Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:07:16
Lượt xem: 510
Về đến nhà, Thẩm Y Y bảo Nhị Bảo tự học, sau đó ra sau vườn hái chút rau trở về, chờ đám Đại Bảo trở về liền bắt đầu nấu cơm.
Một lát sau Lý Thâm cũng trở về, cả nhà cùng nhau ăn cơm, Thẩm Y Y để Đại Bảo rửa bát rồi trở về phòng.
Lý Thâm trở về phát hiện vợ mình đang ngồi trước bàn, cầm một cây bút chì không biết đang trầm tư chuyện gì, anh đi tới, "Vợ, em đang làm gì vậy? Anh đã lấy nước tắm để vào trong phòng tắm cho em rồi, em có muốn đi tắm trước không?"
"Em đến đây," Thẩm Y Y trả lời một tiếng, đi vào tủ quần áo lấy quần áo ra.
Lý Thâm vô tình nhìn thấy trong tủ quần áo có quần áo mới, hỏi, "Hôm nay em về bên tứ hợp viện?"
"Không có, là Lâm Đại Nữu mang tới đây." Thẩm Y Y thuận miệng nói với Lý Thâm chuyện hôm nay Lâm Đại Nữu tới, cuối cùng nói: "...Bây giờ muốn mời người về làm quần áo giúp bọn em."
"Vợ," Lý Thâm nhíu mày, "Em không thể lấy quá nhiều vải ra ngoài nữa."
"Em biết," Thẩm Y Y nói, "Cho nên bây giờ em đang đau đầu về cách giải quyết chuyện vải vóc này."
Lý Thâm trầm tư một chút, "Vợ, em đi tắm trước đi, để anh nghĩ cách thay em."
Thẩm Y Y liền đi tắm rửa trước, đến khi cô về phòng, liền nhìn thấy Lý Thâm mỉm cười.
"Anh nghĩ được biện pháp rồi sao?" Thẩm Y Y nhướng mày.
"Ừm," Lý Thâm vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua.
Thẩm Y Y đi qua, anh trực tiếp kéo cô lên đùi anh ngồi xuống, sau đó cầm lấy khăn mặt trong tay cô, lau tóc cho cô.
Thẩm Y Y nóng lòng muốn nghe biện pháp từ miệng anh, vặn vẹo bất an trong lòng anh, "Anh mau nói cho em nghe, anh nghĩ ra biện pháp nào rồi?"
"Đừng nhúc nhích!" Lý Thâm ngăn cô lại, trong giọng nói hàm chứa cảnh cáo.
Thẩm Y Y cảm giác được cái gì, không dám động đậy, ngoài miệng không cam lòng uy hiếp: "Em nói cho anh biết, anh tốt nhất nên nói nhanh một chút! Bằng không lát nữa là anh đừng mong nhúc nhích!"
"......" Lý Thâm buồn cười, "Chỉ có chút thời gian này cũng không đợi được, kiên nhẫn của em đi đâu rồi?"
"Anh mau nói đi!" Trầm Y Y yếu ớt nói.
Lý Thâm không trêu chọc cô nữa, nhắc nhở, "Em có thể bắt đầu từ chỗ Tiền Hiểu Linh."
"Tiền Hiểu Linh?" Thẩm Y Y khó hiểu, "Sao anh lại nghĩ như vậy? Nhà máy chỗ Tiền Hiểu Linh làm kia là của nhà nước, nhà nước hiện tại còn chưa chính thức ủng hộ phát triển tự kinh doanh, sao chị ấy dám bán vải cho em?"
Nếu như không lấy vải từ không gian của Thẩm Y Y, cần mua số lượng lớn chỉ có thể đến nhà máy dệt, thủ đô cũng có nhà máy dệt, tất nhiên Thẩm Y Y cũng có thể đến nhà máy dệt ở thủ đô xem một chút.
Nhưng cái khó nằm ở chỗ, thứ nhất cô quen biết người nào ở đó, thứ hai bây giờ quốc gia thật sự còn chưa có chính sách rõ ràng hỗ trợ phát triển tự kinh doanh, cho dù cô quen biết người ở nhà máy dệt ở thủ đô đi cho nữa, cô có thể thông qua quan hệ lấy được một ít vải khiếm khuyết, nhưng nếu cô muốn lấy nhiều vải, gần như là chuyện không thể.
Nhà máy dệt của Tiền Hiểu Linh đương nhiên cũng như vậy.
Cho nên Thẩm Y Y mới không nghĩ tới muốn xuống tay từ chỗ Tiền Hiểu Linh.
"Vợ, em đừng vội bác bỏ." Lý Thâm trấn an cô, "Em đã quên chiếc xe tải kia của anh mua như thế nào sao?"
Thẩm Y Y ngâm lại cách Lý Thâm mua xe tải kia như thế nào, hơi mở to hai mắt, "Ý của anh là?"
Lý Thâm gật đầu với cô.
Thẩm Y Y phân tích, "Anh có thể mua được chiếc xe kia, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì đội vận tải không đủ tài chính, mà nhà máy dệt là nhà máy thâm dụng lao động [1] , số lượng thanh niên tri thức mà bọn họ phụ trách càng nhiều, khẳng định dư thừa rất nhiều nhân viên, cho nên tài chính của bọn họ chắc chắn eo hẹp hơn đội vận tải."
