Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:00:41
Lượt xem: 575
“Sao tôi biết được ấy hả?” Trần Hồng Tinh nói “Cái xưởng ấy của anh ta hiện đang là hộ kinh doanh phát triển mạnh nhất trong nhóm, thu hút được sự quan tâm của cấp trên, ra chỉ thị cho mọi người trong khoa đi điều tra xem xét. Thế nên tôi xem được ở văn phòng làm việc của viện trưởng đấy.”
“...” Mọi người đều rơi vào im lặng.
Trần Hồng Tinh lại nói “Lúc mọi người nói chồng của Thẩm Y Y đi thu gom phế phẩm cũng không nghĩ thử xem, một người ưu tú như cô ấy sẽ đồng ý gả nếu chồng cô ấy tệ đến thế ư? Nếu chồng cô ấy tầm thường đến thế thì làm sao có thể sinh ra một người con trai thiên tài chứ?”
“...” Có người cảm thán “So không lại, so không lại.”
Lúc Thẩm Y Y đi đến dưới lầu thì lại nhớ ra, lúc nãy nói chuyện với cô Trần Hồng Tinh đã tiện tay để lại sách trên bàn cô ấy. Vốn cô định đến mang quyển sách ấy về thì vừa đến cửa đã nghe được đoạn hội thoại vừa rồi.
Sợ các giáo viên bên trong sẽ xấu hổ nên cô đã thôi không vào, bèn dẫn Tiểu Bối về nhà trước.
Đi đến cổng trường thì vừa hay gặp được Đại Bảo.
“Anh cả!” Tiểu Bối kêu lên.
Đại Bảo quay đầu, gặp được bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên “Mẹ, Tiểu Bối, mọi người chưa về sao?”
“Ban nãy có chút việc cần đi gặp giáo viên.” Thẩm Y Y nói, cảm thấy kì lạ nói tiếp: “Hôm nay sao con về sớm thế?”
Từ khi Đại Bảo đi học đại học thì cơ bản là ngày nào cũng ở phòng thí nghiệm đến tối muộn mới về nhà.
“Nhị Bảo sắp thi trung khảo rồi mà? Con về xem em ấy có gì không hiểu không” Đại Bảo dang tay về phía Tiểu Bối, bế Tiểu Bối lên.
“Chiều con bé quá” Thẩm Y Y oán trách, đưa tay véo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bối. Tiểu Bối cười ngọt ngào, ôm chặt cổ anh trai của cô bé.
Thẩm Y Y lại nói: “Không sao đâu, còn có mẹ mà? Mẹ ôn tập cho Nhị Bảo là được rồi, con có việc bận thì cứ lo việc bận của con đi… Không phải con nói rằng giáo sư của con mời con vào nhóm nghiên cứu sao?”
“Sau đó thầy lại thấy con còn quá nhỏ, nói rằng con năm sau mới tham gia cũng được.” Đại Bảo nói.
Thẩm Y Y gật đầu. Mấy mẹ con vui vẻ cười đùa trên đường về, rất nhanh đã về đến nhà.
Vừa mở cửa ra thì thấy Tiểu Bảo đang hái đậu Hà Lan ngoài dự đoán.
Khiến cho Thẩm Y Y cảm thấy rất lạ vì thông thường Tiểu Bảo rất ham chơi, không thích nấu cơm. Năm ngoái Nhị Bảo ép cậu bé học nấu cơm thì ngoài mặt cậu bé tỏ vẻ hợp tác nhưng thực ra chỉ làm qua loa cho có lệ. Nếu không ai kêu thì cơ bản là cậu bé sẽ không nấu cơm.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?” Thẩm Y Y trêu ghẹo cậu bé.
“Mặt trời đã lặn rồi” Tiểu Bảo nheo mắt nhìn mẹ.
“Vậy không chừng là lặn hướng đông?” Thẩm Y Y đi qua, cười nói “Sao lại chủ động nấu ăn vậy? Anh hai kêu con làm hả?”
“Con không có” Nhị Bảo nói với ra từ trong phòng.
“Anh lo mà học đi” Tiểu Bảo hướng về phía phòng của Nhị Bảo cằn nhằn “Ở đó mà nghe lén bọn em nói chuyện làm gì?”
“Ai nghe lén chứ? Là do mọi người nói chuyện lớn tiếng quá” Nhị Bảo đáp lại.
“Vậy để bọn em nhỏ tiếng lại” Tiểu Bảo không vui, quay đầu nhìn mẹ của cậu. lại cười hì hì “Mẹ, để con nấu cơm cho, mẹ dạy anh hai làm bài đi. Anh ấy không tập trung như thế thì nhất định là lại có chỗ nào không hiểu rồi.”
“… Vậy con nấu cơm là để mẹ có thể đi dạy anh hai làm bài sao?” Thẩm Y Y không chắc chắn hỏi lại.
“Đúng ạ, không phải anh ấy sắp thi trung khảo sao?” Tiểu Bảo hầm hừ nói “anh ấy muốn vào học viện quân sự đến thế, nếu trung khảo không thi được vào trường nào tốt một chút thì không chừng sẽ khóc nhè mất!”
“…” Thẩm Y Y không nhịn được mà cười rồi gật đầu “Được rồi, để mẹ làm cơm với con, để anh cả đi dạy anh hai con đi!”
“Vậy con đi xem Nhị Bảo đây.” Đại Bảo kéo tay Tiểu Bối: “Em có muốn đi qua chỗ anh hai chung với anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-319.html.]
