Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:17:39
Lượt xem: 693
Nhưng nói thế nào Đại Bảo và Nhị Bảo cũng chỉ mới tám tuổi, Thẩm Y Y không quá yên tâm để chúng đơn độc chăm sóc Tiểu Bối, rất nhiều lúc đều sẽ theo chúng.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, cả kỳ nghỉ hè, có hai anh em chúng ở đây, Thẩm Y Y sống rất ung dung, ngày thường ngoài chăm Tiểu Bối, chính là tưới hoa làm cỏ, hoặc là dạy ba đứa con đọc sách biết chữ.
Không sai, Thẩm Y Y cũng bắt đầu dạy Tiểu Bảo đọc sách biết chữ rồi.
Chủ yếu là bởi vì Thẩm Y Y nhìn thấy Tiểu Bảo thích ra ngoài rong chơi với anh hai cậu bé như thế, sợ cậu bé biến thành đứa trẻ thứ hai không thích đọc sách học chữ trong nhà họ.
Tới lúc đó, Tiểu Bảo không có dễ lừa giống như Nhị Bảo.
Tên nhóc này õng ẹo hơn anh cả và anh hai nó, cũng tròn trịa hơn hai anh trai nó.
Thẩm Y Y muốn bồi dưỡng cậu bé thói quen tốt đọc sách học chữ vào lúc tính cách của cậu còn chưa hoàn toàn hình thành.
Bình thường sẽ dạy cậu bé một số phép toán đơn giản, chữ thường dùng, và đọc thuộc thơ cổ.
Mà Nhị Bảo, Thẩm Y Y dựa theo tiến độ học tập ở trường của cậu bé tiến hành dạy học.
Ví dụ kỳ nghỉ hè này, Thẩm Y Y sẽ dạy cậu nội dung của học kỳ sau, đợi khi khai giảng, lại dựa theo tiến độ học tập của cậu, ôn tập lại lần nữa cho cậu.
Tới lúc đó, cho dù bình thường cậu không học, không ôn tập, chỉ cần cậu nghiêm túc nghe giảng, ở trên lớp khi giáo viên giảng bài, cậu cũng có thể ôn tập lần thứ ba.
Như vậy, thế nào cũng không tới nỗi làm một người mù văn hóa.
Còn Đại Bảo, cậu là đứa trẻ đặc biệt nhất, cũng là đứa trẻ Thẩm Y Y tốn nhiều tâm tư nhất trong học tập.
Đại Bảo thông minh cố gắng, học nhanh, học một biết mười.
Cho nên Thẩm Y Y không giới hạn cậu chỉ học nội dung trên sách giáo khoa, ngoài dạy cậu thư pháp và tiếng anh, cô còn dặn dò Lý Thâm khi chở hàng tới thành phố, đến thư viện thành phố mượn sách về.
Sách mượn cũng không có thể loại cố định, Thẩm Y Y muốn để Đại Bảo tìm được thể loại cậu thích nhất trong nhiều thể loại sách, lấy đó để xác định phương hướng phát triển của cậu sau này.
Lúc mới đầu, mặc kệ là sách gì Đại Bảo đều có thể tĩnh tâm đọc một lúc như thế, nhưng Thẩm Y Y vẫn tỉ mỉ phát hiện sách mà Đại Bảo dành nhiều thời gian đọc nhất, và đọc đi đọc lại là sách về phương diện y học!
Từ đó về sau, Thẩm Y Y ngoài bảo Lý Thâm mượn sách ở thư viện tỉnh về, cô cũng biến thành khách hàng quen của trạm phế liệu huyện thành.
Lúc này có rất nhiều sách cổ liên quan tới phương diện y học bị người ta coi thành bã vứt bỏ thiêu hủy, rất nhiều phương pháp dược học trân quý bên trong cũng vì vậy mà thất truyền.
Lúc này, Thẩm Y Y không chê bẩn, cho nên cô cũng móc được không ít sách giá trị, cầm về cho Đại Bảo đọc.
Ở phương diện này, Đại Bảo không có Thẩm Y Y chỉ dẫn, học chậm hơn chút, nhưng may mà cậu thông minh, từ từ nghiền ngẫm cũng có thể hiểu được.
…
Chớp mắt đã tới ngày khai giảng, Đại Bảo và Nhị Bảo chính thức lên lớp, trở thành hai học sinh lớp ba.
Lý Thâm xin nghỉ hai tháng, vừa quay lại, Lương Quân đã hận không thể vớt lại tổn thất trong hai tháng anh xin nghỉ từ trên người anh, làm việc gần hai tháng, cuối cùng Lương Quân lương tâm bộc phát, cho anh nghỉ phép một tuần.
