Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-27 16:30:48
Lượt xem: 713
Cuối cùng vẫn là Thẩm Y Y không nỡ nhìn thẳng, chọn cho cậu một bộ đồ lao động màu xám nhạt khá chịu bẩn chịu mài mòn.
Cậu còn rất không vừa ý, cảm thấy bộ mình chọn đẹp hơn.
Đương nhiên, thấy mẹ cậu ra sức đề cử như vậy, cậu không nỡ từ chối, lấy bộ đồ lao động đó.
Thẩm Y Y vừa muốn chọn cho Tiểu Bảo, không ngờ Tiểu Bảo nhân lúc cô chọn cho Nhị Bảo, tự mình chọn một cái quần ống suông màu trắng và một cái áo sơ mi trắng.
Điều khiến Thẩm Y Y chấn kinh là cậu bé thế mà lại phối một cái áo gi-lê nhỏ màu lam đậm bên ngoài áo sơ mi…
Khỏi phải nói, mắt nhìn này tốt hơn hai anh trai của cậu bé nhiều!
Chọn xong cho ba đứa con, Thẩm Y Y đang muốn bảo Lý Thâm cũng chọn một bộ, nhưng anh lại kéo cô tới khu đồ nữ, chỉ một hướng nói với nhân viên bán hàng: “Chúng tôi lấy bộ đó.”
Thẩm Y Y nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một chiếc váy màu lam trời, áo cổ chữ V, cổ áo thêu lá sen màu trắng cùng với hai đầu tay áo đều là màu trắng, ở giữa đính một khuy áo trân châu, dưới nữa là thắt lưng màu trắng, giữa thắt lưng còn nạm một viên trân châu, làn váy hơi gấp.
bên dưới là váy bán thân lưng cao, rất tôn dáng, giống như váy bó sát nhưng lại rộng rãi hơn váy bó sát một chút.
Uốn tóc, đội mũ, đi giày cao gót, như thế đã có dáng dấp của minh tinh Hương Giang rồi.
Cho dù ở sau này, bộ đồ này cũng không lỗi thời.
Thẩm Y Y rất ngạc nhiên, khó tin hỏi: “Anh muốn em mặc cái này?”
“Không phải em thích sao?” Lý Thâm nhíu mày, hỏi ngược lại.
?
Thẩm Y Y: “Em nói với anh em thích khi nào?”
Lý Thâm nghĩ cũng không nghĩ: “Em vừa vào đã nhìn chiếc váy này.”
Thẩm Y Y: “...” Được thôi, chiếc váy này quá nổi bật, cô vừa vào đã nhìn thấy, thì…cũng rất thích, nhưng…
Thẩm Y Y còn muốn nói gì.
Bộ đồ này rất đẹp, cũng có không ít khách tới hỏi.
Nhưng bởi vì giá bán là ba mươi tệ, đã bằng mức lương một tháng của công nhân bình thường, khiến người vốn rất thích chùn bước.
Giá đắt như vậy, nhân viên bán hàng cũng không dám tiêu hóa nội bộ, cho nên đồ đã treo ở đây gần hai tháng rồi.
Vừa nãy nhân viên nhìn thấy Thẩm Y Y bọn họ đã chọn nhiều đồ như thế, biết họ mua nổi.
Khó khăn lắm mới thấy khách muốn mua bộ đồ này và mua nổi, không cho Thẩm Y Y cơ hội lên tiếng, vội hỏi Lý Thâm: “Đồng chí, bộ đồ này ba mươi tệ, anh chắc chắn mua không, nếu mua thì tôi gói lại cho anh chị.”
“Mua.” Lý Thâm nói.
Nhân viên bán hàng cũng không hỏi ý kiến của Thẩm Y Y, cun cút đi gói đồ.
Thẩm Y Y: “...”
“Không phải…” Thẩm Y Y nói: “Bởi vì em thích anh liền mua? Ở trong thôn không thịnh hành mặc cái này, sẽ bị nói là bại hoại phong tục, anh có biết không?”
“Vậy em ở nhà mặc cho anh ngắm.” Lý Thâm ghé đầu nói nhỏ bên tai cô.
“...” Thẩm Y Y phẫn nộ trừng anh, đánh anh: “Anh còn có sở thích này à?”
Lý Thâm bắt lấy tay cô, cười nói: “Vợ, đây là bản năng của đàn ông!”
Chỉ anh biết nói!
Thẩm Y Y tức giận trừng anh.
Lý Thâm cũng không chọc cô: “Thứ em thích anh đều muốn mua cho em. Trong thôn không thích hợp mặc, vậy thì lúc vào thành phố mặc, lúc không mặc để trong tủ, ngắm xong tâm trạng cũng tốt.”
“...” Cũng rất biết dỗ dành đó chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-147.html.]
Khóe môi Thẩm Y Y hơi cong lên: “Tốn ba mươi tệ, đã sắp bằng một tháng lương của anh rồi, anh cũng thật chịu chi! Không đúng, em còn không biết kích cỡ, anh đã bảo người ta gói lại, lỡ như không vừa thì em phải làm sao?”
“Vừa.” Nét mặt Lý Thâm có chút tự đắc: “Anh nhìn ra được.”
