Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:19:35
Lượt xem: 572
Trong nhà, tuy rằng Lâm Đại Nữu không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Thẩm Y Y và Lý Đại Nha vẫn nhạy cảm nhận thấy cảm xúc của cô ấy không đúng.
Lâm Đại Nữu chú ý tới ánh mắt của hai người, nghĩ đến chuyện nếu như cô ấy ly hôn với Trần Cường cũng không giấu được, vậy nên nói chuyện ngày hôm qua cho hai người nghe, cuối cùng thấp thỏm nói: "... Y Y, chị nghĩ em làm đúng không?"
"Nếu chị đứng ở vị trí của em, chị cũng sẽ làm như vậy." Thẩm Y Y không nói cô ấy làm đúng hay sai, bởi vì Lâm Đại Nữu và Trần Cường đang đứng trước một ngã ba, mặc kệ chọn con đường nào cũng phải đi về phía trước, không có khả năng dừng chân tại chỗ không đi.
Lâm Đại Nữu thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết Thẩm Y Y nhất định có thể hiểu được cách làm của cô ấy.
Thẩm Y Y vỗ vỗ bả vai cô ấy, trấn an nói: "Mặc kệ như thế nào, cũng phải nói chuyện nghiêm túc với Trần Cường, cho dù không thể làm vợ chồng cũng không thể làm kẻ thù!"
"Ừm," Lâm Đại Nữu đứng trước Trần Cường thì kiên cường, nhưng sự phòng bị ấy lại tan rã trước Thẩm Y Y, quyết định trong sợ hãi bất an được khẳng định, nơi khóe mắt có hơi nước, cô ấy vội vàng gật đầu, "Em biết rồi!"
Lý Đại Nha cũng an ủi vỗ vỗ bả vai Lâm Đại Nữu, cô ấy không có cách nào đồng cảm với Lâm Đại Nữu, nhưng cũng biết bây giờ Lâm Đại Nữu chắc chắn cũng không dễ chịu.
......
Buổi chiều hôm đó, Lý Thâm thấy Trần Cường thật sự không có tinh thần, bảo anh ấy trở về.
Trần Cường cũng cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không thích hợp để làm việc, liền trở về trước.
Trong nhà đang ở phòng đảo toạ chăm sóc Khoái Khoái và Lạc Lạc, anh ấy chào hỏi một câu liền đi vào trong, trong sân An An đang năn nỉ Tiểu Bối chơi nhảy dây với cô bé.
"Em không muốn chơi," Tiểu Bối nói, "Em muốn vẽ tranh!"
"Nhưng mà chị muốn chơi," An An nói, "Chị muốn em chơi với chị!"
Tiểu Bối cảm thấy rất khó xử, giữ chặt Nhị Bảo đang đi ngang qua, "Anh hai, anh chơi nhảy dây với chị An An được không?"
"Không được," Nhị Bảo kiên quyết từ chối, buổi chiều là thời gian duy nhất trong ngày cậu bé không cần học tập, cũng không muốn chơi nhảy dây với mấy cô bé, nhưng cậu bé cũng không đành lòng nhìn thấy em gái lâm vào tình huống khó xử như vậy, nói với An An, "Tiểu Bối muốn vẽ tranh, em đừng bắt em ấy chơi nhảy dây nữa, anh cũng không có thời gian chơi với em, em muốn chơi nhảy dây thì tìm anh trai em đi!"
"Anh trai em còn phải học!" An An nói.
Nhị Bảo mặc kệ cô bé, từ nhỏ cậu bé đã không thích chơi với con gái, cảm thấy con gái rất phiền phức, ngoại trừ Tiểu Bối —— bởi vì cậu bé cảm thấy Tiểu Bối là em gái của cậu bé, cậu phải có nghĩa vụ và trách nhiệm dẫn cô bé đi chơi và bảo vệ cô bé.
Cho nên, tất nhiên là em gái của ai thì người đó chịu trách nhiệm, cậu bé hét lên, "Vượng Tài! Vượng Tài! An An muốn nhảy dây, cậu mau ra ngoài đây nhảy với em ấy!"
Vượng Tài đang học bài trong phòng đi ra, Nhị Bảo sợ An An lại quấn lấy Tiểu Bối, lôi kéo Tiểu Bối bỏ chạy.
"Bây giờ hai người không chơi với tôi, vậy sau này tôi sẽ không chơi với hai người nữa, đáng ghét." An An tức giận hét về phía Nhị Bảo và Tiểu Bối rời đi.
Vượng Tài không thể làm gì được đi đến bên cạnh An An, "An An, anh chơi với em."
An An nhìn về phía anh trai mình, cô bé cảm thấy anh trai cô rất ngốc nghếch, trì hoãn việc học tập của anh là chuyện không tốt, muốn từ chối, nhưng cô bé lại thật sự rất muốn chơi, suy nghĩ một chút mới nói, "Vậy anh chơi với em một lúc, xong rồi anh lại quay lại học bài!"
"Được," Vượng Tài cưng chiều cười cười.
An An vui vẻ, đi lấy dây thừng, bảo Vượng Tài đứng ở bên cạnh đếm giúp cô bé.
Trần Cường thấy toàn bộ sự việc: "..." Anh ấy nhìn Vượng Tài vài lần giống như thể không quen biết.
Vượng Tài là con của vợ anh ấy và người đàn ông trước đó.