Lý Thâm vào thành phố một chuyến.
Đồng thời, quân khu nào đó ở tỉnh Tân Cương.
Dạo này đám lính mới đó có thể nói là dầu sôi lửa bỏng, khổ không nói hết, ban ngày huấn luyện, ban đêm tăng cường tập luyện, bị bắt chỗ sai, phạt chạy, chống đẩy, nhảy ếch, bước vịt, quân tư…là không thể thiếu.
Đám lính mới kiêu căng khó thuần vừa nhập ngũ bị mài bằng góc cạnh, xem quân lệnh như núi, quân kỷ như sắt, chỉ cầu liên trưởng Thẩm ma quỷ của họ có thể nhìn thấy sự thay đổi của họ, đừng nghiêm khắc với họ như vậy nữa!
Nhưng…Liên trưởng Thẩm ma quỷ của họ tựa như không nhìn thấy, còn ngày càng ma quỷ.
Mắt rất tinh, gãi ngứa không hô báo cáo bị anh ấy nhìn thấy, sau đó họ lại bị phạt đứng tập thể.
“Giải tán!”
Cuối cùng cũng tới lúc giải tán, mọi người khí khái hô ra khẩu hiệu của liên đội bọn họ, trật tự rời khỏi sân huấn luyện, mọi người mới dám nhỏ tiếng thì thầm.
“Đậu xanh, dạo này liên trưởng ma quỷ thật sự ngày càng ma quỷ, còn tiếp tục thế này nữa, tôi đều sợ tôi sẽ c.h.ế.t trong tay anh ấy! Sớm biết lúc đầu không hô một tiếng đó trước mặt đồng chí Ngô, ai biết ghi thù như thế.”
“Thằng nhóc cậu thật sự cho rằng là lúc đầu chúng ta hô một tiếng đó à? Ngu ngốc!”
“Tôi biết anh ấy nghiêm khắc, nhưng tân binh khóa trước cũng không thảm như chúng ta!”
“Các cậu có chú ý tới không, dạo này đồng chí Ngô không tới tìm anh ấy nữa?”
“Bởi vì đồng chí Ngô? Không thể nào? Không phải anh ấy không thích cô ấy sao? Đã từ chối cô ấy nhiều lần như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-189.html.]
“Này, có câu gọi là yêu mà không tự biết!”
“Tôi cảm thấy thật sự có khả năng, trước đây chúng ta hô như thế, đã là chuyện của ba tháng trước rồi, khi đó anh ấy cũng không ma quỷ như thế, chân chính… shh, cậu đẩy tôi làm gì?” Người đó mắng một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc ma quỷ tới, chính là hai tháng trước, sau khi đồng chí Ngô đi cùng với chỉ đạo viên…”
Người đó càng nói tiếng càng nhỏ, rõ ràng đã chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng của mọi người nhìn ra phía sau anh ta.
Có dự cảm không hay, vô thức quay đầu, khi nhìn thấy người phía sau, cơ thể đứng thẳng theo phản xạ, lập một quân tư tiêu chuẩn: “Liên trưởng!”
“Khi đồng chí Ngô và chỉ đạo viện đi cùng nhau…” Thẩm Vũ Hoành cười lạnh: “Sau đó thì sao?”
Người đó khóc không ra nước mắt, không dám nói gì nữa.
“5km!” Thẩm Vũ Hoành lãnh khốc vô tình: “Có ý kiến không?”
“Không có!” Mọi người hô, họ nào dám có! Lén lút nghị luận trưởng quan, đó là đại kỵ.
Đợi sau khi họ đồng loạt đi chạy phạt, Thẩm Vũ Hoành về thẳng ký túc xá, không thể như ý nguyện nhìn thấy thân ảnh dưới tòa lầu ký túc xá, anh ấy khựng lại, xoay người tới nhà ăn, cuối cùng cũng nhìn thấy người muốn thấy.
Ngô Tiểu Mạn cũng nhìn thấy anh, nhưng chỉ là nhàn nhạt lướt qua một cái, lại xoay đầu đi, nói chuyện vui vẻ với người đối diện.
Lúc này Thẩm Vũ Hoành mới chú ý tới người đối diện cô – chỉ đạo viên của doanh bọn họ, Trịnh Quốc Cường.
Sắc mặt Thẩm Vũ Hoành sầm lại ngay cả bản thân anh ấy cũng không phát giác, đi lấy cơm.