“Đợi em.” Tiểu Bối lấy ra một tờ giấy trắng cùng những cây bút sặc sỡ sắc màu, đi theo anh trai. Cô bé muốn đến vẽ ở trong phòng anh hai.
Thẩm Y Y làm cơm cùng Tiểu Bảo. Đang làm giữa chừng thì Lý Thâm về rồi.
“Sao mà anh cũng về rồi?” Thẩm Y Y cũng thấy lạ, hôm nay khai giảng, ai nấy cũng về sớm thế này, đừng nói là lại vì việc Nhị Bảo sắp thi trung khảo đấy.
“Anh vốn định về sớm làm cơm, không ngờ là vẫn về trễ.” Lý Thâm rửa tay trước, tiếp lấy chảo, “Vợ, để anh cho, em đi ôn bài cho Nhị Bảo đi.”
Là thật này!
Thẩm Y Y dở khóc dở cười nói: “Đại Bảo đang ôn bài cho thằng bé rồi!”
“Đại Bảo cũng về rồi à?” Lý Thâm có hơi sửng sốt.
“Còn không phải sao? Thằng bé muốn về để ôn bài cho Nhị Bảo” Thẩm Y Y hất hàm, ý chỉ Tiểu Bảo: “Còn có con trai út nhà chúng ta, vì muốn để em ôn tập cho Nhị Bảo mà chủ động làm cơm.”
Lý Thâm nhướn mày: “Tốt!”
Là tốt!
Thẩm Y Y cũng gật đầu đồng ý. Cả nhà bọn họ một lòng hướng về một chỗ, điều này khiến nàng rất vui mừng.
“Vậy Đại Bảo ôn tập cho thằng bé là được rồi, vợ à, em nghỉ ngơi đi. Để anh làm cơm là được rồi.” Lý Thâm nói.
Được!
Thẩm Y Y không tranh với anh.
Học kỳ này, việc Nhị Bảo thi trung khảo trở thành việc quan trọng nhất của cả nhà họ.
Thẩm Y Y ngoại trừ lên lớp, xử lý chuyện của hội học sinh thì cô dành khá nhiều tâm tư cho Nhị Bảo. Ôn tập cho cậu bé, chú ý quan tâm tới sự biến đổi tâm lý của cậu, cho cậu ăn nhiều đồ bổ.
Cô rất ít khi có thời gian để qua bên Tứ Hợp Viện, thiết kế và vải vóc đôi khi đều do Lý Thâm trực tiếp mang sang.
Trái lại, Lâm Đại Nữu thấy cô lâu rồi không ghé, hỏi thăm được từ Lý Thâm rằng cuối tuần này cô ở nhà thì liền ngồi xe buýt sang một chuyến: “Y Y.”
“Đại Nữu? Sao em lại đến đây?” Thẩm Y Y đi mở cửa cho cô ấy.
“Chúng ta vào rồi nói.” Lâm Đại Nữu căng thẳng, ra hiệu chỉ về cái túi phình to lên, vào trong sân rồi thì cô ấy mới thở phào một hơi: “Em mang tiền sang cho chị đây. Căng thẳng gần chết. Ban nãy trên xe buýt em cứ sợ sẽ có người biết trong cái túi này của em có tiền.”
Thẩm Y Y nhịn cười không được: “Vậy em đem nhiều tiền thế đến đây làm gì? Nguy hiểm lắm? Chị cũng không phải sẽ không đến. Khi nào chị về thì lại đưa chị nhé?”
“Không được.” Đại Nữu nói: “Em cũng sợ em giữ cũng không an toàn, lỡ như bị trộm mất thì em khóc cũng không nổi mất.”
Thẩm Y Y mỉm cười: “Được rồi, mang thì cũng mang đến rồi, chúng ta vào phòng rồi nói.”
Lâm Đại Nữu bèn theo Thẩm Y Y vào phòng của cô ấy. Sau đó cầm cái túi trên tay nhét vào tay Thẩm Y Y: “Đây là tiền mà chúng ta kiếm được trong ba tháng nay, phần của chị là 5500 đồng, chị đếm thử xem.”
“5500 đồng? Nhiều vậy sao? Có phải là mọi người đã chia chị phần hơn không?” Thẩm Y Y vô cùng kinh ngạc.
“Đây là số tiền sau khi bọn em chia đều thu nhập, là phần chị nên nhận. Ngoài ra thì tiền vải vóc và túi đóng gói đều do chị ra mà, nên cần phải trả lại chị.” Lâm Đại Nữu nói.
“Ba tháng nay chị không làm quần áo cùng mọi người, cũng không đi bán quần áo cùng nên mọi người không cần cho chị nhiều vậy đâu!” Thẩm Y Y nói, tay lấy bớt hai nghìn ra trả lại Lâm Đại Nữu.
Lâm Đại Nữu không lấy, “Không được, đã nói là chúng ta cùng nhau hợp tác mà. Chị lên kế hoạch và thiết kế thì chính là đóng góp trí tuệ rồi. Bọn em thì cái gì cũng không biết, tốn chút sức lực là hợp lẽ. Chị hãy nhận đi.”
Thẩm Y Y không lay chuyển được cô ấy, bèn nhận lại tiền. Lại thấy dáng vẻ muốn nói gì đó lại thôi của Lâm Đại Nữu: “Xảy ra chuyện gì sao? Có chuyện gì em cứ nói thẳng là được.”