy bây giờ chúng ta vào ăn cơm? Ăn cơm xong chúng ta đi thử quần áo! Em nói với chị vừa nãy mấy bộ em chọn cho chị thật sự rất đỉnh, em đảm bảo rất phù hợp với chị, chị tin vào mắt nhìn của em, chỉ cần chị mặc vào, tuyệt đối đẹp!”
Vu Hồng: “...”
Tâm trạng vốn dĩ còn có hơi bức bối của Vu Hồng bị Thẩm Y Y chọc cười, lườm Lương San San một cái, quở trách Thẩm Y Y: “Em không cần vì hai đứa không hiểu chuyện này mà làm tới mức này!”
“Em không có vì chúng.” Thẩm Y Y tỏ vẻ hiển nhiên: “Quan hệ của chúng ta tốt như thế, em lấy cho chị vài cái áo thì có sao? Đều là cửa hàng của mình, cũng không cần tốn tiền!”
Tuy Thẩm Y Y nói như vậy, nhưng Vu Hồng biết với tính cách của Thẩm Y Y, nếu không phải bởi vì Thẩm Vũ Hiên là em trai cô, cô sẽ không làm tới mức này.
Thẩm Y Y là người nhà họ Thẩm, thái độ của cô về một mức độ nhất định tương đương đại biểu thái độ của người nhà họ Thẩm, điều này khiến Vu Hồng hài lòng về Thẩm Vũ Hiên không ít, thả lỏng không ít, hồi phục thường thái: “Vậy chị cảm ơn em nhé!”
“Không có gì.” Thẩm Y Y nói.
Đang nói, mẹ Lý từ sân ngoài vào, gọi Thẩm Y Y: “Y Y, mẹ con gọi điện thoại tới rồi.”