Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:14:26
Lượt xem: 706
Lý Nhị Nha tức tối về nhà cũ nhà họ Lý.
Giang Ái Linh lập tức ra đón, nhìn thấy sữa mạch nha Lý Nhị Nha đang ôm trong tay, thầm vui mừng trong lòng, ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ lo lắng: “Hân Nghiên, đây là sao? Sao lại mang sữa mạch nha này về? Không phải muốn cầm đi tặng cho chị hai sao?”
“Ha.” Lý Nhị Nha cười lạnh một tiếng, hét về phía đầu tường: “Em muốn tặng, nhưng người ta không thèm sữa mạch nha này! Chị ba, chị thích, em tặng cho chị!” Thẩm Y Y không thèm sữa mạch nha của cô ta? Nhưng có người thèm!
“Thật sao?” Giang Ái Linh bị điều bất ngờ này làm cho kinh hỉ, vội vàng ôm sữa mạch nha vào trong lòng.
“Đương nhiên là thật.” Lý Nhị Nha nói với Giang Ái Linh, nhưng thật sự lại đang hét về phía đầu tường nhà Thẩm Y Y: “Chị ba, chị sẽ không chê sữa mạch nha này của em chứ?”
“Thích thích.” Giang Ái Linh vội nói.
“Vậy tối nay em muốn ăn thịt.” Lý Nhị Nha tiếp tục nói to, thịt đắt hơn lương bì gì đó của nhà cách vách?
Ăn thịt? Giang Ái Linh có chút không nỡ, nhưng một cân thịt vài hào so với một lon sữa mạch nha mấy tệ, cái nào đắt cái nào rẻ, cô ta vẫn có thể phân biệt rõ.
Có cầu tất ứng, lập tức nói: “Được được được, vừa hay bên chỗ em rể chị hôm qua mua ít thịt về, chị đi lấy về, tối nay nấu thịt cho em ăn, ha?”
Lý Nhị Nha cảm động muốn chết: “Chị ba, chị đối với em thật tốt!”
Không giống Thẩm Y Y, ngay cả một bát lương bì cũng không nỡ cho cô ta ăn, keo kiệt muốn chết.
“Haiz, đây là nên mà, chị là chị ba của em, không đối tốt với em thì tốt với ai?” Giang Ái Linh nói.
Mẹ Lý ở nhà bên cạnh: “...” Dao đâu? Bà c.h.é.m c.h.ế.t đứa con gái này! Ánh mắt gì vậy, thế mà lại cảm thấy Giang Ái Linh tốt!
Chớp mắt đã tới ngày một tháng chín, ngày khai giảng.
Thẩm Y Y dậy rất sớm, bữa sáng nấu vài cái bánh kẹp thịt và cháo trắng, sau đó mới đến phòng lớn gọi Đại Bảo và Nhị Bảo dậy, Tiểu Bảo ngủ ngon, Thẩm Y Y không gọi cậu bé.
“Nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức em trai.” Thẩm Y Y nhắc nhở, đợi họ ra ngoài hết, cẩn thận đóng cửa lại.
Nhân lúc chúng đi rửa mặt, Thẩm Y Y lại pha cho mỗi đứa một ly sữa mạch nha: “Rửa xong thì tới ăn sáng.”
“Tới đây.” Đại Bảo và Nhị Bảo chạy tới, rửa mặt xong, cuối cùng chúng đã tỉnh táo không ít, hai đứa đều cảm thấy rất mới mẻ với việc sắp phải tới trường, trở thành một học sinh tiểu học, tinh thần có chút hưng phấn.
Nhị Bảo cùng nhận lấy bánh kẹp thịt mẹ đưa cho cậu và anh trai, lúc đưa cho anh trai cậu, lại cố ý rụt về, trêu chọc anh trai.
Dao trong mắt Đại Bảo b.ắ.n soạt soạt về phía cậu.
Nhị Bảo lập tức dâng bánh kẹp thịt bằng hai tay tới trước mặt anh trai: “Anh trai, mời ăn!”
Đại Bảo hừ một tiếng, chậm rãi nhận lấy: “Coi như em thức thời!”
Rõ ràng là anh không biết đùa!
Nhị Bảo oán thầm, cắn một miếng bánh kẹp thịt.
Thẩm Y Y không quản trận phân tranh giữa hai anh em chúng, ngồi đối diện hai đứa: “Đã thu dọn đồ xong chưa? Đừng có quên cái gì đó.”
“Con đã thu dọn xong rồi.” Đại Bảo nói.
“Con cũng dọn xong rồi.” Nhị Bảo theo sát phía sau.
Vậy thì được.
Thẩm Y Y gật đầu, tối qua cô bảo chúng bỏ giấy bút cần mang theo đi học vào trong cặp sách, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Lý Yến Khải!”
Không ai đáp.
Thẩm Y Y lại gọi một tiếng: “Lý Yến Thanh!”
Đại Bảo giơ tay: “Có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-152.html.]
Nhị Bảo phản ứng lại vừa nãy mẹ đang gọi mình, vội nói: “Mẹ, Lý Yến Khải cũng có.”
“Vậy sao vừa nãy con không đáp?” Thẩm Y Y buồn cười hỏi cậu.
