Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:23:50
Lượt xem: 700
Thẩm Y Y biết rằng thành tựu hiện tại của đất nước trong lĩnh vực vật lý rất kém cỏi, vô cùng cấp thiết muốn bồi dưỡng nhân tài cho lĩnh vực này.
Hơn nữa, các lớp học vị thành niên được một nhà vật lý nổi tiếng trong nước đề xuất tổ chức, cho nên việc thiên về vật lý không có gì đáng trách.
Nhưng thái độ như giảng viên Vệ...
Giảng viên Phùng thấy Thẩm Y Y trầm mặc, vội vàng nhắc nhở giảng viên Vệ một chút, bảo anh ta đừng nói nữa.
Hiện tại dù sao còn chưa nhìn thấy bản thân Lý Yến Thanh, còn không biết đứa nhỏ có tư cách hay không.
Nếu như không thể vào được lớp thiếu niên, có tranh chấp mấy thứ này cũng vô dụng, giảng viên Vệ liền không nói nữa.
Giảng viên Phùng cười xen vào cuộc trò chuyện trêu chọc hai câu, Thẩm Y Y cũng không níu kéo đề tài này nữa, thuận theo lời của giảng viên Phùng tiếp tục nói chuyện.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận thanh âm ồn ào, không đợi Thẩm Y Y đi ra ngoài xem, Đại Bảo và Nhị Bảo đã vào nhà.
Thẩm Y Y chú ý tới hô hấp của hai đứa nhỏ có chút dồn dập, quần áo còn dính bụi, sắc mặt không đẹp lắm, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt bọn con sao?"
"Không có, " Nhị Bảo không vui nói, "Bọn con vừa về đến cổng thôn đã có rất nhiều người lôi kéo anh trai hỏi đông hỏi tây, hỏi anh ấy có phải là thiên tài hay không, có phải thật sự đã đạt tới trình độ trung học phổ thông hay không! Nếu anh trai không trả lời, bọn họ sẽ không cho anh trai về nhà, tức c.h.ế.t con rồi! Sau đó con kéo anh trai chạy đi, bọn họ còn đuổi theo ở phía sau!"
Đại Bảo mím môi, hiển nhiên không phải rất vui vẻ.
"Nếu như em thật sự là một thiên tài, sẽ thường xuyên gặp phải loại tình huống này." Thanh âm của giảng viên Vệ từ phía sau truyền tới, "Em phải biết thích ứng!"
Nhị Bảo cảm thấy người này đang nói đểu, có chút tức giận.
Nhưng Thẩm Y Y lại biết những lời này của giảng viên Vệ là những lời nói thật, bảo Nhị Bảo dẫn Tiểu Bối ra ngoài chơi, sau đó gọi Đại Bảo vào trong nhà, giới thiệu hai vị giảng viên và lý do tại sao bọn họ lại đến nơi này cho Đại Bảo nghe.
Đại Bảo lễ phép chào hỏi bọn họ, giống như mẹ mình, biểu hiện rất bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Không chỉ giảng viên Phùng, đến giảng viên Vệ cũng đánh giá cao Đại Bảo.
Đầu tiên là giảng viên Phùng hỏi Đại Bảo mấy câu, giảng viên Vệ thấy cậu đều có thể trả lời được liền tự mình hỏi.
Anh ta nghiêm khắc hơn giảng viên Phùng rất nhiều, phạm vi của câu hỏi đều vô cùng rộng lớn và cao thâm, đầu tiên hỏi vài câu liên quan đến kiến thức trung học cơ sở của Đại Bảo, cậu đều có thể trả lời.
Sau đó, liên quan đến kiến thức trung học phổ thông — gần như đều là các môn khoa học tự nhiên, mà có đến tám mươi phần trăm là vật lý!
Hễ là những câu hỏi liên quan đến vật lý đều vô cùng phức tạp.
Nhưng mà, câu hỏi nào Đại Bảo cũng trả lời trôi chảy như nước.
Ánh mắt giảng viên Vệ sáng lên, lại hỏi đến kiến thức liên quan đến Olympic Toán học Quốc tế, toán học xong lại hỏi đến tiếng Anh —— bây giờ tiếng Anh đã không còn là vấn đề nhạy cảm như trước, kỳ thi đại học thậm chí còn có một số chuyên ngành muốn thi tiếng Anh!
Những thứ này đối với Đại Bảo mà nói, tự nhiên không cần phải nói!
Ánh mắt giảng viên Vệ càng ngày càng sáng, cuối cùng lúc Đại Bảo viết thư pháp, trên mặt đều mang theo ý cười.
Đến khi nét chữ thiếu chút tỉ mỉ nhưng lại vô cùng xinh đẹp của Đại Bảo xuất hiện trên mặt giấy, trong mắt của giảng viên Vệ cũng chỉ còn lại Đại Bảo.
Suốt một tiếng rưỡi, ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác không ai mở miệng.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên yên tĩnh, trong tai mỗi người đều tràn ngập thanh âm một lớn một nhỏ, lại không muốn ngăn lại, thậm chí còn muốn im lặng, cứ hễ mỗi khi Đại Bảo chần chờ một giây, trái tim mỗi người như treo ngược cành cây, đến khi nghe được thanh âm bình tĩnh tự tin của Đại Bảo vang lên, mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-230.html.]
Chỉ có Thẩm Y Y hiểu rõ trình độ Đại Bảo, vẻ mặt không có chút khác thường nào.
Chỉ là khi cô phát hiện những câu hỏi của giảng viên Vệ khi hỏi Đại Bảo, đa phần đều liên quan đến vật lý, vẻ mặt cô như có điều suy nghĩ.