Thẩm Y Y…
Có phải anh đang lái xe không?
Ngoài miệng Thẩm Y Y nói đắt, nhưng thực ra cô cũng không xót của gì.
Ba mươi tệ ở niên đại này quả thực rất đắt, nhưng đối với người ngay cả quần áo có giá trị liên thành cũng từng mặc qua như cô mà nói, thật sự không tính là gì.
Hơn nữa cô với Lý Thâm quả thật cũng không thiếu tiền, tiền Lý Thâm kiếm cộng thêm tiền cô kiếm đã được mấy vạn tiền tiết kiệm rồi.
Mua quần áo xong, lại dạo đông dạo tây mua không ít đồ, trong đó, còn mua cho cha Lý một tẩu thuốc, mua cho mẹ Lý một đôi giày.
Sau đó mới quay lại cửa hàng mắt kính.
Vừa hay còn có một người nữa là tới họ, năm người đợi một lát, gọi tới họ, Lý Thâm và Thẩm Y Y liền dắt Đại Bảo tới.
Lúc sư phụ phối mắt kính nhìn thấy là Đại Bảo đo thị lực, cực kỳ kinh ngạc: “Nhỏ như vậy đã cận thị rồi?”
“Đọc sách nhiều, ánh sáng không đủ.” Đại Bảo nhìn lão sư phụ, nghiêm túc nói.
“Dô, đọc sách nhiều à? Cháu biết được mấy chữ rồi?” Lão sư phụ bị chọc cười, không nhịn được trêu chọc.
“2500 chữ.” Đại Bảo nghiêm túc trả lời.
???
Lão sư phụ nghẹn lời, sau đó cười một tiếng, bán tín bán nghi.
Đứa trẻ này vầng trán đầy đặn, gương mặt thanh tú, trông chính là tướng thông minh. Nhưng tuổi còn nhỏ như vậy, biết nhiều chữ như thế…quả thật quá đỗi thông minh rồi.
Lão sư phụ không nói gì thêm, bắt đầu đo thị lực cho Đại Bảo.
Lúc này vẫn chưa có máy tính, dùng kính soi mắt kiểm tra ánh sáng.
Lợi dụng hệ thống chiếu sáng của kính soi mắt chiếu sáng nội bộ nhãn cầu, tia sáng sẽ từ võng mạc phản xạ lại, những tia sáng phản xạ này sau khi thông qua thành phần khuất quang của nhãn cầu sẽ phát sinh thay đổi, thông qua những thay đổi này có thể phán đoán có cận thị không.
Khi ánh sáng của kính soi mắt chiếu xạ vào mắt của Đại Bảo, cậu có hơi sợ hãi siết chặt nắm tay, Thẩm Y Y ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.
Cậu lập tức thẳng sống lưng, bày tỏ mình không sợ.
Cuối cùng cũng kiểm tra xong, kết quả cho ra là cận thị rồi, ở mức độ nhẹ.
Kính mắt bây giờ còn là hàng xa xỉ, loại rẻ một chút cũng phải một tháng lương của gia đình bình thường, càng đừng nói loại chất lượng tốt hơn.
Hơn nữa cận thị rất dễ ngày càng nghiêm trọng, cho nên rất nhiều người đều thà nhịn, đợi độ nặng hoặc thực sự không chịu đựng được nữa mới sẽ tới phối mắt kính, không hề biết làm vậy chỉ sẽ nhanh tăng số độ cận thị.
Lão sư phụ rất thích đứa trẻ Đại Bảo này, nhìn hai vợ chồng Lý Thâm và Thẩm Y Y, muốn nói gì đó.
Lý Thâm và Thẩm Y Y nhận được kết quả, thương lượng một chút, trước khi lão sư phụ còn chưa lên tiếng, nói: “Lão sư phụ, có thể cho chúng tôi xem chất liệu tấm kính và kiểu dáng gọng kính một chút không?”
“Hai vị đồng chí, tuy bạn nhỏ cận thị khá nhẹ, nhưng…” Lão sư phụ đang lắc đầu nói, bỗng nhiên nghe thấy lời này, hơi trừng to mắt: “Các người muốn phối mắt kính cho đứa trẻ?”
Thẩm Y Y và Lý Thâm không biết vì sao ông ấy lại kinh ngạc như vậy, họ đã dẫn Đại Bảo tới chắc chắn là muốn phối kính cho Đại Bảo rồi, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ồ ồ.” Lão sư phụ cười ngượng hai tiếng, bắt đầu giới thiệu chất liệu tấm kính và kiểu dáng gọng kính.
Cuối cùng Lý Thâm và Thẩm Y Y chọn một tấm kính khá đắt, và một giọng kính khá bình thường.
Phối kính mắt cận thị cần thời gian, lão sư phụ thông báo bọn họ nửa tháng sau tới lấy.
Trước khi họ đi, lão sư phụ ngữ trọng tâm trường nói với Đại Bảo một câu: “Bạn nhỏ, cha mẹ của nhóc vô cùng yêu nhóc, sau này nhóc phải cố gắng học hành.”
“Vâng!” Đại Bảo rất nghiêm túc trả lời.