“Con quên mất…” Nhị Bảo rất ấm ức: “Con vẫn thích tên Nhị Bảo hơn, mẹ, hay là con vẫn tên là Nhị Bảo đi, Lý Nhị Bảo! Hay biết bao!”
“Nhị Bảo là biệt danh, nếu con gọi Nhị Bảo, bây giờ không có gì, đợi sau này con ra ngoài học đại học, người ta sẽ chê cười con.” Thẩm Y Y nói.
“Ai dám chê cười con, con sẽ đánh cậu ta khóc!” Nhị bảo siết nắm đ.ấ.m nói, bày ra dáng vẻ ác bá.
Thẩm Y Y: “...”
Mặc kệ cậu bé, lại hỏi: “Mấy hôm trước đã dạy con viết tên của mình, bây giờ con biết viết chưa?”
Nhị Bảo khựng lại, Đại Bảo liếc nhìn cậu một cái, trả lời giúp cậu: “Biết thì biết rồi, nhưng giống như chó bư vậy!”
Hình dung gì vậy?
Nhị Bảo tức giận đùng đùng trừng anh trai mình, lại lắp bắp trả lời mẹ: “Mẹ.”
“Hửm?”
“Tên thật không tên là Nhị Bảo cũng được, nhưng con có thể đổi tên không? Lý Yến Khải có quá nhiều nét!”
Thẩm Y Y có dự cảm không hay: “Con muốn đổi tên gì?”
“Lý Nhất!” Nhị Bảo vội nói: “Tên này con biết viết, không cần mẹ dạy con cũng biết viết.”
Thẩm Y Y: “...”
Nếu chồng cô ở đây, chắc chắn sẽ ra tay đánh ngay, nhưng cô không nỡ…
Chỉ có thể giả vờ thương tâm muốn c.h.ế.t nói: “Vậy được thôi, tuy tên của con là do cha mẹ tỉ mỉ đặt, là gửi gắm sau này hi vọng các con vô ưu vô lo, lạc quan phóng khoáng, nhưng nếu Nhị Bảo đã không thích, vậy thì thôi đi, hu hu…”
Nhị Bảo vừa thấy mẹ khóc liền sợ hãi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con…”
Đại Bảo vốn dĩ cũng cho rằng mẹ cậu khóc, cũng vội đứng dậy, nhìn thấy mẹ cậu lén lút chớp mắt với cậu: “...”
“Mẹ không khóc hu hu.” Thẩm Y Y tiếp tục biểu diễn, khóc than hai tiếng: “Nhị Bảo, con yên tâm, cho dù con không thích tên mẹ đặt cho con, khiến mẹ tổn thương, nhưng mẹ vẫn rất tôn trọng con, theo ý của con, cứ tên Lý Nhất là được rồi! Hu ~”
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con, con…” Nhị Bảo bị mẹ cậu nói đến mức cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đều tại cậu, tuy tên mẹ cậu đặt cho cậu hơi nhiều nét, khó viết một chút, còn hơi khó nghe…
Nhưng không sao cả, đây là lời chúc phúc mẹ dành cho cậu, sao cậu có thể không tiếp nhận!
“Con sẽ tên Lý Yến Khải, con không đổi nữa, mẹ, mẹ đừng khóc, đều là con không tốt, khiến mẹ đau lòng!”
“Thật sao?” Thẩm Y Y không ngờ hữu hiệu như vậy, lúc ngẩng đầu mang theo kinh hỉ, lại nhìn thấy Nhị Bảo hồ nghi nhìn cô.
Trong lòng chột dạ, lập tức xị mặt xuống, lại bắt đầu than khóc: “Không, vẫn tên là Lý Nhất đi, đây là tên con thích, Nhị Bảo, con không cần vì mẹ mà thay đổi, nếu không mẹ sẽ hổ thẹn!”
Nhị Bảo không có tâm tư gì cả, chỉ còn lại quyết tâm không thể để mẹ cậu đau lòng: “Mẹ, mẹ không cần hổ thẹn, thực ra con cũng rất thích cái tên Lý Yến Khải này.”
“Thật sao?” Thẩm Y Y muốn giả dạng ra dáng vẻ đẫm nước mắt, nhưng cô không giả vờ được.
Đương nhiên, cũng không cần cô đóng giả ra, bởi vì ở trong mắt Nhị Bảo, mẹ cậu sẽ không gạt cậu, thế là vì an ủi mẹ, cậu tỏ vẻ chân thành, gật đầu lia lịa: “Thật ạ.”
“Nhưng con cũng thích cái tên Lý Nhất này…”
“Con không thích! Cái tên Lý Nhất này quả thật quá khó nghe.” Nhị Bảo không hề do dự vứt bỏ cái tên vừa nãy cậu vô cùng khao khát.
Thẩm Y Y kiềm chế khóe môi giương lên, bày ra dáng vẻ “vậy mẹ miễn cưỡng tin con”: “Vậy thì tên là Lý Yến Khải ha?”
“Con sẽ tên là Lý Yến Khải!” Nhị Bảo dõng dạc nói.
“Được.” Lúc này Thẩm Y Y mới cười: “Vậy con mau ăn sáng đi, lát nữa còn phải tới trường tiểu học.”