Ánh mắt của giảng viên Phùng trong lúc vô tình nhìn tới cô, không khỏi cảm khái, tố chất tâm lý như này, trách không được có thể bồi dưỡng ra một đứa con trai ưu tú như vậy!
Cuộc khảo sát đã kết thúc.
Hai vị giảng viên vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Đại Bảo, lúc này liền mời cậu bé đến Thẩm thị tham gia kỳ thi mười ngày sau, đến lúc đó sẽ có hai bạn học cũng đến thi.
Đại Bảo nhìn mẹ mình một cái, Thẩm Y Y gật đầu một cái, Đại Bảo liền nói: "Cái này phải hỏi ý của mẹ cháu!"
Hai vị giảng viên nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cười nói chuyện nhỏ nhẹ: "Chúng tôi sẽ cân nhắc!"
Hai vị giảng viên không để lời nói của Thẩm Y Y ở trong lòng, cho rằng cô đang làm bộ, nói lời khách khí, dù sao ai lại từ chối Khoa Đại chứ?
Thẩm Y Y đưa bọn họ ra ngoài, lúc bọn họ đi, vẫn hỏi một câu, "Giảng viên Vệ, tôi muốn hỏi một chút, nếu Yến Thanh nhà chúng tôi thi đậu Khoa Đại, các vị có phải càng hy vọng đứa nhỏ sẽ học ngành vật lý hay không?"
"Đúng vậy!" Giảng viên Phùng không chút do dự nói, đưa ra một đáp án vô cùng khẳng định, "Bạn học Yến Thanh rất thích hợp học ngành vật lý!"
"Nhưng đứa nhỏ không yêu thích ngành học này," Thẩm Y Y nói.
Nhưng giảng viên Vệ lại khoát tay nói, "Khi đất nước cần chúng ta, chúng ta nên cống hiến bản thân, cống hiến giá trị của mình cho đất nước!"
"Anh có những suy nghĩ như vậy, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh," Thẩm Y Y nói, "Nhưng tôi không nghĩ rằng đất nước của chúng ta lại không cần tài năng trong lĩnh vực dược học, trên thực tế, trình độ y tế hiện tại của nước ta vô cùng lạc hậu!"
"Vật lý là nền tảng của khoa học và công nghệ," Giảng viên Vệ nhấn mạnh, "Đất nước của chúng ta vẫn còn rất yếu, thứ chúng ta cần là một quốc gia mạnh về khoa học và công nghệ!""
"Nếu đứa bé tình nguyện cống hiến cho lĩnh vực này, tôi là một người mẹ, nhất định sẽ ủng hộ con, nhưng nếu như con tôi không thích, sẽ dễ dàng hình thành tâm lý phản nghịch, cuối cùng sẽ chỉ phản tác dụng!" Thẩm Y Y cũng kiên trì nói, "Tôi cảm thấy vẫn phải tôn trọng sở thích của đứa nhỏ!"
Giảng viên Vệ cau mày nhìn Thẩm Y Y nửa ngày, thay đổi cách nói, "Chuyên ngành vật lý của trường tôi là chuyên ngành lợi hại nhất cả nước, nếu Lý Yến Thanh có thể theo học chuyên ngành vật lý của trường chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cung cấp cho em ấy điều kiện giáo dục tốt nhất, chất lượng học tập tốt nhất. Nhưng nếu học dược học, tôi xin lỗi, chúng tôi không phải là người đứng đầu trong lĩnh vực này!"
Thẩm Y Y: "..." Đây chính là hạ quyết tâm muốn Đại Bảo học vật lý?
Giảng viên Phùng bên cạnh vừa nhìn sắc mặt Thẩm Y Y, liền cảm thấy sắp có chuyện không hay, vội vàng nói: "Mẹ Yến Thanh, Đại Bảo học chuyên ngành gì chúng ta có thể thương lượng sau, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là đưa Đại Bảo đến Thẩm thị trước. Chị định khi nào đứa đứa nhỏ đến Thẩm thị? Đến lúc đó chúng tôi sẽ gọi người đến ga xe lửa đón hai người!"
Cô ấy đang muốn Thẩm Y Y chắc chắn đưa Đại Bảo đi thi.
Thẩm Y Y không mắc bẫy của cô ấy, "Chuyện liên quan đến tương lai của đứa nhỏ, nhà chúng tôi còn cần phải thương lượng lại, bằng không hai vị giảng viên để số điện thoại lại? Chúng tôi thương lượng xong sẽ đến bưu điện báo kết quả cho hai vị!"
"..." Giảng viên Phùng không biết vì cái gì, luôn có loại cảm giác Thẩm Y Y muốn từ chối Khoa Đại!
Chẳng lẽ cô không biết có thể đến Thẩm thị thi, tương đương với việc đã bước hai chân vào cửa Khoa Đại sao?
Trừ phi phạm phải sai lầm gì đó, bằng không không thể bị trả lại!
Vì muốn giữ lại thiên tài hiếm thấy như Đại Bảo, giảng viên Phùng trong sáng ngoài tối ám chỉ Thẩm Y Y.
Thế nhưng Thẩm Y Y căn bản không tiếp nhận tín hiệu của cô ấy.
"Nếu không thì như vậy đi." Giảng viên Phùng tạm thời đưa ra quyết định, "Tôi và giảng viên Vệ cảm thấy phong cảnh nơi này quá đẹp, muốn ở chỗ này chơi thêm vài ngày, mẹ Yến Thanh, chị xem khi nào suy nghĩ rõ ràng, liền đến nhà nghỉ nói với chúng tôi một tiếng, đến lúc đó chúng ta cũng có thể cùng nhau đi đến Thẩm thị, có được hay không?"
Giảng viên Vệ nghe vậy, nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lần này giảng viên Phùng khó có một lần không nhìn sắc mặt của anh ta.