Xuất phát từ lòng tự trọng của nam nhân, cho dù biết Vượng Tài đã đổi sang họ của anh ấy, có tên trong gia phả nhà anh ấy, nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào Vượng Tài, đây là lần đầu tiên anh ấy chính thức nhìn thẳng vào cậu bé, cũng lần đầu tiên ý thức được, cậu bé là "con trai" của anh ấy, cho dù chỉ là trên danh nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-353.html.]
"Vượng Tài là một đứa trẻ ngoan."
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
Trần Cường quay đầu nhìn, liền nhìn thấy cha Lý đã đứng sau lưng anh ấy từ lúc nào từ lúc nào.
"Hai vợ chồng các cháu thật sự nên cảm ơn đứa bé." Cha Lý không đợi anh ấy trả lời, tiếp tục nói, "Lúc các cháu không có ở nhà, An An đều do một tay đứa nhỏ này chăm sóc, lúc rảnh rỗi lại phụ việc giúp đỡ chúng ta!"
Nếu không có đứa bé, bọn họ căn bản không thể giống như bây giờ chuyên tâm ra ngoài kiếm tiền.
Câu sau, cha Lý không nói ra, nhưng Trần Cường hiểu.
Cha Lý mẹ Lý cũng không phải siêu nhân, những lúc hai đứa nhỏ Khoái Khoái và Lạc Lạc không hiểu chuyện làm ồn ào gây âm ĩ, một người chăm căn bản là không chăm nổi, chứ đừng nói là còn phải làm việc nhà, đi ra ngoài mua thức ăn, làm cơm cho cả nhà ăn.
Mà lúc khai giảng, cả nhà Lý Thâm và Thẩm Y Y đều không ở bên này, nhóm Tam Bảo không có khả năng đến đây giúp đỡ, An An nhỏ như vậy, cũng không có khả năng giúp đỡ bọn họ, người có thể giúp đỡ bọn họ chỉ có Vượng Tài!
"Ông già, ông làm cái gì vậy? Pha sữa bột thôi cũng chậm như vậy sao?" Thanh âm của mẹ Lý truyền đến.
"Đến đây," Cha Lý nói xong, xoay người vội vàng đi làm chuyện của mình.
Trần Cường nhìn Vượng Tài, nhất thời trong lòng cảm thấy như có trăm mối tơ vò, đối với đứa con riêng mà mình chưa từng coi trọng này, nổi lên một chút áy náy.
"Bố," An An nhìn thấy anh ấy, vui vẻ nhảy dựng lên, chạy về phía anh ấy, Trần Cường ôm lấy cô bé, "Chơi có mệt không?"
An An lắc đầu, yêu cầu Trần Cường nhảy dây cùng cô bé, Trần Cường nhanh chóng đồng ý, ánh mắt rơi xuống trên người Vượng Tài, Vượng Tài nhìn thấy anh ấy, trở nên dè dặt hơn rất nhiều, "Bố."
Trần Cường lúc này đối mặt với cậu bé, thật sự cảm thấy có chút không được tự nhiên, cũng không biết phải nói cái gì, ho một tiếng, "Con trở về học đi, bố chơi với An An là được rồi!"
Vượng Tài trở về trước.
An An lại không vui, "Bố, tại sao bố không cười với anh trai?"
Trần Cường sửng sốt, chính anh ấy cũng không chú ý tới khi mình nhìn Vượng Tài lại không nở nụ cười, nhưng đối mặt với lời nói của An An, anh ấy chỉ có thể giả ngu giả ngốc nói: "Làm gì có, bố không cười sao?"
"Không cười!" An An trả lời khẳng định, thậm chí còn nói thêm một câu, "Bố cũng không cười với mẹ!"
Trần Cường: "..." Hiện tại anh ấy cũng không cười nổi với An An.
"Bố, có phải bố ghét mẹ và anh trai không?" An An lại nói ra những lời đáng kinh ngạc hơn.
Trần Cường á khẩu không nói nên lời, phía sau An An nói cái gì đó nhưng anh ấy đã trở nên hoảng hốt đến mức nghe không rõ, máy móc chơi một hồi với An An, chờ đám người Tiểu Bối trở về, anh ấy liền để An An tự mình chơi, chính mình trầm tư thật lâu.
Buổi tối hôm đó, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha vẫn đi học ban đêm như thường lệ, đến chín giờ rưỡi, Chu Phong Thu chạy tới đón Lý Đại Nha, Trần Cường không đến.
Lâm Đại Nữu không thấy ngoài ý muốn, trở về cùng hai người Chu Phong Thu và Lý Đại Nha.
Sau khi trở về, cô ấy đến phòng Vượng Tài trước, thấy đứa bé đang nghiêm túc làm bài tập về nhà, cô ấy liền đi ra ngoài, trở về phòng cô ấy và Trần Cường ở, phát hiện đồ đạc ở trong phòng đã được thu dọn rất sạch sẽ.
Trần Cường đang ở trên giường chơi với An An, nhìn thấy cô ấy trở về, sắc mặt tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng so với bộ dáng tức giận buổi sáng, đã tốt hơn rất nhiều, còn chào hỏi cô ấy, "Em về rồi?"
Lâm Đại Nữu trong nháy mắt đoán được lựa chọn của anh ấy, ngoài dự liệu lại trong dự liệu, có một loại cảm giác giải thoát nhưng lại mê mang, khẽ "Ừ" một tiếng.
"Em đi tắm trước đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh với em qua tiệm cơm Quốc Doanh ăn sáng, anh có chút việc muốn nói với em!"
"Được, " Lâm Đại Nữu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lấy quần áo đi tắm rửa, bên tai còn vang tiếng An An làm ầm ĩ muốn đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn sáng với bọn họ.