Anh ấy tới muộn, đã không còn đồ ăn gì, chỉ còn lại một ít cơm thừa canh cặn.
Ban trưởng nói có thể xào một dĩa rau xanh cho anh ấy, anh ấy không cần, trực tiếp ăn.
Người ăn cơm xong lần lượt rời đi, Ngô Tiểu Mạn và Trịnh Quốc Cường chưa đi, không biết là vì họ nói chuyện quá vui vẻ, hay là nhà ăn đã trống rộng, giọng nói của họ ngày càng lớn, tiếng cười của Ngô Tiểu Mạn chưa từng dừng lại.
Thẩm Vũ Hoành không có khẩu vị, cũng không thể lãng phí, cố ăn hết.
Ăn xong, anh ấy liền muốn đi, bên tai bỗng nhiên nghe thấy Ngô Tiểu Mạn nói: “Vậy thứ bảy anh theo em về nhà gặp cha mẹ em nhé? Sau đó thương lượng ngày cưới một chút!”
“Được…”
“Ngày cưới? Cô sắp kết hôn rồi?” Trịnh Quốc Cường còn chưa nói xong, một giọng nói cắt ngang anh ta, quay đầu nhìn, nhìn thấy Thẩm Vũ Hoành với gương mặt khó tin.
“Phải.” Ngô Tiểu Mạn đáp.
“Các người mới quen có hai tháng.” Thẩm Vũ Hoành nói chuyện có chút gian nan: “Nhanh như vậy đã sắp kết hôn rồi?”
“Nếu phù hợp, một ngày cũng có thể kết hôn, nếu không phù hợp, cho dù tôi theo đuổi hơn một năm, cũng không kết hôn được!” Thái độ của Ngô Tiểu Mạn có chút khiêu khích, trực tiếp nắm tay Trịnh Quốc cường, nói thẳng: “Liên trưởng Thẩm, không phải anh nói anh không thích tôi sao? Tôi kết hôn hay không liên quan gì tới anh?”
Thẩm Vũ Hoành nghẹn lời, nhìn họ nắm tay nhau, chỉ cảm thấy rất gai mắt.
Nhưng Ngô Tiểu Mạn nói đúng, chuyện này không liên quan tới anh ấy, anh ấy đã sớm từ chối cô ấy rồi.
Thẩm Vũ Hoành xoay người đi, chỉ là bước chân trông có hơi lộn xộn.
Trịnh Quốc Cường chú ý tới, nhướng mày về phía Ngô Tiểu Mạn.
Ngô Tiểu Mạn đắc ý giương mày.
Trịnh Quốc Cường trợn trắng mắt: “Nói đi, em họ!”
Hai chữ ‘em họ’ này bị anh ta nhấn rất mạnh, trêu chọc nói: “Đầu óc này của em, làm sao nghĩ ra cách này?”
“Đầu óc của em làm sao? Sao không thể là do em nghĩ ra?” Ngô Tiểu Mạn trừng anh ta.
“Nếu em có thể nghĩ ra cách này, em sẽ không khổ sở theo đuổi cậu ta hơn một năm cũng không theo đuổi được người.” Trịnh Quốc Cường hừ nói: “Không ai chỉ chiêu cho em, đầu óc của em sao có thể lanh lợi như vậy?”
“...” Ngô tiểu Mạn tức tới nghiến răng, hừ nói: “Được, không phải em nghĩ ra, là cô út của em nghĩ ra.”
“Cô út em?” Trịnh Quốc Cường nhất thời không phản ứng lại cô út trong miệng của cô ấy là ai: “Ai?”
Em gái của anh Thẩm nhà em!” Ngô Tiểu Mạn tức giận, cô út không phải chính là em gái của chồng cô ấy sao?
Trịnh Quốc Cường nhắc nhở cô ấy: “Liên trưởng Thẩm còn chưa phải chồng em.”
“Sẽ phải nhanh thôi!” Ngô Tiểu Mạn đắc ý nói, nếu là hai tháng trước, cô ấy cũng không dám nghĩ mình sẽ tự tin nói ra câu này như vậy.
Nhưng hai tháng nay, cô ấy theo lời Thẩm Y Y, quan sát kỹ các loại cảm xúc trầm bổng của Thẩm Vũ Hoành nảy sinh vì cô ấy, chấn kinh phát hiện, anh ấy thật sự thích mình!
Phát hiện này khiến cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng người này giống như khúc gỗ, hai tháng rồi, đã ghen không ít, nhưng lại không làm gì cả.
Cô ấy sợ anh ấy kìm nén như vậy, sớm muộn cũng tổn hại tới bản thân.