[1]
[1] dùng để chỉ một quá trình hoặc ngành công nghiệp đòi hỏi một lượng lớn lao động để sản xuất hàng hóa hoặc dịch vụ
"Đúng vậy," Lý Thâm nói, "Xưởng dệt ở thủ đô không dám nói, dù sao ở dưới Hoàng Thành, bọn họ chắc chắn cũng sợ cấp trên hỏi tội, nhưng nhà máy chỗ Tiền Hiểu Linh thì lại khác, núi cao hoàng đế xa, vì giải quyết vấn đề tài chính, bọn họ có khả năng sẽ đồng ý, chỉ cần xem lá gan của bọn họ có đủ lớn hay không mà thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-322.html.]
Hít!
Thẩm Y Y phản ứng lại.
Đừng nói, cô cảm thấy đám người Tiền Hiểu Linh thật đúng là có khả năng sẽ bán vải vóc cho cô.
Chỉ là, "Nếu như chị ấy đồng ý, vậy làm sao vận chuyển được số vải vóc kia đến thủ đô?"
"Nếu như cô ấy đồng ý," Lý Thâm nhíu mày, "Anh sẽ đi liên lạc với anh Lương!"
Thứ Lương Quân thiếu nhất bây giờ chính là đơn hàng!
"Very good!" Thứ Thẩm Y Y muốn nghe chính là những lời này của anh, kích động ôm lấy Lý Thâm, nũng nịu gọi một tiếng: "Anh Thâm ~"
Con ngươi của Lý Thâm trở nên thâm sâu, "Vợ, tóc em còn chưa lau khô."
"Giả đứng đắn", Thẩm Y Y trách một câu, hơi dùng sức đẩy anh ngã xuống.
...
Chủ nhật ngày hôm sau, buổi sáng Thẩm Y Y ăn bữa sáng xong, bảo Đại Bảo ở nhà kèm Nhị Bảo làm bài tập về nhà, sau đó liền đi xe buýt đến bưu điện trong thành phố, gọi điện thoại cho Tiền Hiểu Linh.
Nhà máy dệt có điện thoại riêng, chỉ chốc lát sau Tiền Hiểu Linh đã bắt máy.
"Chị Linh," Thẩm Y Y cười chào hỏi một tiếng, "Chị nghe được không?"
"Y Y?" Tiền Hiểu Linh nghe giọng nói của cô, có chút không dám xác nhận, "Sao em lại gọi điện thoại cho chị?"
"Là có chút việc," Thẩm Y Y cười nói, "Chị Linh, vậy em không nói mấy câu khách khí với chị nữa nhé?"
"Nói chuyện với chị thì cần gì nói mấy lời khách khí?" Tiễn Hiểu Linh cười nói, cô ấy hiểu rõ tính tình của Thẩm Y Y, từ trước đến nay luôn thẳng thắn, "Em nói thẳng đi."
"Em muốn mua một ít vải ở chỗ chị!"
"Mua vải? Có thể nha," Tiền Hiểu Linh nhanh chóng đồng ý, "Em muốn bao nhiêu? Để chị chuẩn bị luôn cho em, đến lúc đó em tới đây lấy là được, không đúng, không phải bây giờ em đang đi học sao? Em về rồi à?"
"Em không về, em vẫn còn đang ở Bắc Kinh." Thẩm Y Y nói,
"Ở thủ đô, thế sao em lại mua vải ở chỗ chị? Hay là có người lấy giúp em?"Tiền Hiểu Linh kinh ngạc.
"Chị Linh, là như thế này." Thẩm Y Y nói, "Bây giờ em đang kinh doanh bán quần áo với người khác ở thủ đô, cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên muốn nhập vải vóc ở chỗ chị, số lượng đại khái cũng không ít, nếu bên chị có thể cung cấp cho em, em bên này có con đường vận chuyển đến thủ đô."
"Cái gì?" Tiền Hiểu Linh cho rằng mình nghe lầm, "Em kinh doanh quần áo?"
"Đúng rồi."
"Em," Tiền Hiểu Linh lập tức cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, "Sao em lại đi kinh doanh quần áo, không phải em đang học đại học sao?"
"Lúc rảnh rỗi không đi học thì làm."
Tiễn Hiểu Linh: "..." Sinh viên đại học bây giờ đều giỏi giang như vậy sao? Không, tại sao sinh viên đại học bây giờ lại làm kinh doanh? Không cần tương lai nữa sao?
Tiễn Hiểu Linh ngược lại muốn nói cái gì, nhưng thứ nhất lấy quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Y Y, không tới phiên cô ấy nói Thẩm Y Y, không muốn khiến Thẩm Y Y chán ghét. Thứ hai, cô ấy biết Thẩm Y Y là một người có chừng mực, không cần cô ấy nói gì.
Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Thẩm Y Y nói, có chút khó xử, "Y Y, chiếu theo lời em nói, số lượng mà em muốn lấy rất nhiều đúng hay không?"
"Đúng vậy."
"Y Y, không phải chị không muốn giúp em." Tiền Hiểu Linh có chút khó xử, không nói đến giao tình giữa cô ấy và Thẩm Y Y, chỉ cần chuyện Thẩm Y Y đã cứu cô ấy và em gái cô ấy, nếu có thể giúp được Thẩm Y Y, cô ấy nguyện ý giúp đỡ.
Chỉ là: "Chị và chồng chị mặc dù có một chút quyền lực trong nhà máy dệt, nhưng em cũng biết đấy, nhà máy dệt này dù gì đi nữa cũng là của nhà nước, lấy ra một số lượng lớn như vậy, bọn chị cũng không thể làm chủ được."