Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:23:58
Lượt xem: 621
Thẩm Y Y không so đo với anh ta, nhưng không có nghĩa là cô chịu tính khí này của anh ta, nói xong chuyện với giảng viên Phùng, cô và Đại Bảo liền rời đi.
Giảng viên Phùng muốn giữ cô lại cũng không được, quay đầu lại nhìn về phía giảng viên Vệ, tức giận đến mức đau người.
Không quan tâm đến chức vị của đối phương có phải lớn hơn cô ấy hay không, trừng mắt nhìn anh ta một cái, nhịn không được nói lời châm chọc: "Tự đưa một thiên tài đến tay của đối thủ, lần này chắc anh vui vẻ rồi nhỉ!"
"Còn phải xem Bắc Đại có nhận cậu ta hay không" Giảng viên Vệ càng nói càng kém tự tin, ngày hôm qua chính anh ta tự mình khảo sát Lý Yến Thanh, trình độ của Lý Yến Thanh ở mức nào anh ta là người hiểu rõ nhất.
Bọn họ trước mắt cũng đã tuyển được được mấy đứa trẻ thiên tài, chỉ số thông minh tạm thời chưa biết ai cao hơn ai, nhưng nếu nói ai có cơ sở vững chắc nhất thì người đó nhất định là Lý Yến Thanh!
Kiến thức của đứa bé này đã có thể so sánh với một học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông loại giỏi —— phải biết rằng, đứa bé này mới mười một tuổi, chưa từng học qua kiến thức trung học phổ thông!
Cho nên Lý Yến Thanh hoàn toàn có năng lực vượt qua lớp thiếu niên, trực tiếp tiếp nhận kiến thức đại học.
Nói cách khác, điểm thi đại học của đứa bé này chắc chắn có thể vào Bắc Đại!
Giảng viên Phùng nhìn bộ dạng thiếu tự tin khi nói chuyện đó của giảng viên Vệ, càng cảm thấy tức giận.
Người đi rồi mới thấy hối hận, sao từ đầu không như vậy đi?
Giảng viên Vệ chú ý tới ánh mắt của cô ấy, lại bắt đầu cứng miệng, "Cái này cũng không hoàn toàn trách tôi được, là mẹ của đứa bé không biết nghĩ đến chuyện lớn, không biết tầm quan trọng của vật lý đối với nước ta!"
"..." Giảng viên Phùng tức giận trở về phòng mình.
Tất nhiên, bọn họ chưa vội quay trở về, vẫn còn ôm một tia hy vọng Đại Bảo trượt đại học, đến lúc đó bọn họ có thể nhân cơ hội lần này một nữa mời chào Đại Bảo.
......
Ngày đó giảng viên Vệ khảo sát Đại Bảo, Vương Yến cũng có mặt, với cái tính nhiều chuyện của cô ta, biểu hiện ngày hôm đó của Đại Bảo chỉ trong một đêm đã lan ra toàn thôn.
Tin tức Đại Bảo thật sự là thiên tài đã truyền khắp thôn Thanh Thủy. tạo thành một cơn chấn động.
Đại Bảo đi trên đường, ai nhìn thấy cậu cũng giơ tay chỉ vào cậu rồi nói một câu —— "Nhìn kìa, đứa nhỏ đấy là thiên tài đấy, sắp vào Khoa Đại học rồi."
Những người có học vấn lần lượt chạy tới tìm Đại Bảo để hỏi bài.
Những đứa nhỏ tuổi hơn Đại Bảo ở trong thôn được người nhà khuyến khích học theo Đại Bảo, còn mấy đứa lớn tuổi hơn Đại Bảo thì thảm hơn một chút, nhất là những người thi không đạt, vừa bị mắng không bằng Đại Bảo lại vừa bị đánh —— chỉ trong một đêm, Đại Bảo trở thành "con nhà người ta"!
Nhưng tình huống như vậy cũng không kéo dài được lâu.
Bởi vì mấy ngày sau, mọi người chậm chạp không thấy có tin tức Đại Bảo đi học "lớp thiếu niên", liền có người đưa ra nghi vấn, châm chọc mỉa mai.
Thẩm Y Y không thèm để ý, cha Lý mẹ Lý lại không thể không để ý được.
Biết được cháu trai nhà mình có thể học Khoa Đại, hai ông bà đều vô cùng vui vẻ.
Lần này không thấy có tin tức gì, nếu không phải mẹ Lý kém kiên nhẫn hơn cha Lý, chạy tới hỏi Thẩm Y Y trước thì người luôn điềm tĩnh như cha Lý cũng phải tự mình tới hỏi thăm.
Mẹ Lý đã chạy tới, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Con dâu hai, Đại Bảo thằng bé..."
"Đại Bảo không học lớp thiếu niên nữa." Thẩm Y Y vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ Lý khi tới đây, cũng đã đoán được bà muốn hỏi cái gì.
Mẹ Lý: "..." Bà còn chưa hỏi ra miệng.
"Con đoán được." Thẩm Y Y nhìn thấu suy nghĩ của bà.
"..." Mẹ Lý vẻ mặt bội phục, Thẩm Y Y nhà bà quả nhiên vô cùng lợi hại!
"Sao lại không học lớp thiếu niên nữa?" Mẹ Lý không quên mục đích tới đây, vội vàng nói, "Hôm đó vị giảng viên kia khảo sát Đại Bảo, không phải Đại Bảo đã trả lời rất tốt sao? Mẹ còn thấy hai vị giảng viên kia rất hài lòng với Đại Bảo, như thế nào lại không đi nữa?"
"Con không muốn Đại Bảo học lớp thiếu niên nữa," Thẩm Y Y nói.
"..." Mẹ Lý nghẹn lời, lại có chút rối rắm.
Tuy rằng con dâu hai lại thay đổi chú ý không cho Đại Bảo đi đọc, khẳng định là có đạo lý của cô, nhưng đó chính là Khoa Đại, nếu như bỏ lỡ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-233.html.]
"Bỏ lỡ Khoa Đại, nhưng bọn con có thể vào Bắc Đại," Thẩm Y Y nói.
"Có thể so sánh Bắc Đại với Khoa Đại..." Mẹ Lý trong nháy mắt trợn to hai mắt, cho rằng mình nghe lầm, "Bắc Đại?"
"Ừm!" Thẩm Y Y mỉm cười trả lời.
"..." Mẹ Lý há to miệng, "Bắc Đại cũng có lớp thiếu niên?"
"Không có," Thẩm Y Y lắc đầu, "Không phải Đại Bảo đã tham gia thi đại học sao? Có thể trực tiếp báo danh vào Bắc Đại, bọn con điền nguyện vọng cả rồi."
"Đại Bảo có thể thi đậu?" Mẹ Lý ngay lập tức hỏi lại.
"Xác suất lớn là được." Thẩm Y Y không đưa ra câu trả lời chính xác.
Vậy là có thể!
Mẹ Lý vô cùng tin tưởng Thẩm Y Y, trong nháy mắt kích động đến mức không thể tự kiềm chế được.
Hiện giờ Bắc Đại và Khoa Đại đều là hai trường đại học rất nổi tiếng, đặc biệt là Khoa Đại, bởi vì đất nước muốn phát khoa học và công nghệ của nước nhà phát triển mẽ, cho nên Khoa Đại đã trở thành một cung điện trí thức mà nhiều thanh thiếu niên khao khát tiến vào.
Nhưng mẹ Lý không phải là thanh niên, ở thời của bà, khi đó còn chưa có Khoa Đại, mà Bắc Đại lúc đó, đã là trường học vô cùng nổi tiếng!
Cho nên ở trong lòng bà, trọng lượng của Bắc Đại tự nhiên nặng hơn một chút.
Hơn nữa bà vẫn cảm thấy thi đại học vẫn cần phải thông qua kỳ thi đại học mới là chuyện đứng đắn, dù sao thi đại học chính là sinh viên đại học, tốt nghiệp xong sẽ có bằng cấp đại học.
Mẹ Lý liền vui vẻ chạy về.
Bà muốn về nhà chia sẻ niềm vui với người bạn già của mình!
Nhà cũ nhà họ Lý.
Giang Ái Linh đang thu dọn củi, vừa mới nhìn thấy mẹ Lý vẻ mặt vội vã đi sang nhà bên cạnh, vẻ mặt cô ta đắc ý —— những lời nói châm chọc mỉa mai trong thôn, đều có một phần công của cô ta trong đó.
Nhưng nhìn thấy mẹ Lý mang theo vẻ mặt vui vẻ trở về, cô ta lại khinh thường hừ một tiếng, ôm lấy túi, bên trong là hai quả trứng gà cô ta vừa mới trộm được từ ổ gà của mẹ Lý, cô ta muốn mang sang cho Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu ——
Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu đều tham gia kỳ thi đại học, đặc biệt là Lâm Gia Đống, bản thân anh ta là một thanh niên tri thức, lúc trước còn giúp người trong thôn viết câu đối, Giang Ái Linh đang đánh cuộc anh ta có thể thi đậu đại học.
Cho nên lại chạy tới chữa trị quan hệ giữa mình với Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu.
Tất nhiên, tính toán của cô ta đã xảy ra sai lầm.
Bản thân Giang Uyển Nhu vốn dĩ không phải là một kẻ ngốc, thậm chí cô vẫn là một người rất thực dụng.
Trước kia cô ta ý thức được Giang Ái Linh đang bóc lột mình, nhưng bởi vì quan hệ huyết thống, hơn nữa Giang Ái Linh thật sự có ân với cô ta, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Cho đến khi Lâm Gia Đống bị thương, vợ chồng hai người họ bị người trong thôn xa lánh, Giang Ái Linh sợ bị liên lụy, Giang Uyển Nhu mới hoàn toàn bộc phát.
Hiện giờ thật vất vả mới cắt đứt quan hệ được, cô ta làm sao có thể làm chuyện ngốc như vậy? Dễ dàng hàn gắn quan hệ với Giang Ái Linh?
......
Kết quả thi đại học rất nhanh đã có, liền dán ở cổng trường trung học phổ thông trong thị trấn.
Đêm trước khi dán bảng xếp hạng, rất nhiều người cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã có rất nhiều người cầm đèn pin hoặc trực tiếp mò đường vào thị trấn chờ kết quả.
Thẩm Y Y đã tính toán được điểm của mình và Đại Bảo đại khái là bao nhiêu, cho nên cũng không quá sốt ruột, bởi vì thời tiết quá lạnh, cô dậy rồi cũng không muốn rời giường, kéo Lý Thâm quay lại giường tiếp tục ngủ.
Mấy đứa nhỏ cũng được nghỉ, thấy cha mẹ mình chưa dậy, cũng không dậy.
Thế cho nên mẹ Lý đã đứng chờ ở ngoài cửa từ sớm, muốn đi xem kết quả với cả nhà Thầm Y Y, thiếu chút nữa bị đông lạnh thành kẻ ngốc!
Bà muốn gõ cửa, lại không dám gõ, sợ tiếng ồn đánh thức giấc ngủ của Thẩm Y Y.
Nhưng cửa nhà đang đóng, bà cũng không biết bọn họ đã dậy hay chưa, liền dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh.
Bộ dáng hèn mọn kia, khiến cho người đi đường đầu nhìn lại mấy lần.
Nếu như không phải người đi ngang qua đều là người trong thôn, chỉ sợ đã có người hô bắt trộm.