Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:57:53
Lượt xem: 785
Giang Ái Linh, Giang Uyển Nhu không ngờ Thẩm Y Y sẽ bất thình lình thả chó, nhìn con ch.ó hung hãn, hai người sợ tới mức run rẩy, thét chói tai hốt hoảng chạy trốn.
Giang Ái Linh chạy trốn quá mãnh liệt, giày đã cà nát rồi mà cô ta vẫn không dám dừng lại. Giang Uyển Nhu khá nhu nhược, chạy trốn không nhanh bằng chị cô ta, bị Lang Nha cắn quần áo, sau một tiếng “xoẹt”, đã rách. Lâm Gia Đống vừa khéo đi qua, cầm một cây đòn gánh tiến lên hỗ trợ, nhưng anh ta chỉ là một thư sinh văn nhược, đánh không lại Lang Nha đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Hai phụ nữ cộng thêm một người đàn ông mà không phải là đối thủ của Lang Nha.
Người chung quanh nhà nghe tiếng đi ra.
Lý Thâm cũng nghe tiếng đi ra, nhìn thấy Lang Nha công kích Lâm Gia Đống, nhìn vợ anh.
Thẩm Y Y nháy mắt mấy cái với anh, Lý Thâm cong môi.
Thẩm Y Y chửi: "Lang Nha nhà của chúng tôi là một con ch.ó nghiệp vụ đã về hưu, trước kia từng lập được công lao hiển hách vì quốc gia. Tuy rằng khá hung hãn, nhưng vẫn phân được thiện ác. Tôi chưa từng thấy nó tấn công ai, có phải mấy người đang có âm mưu xấu xa gì với tôi? Nhất định là vậy! Nếu không Lang Nha sẽ không tấn công mấy người. Ôi, Lang Nha đáng thương của tôi!"
Vốn mọi người thấy Lang Nha hung hãn như vậy còn cảm thấy Thẩm Y Y nuôi trong nhà một con ch.ó dữ, liệu có gây nguy hiểm cho bản thân. Hôm nay nghe là chó nghiệp vụ thì đã trong lòng bất giác xuất hiện vài phần tôn kính, lại nghĩ tới Lang Nha cũng tới đây hơn mấy tháng rồi, nhưng chưa từng thấy nó tấn công bất cứ ai, cũng không nghe nó sủa ầm ĩ, lập tức tin tưởng vài phần…
Mặc kệ có tin hay không, bởi vì chuyện Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu báo công an, bây giờ người trong thôn đều có oán thán với bọn họ, do vậy sẽ không ra giúp bọn họ.
Hà Hải Vinh đã đến, dạy dỗ Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu, Giang Ái Linh một trận
Giang Uyển Nhu, Lâm Gia Đống đều bị sự bàng quan đứng nhìn của Thẩm Y Y vô sỉ và người trong thôn làm cho tức phát khóc, nhưng cô ta và Lâm Gia Đống bởi vì một lần báo công an mà nhận phải sự căm thù của người trong thôn, không dám báo lần thứ hai, chỉ có thể chịu sự thiệt thòi ngấm ngầm này, đỡ nhau rời đi.
Ngày thứ hai là ngày bọn họ kết hôn... Trong thôn không ai đi!
Không cần biết có Thẩm Y Y hay không, bởi vì chuyện bọn họ báo công an nên coi như đã hoàn toàn bị người trong thôn cô lập rồi.
Đây là chuyện sau đó.
Bởi vì tối nay đã gây ra một màn trò hay, hai vợ chồng đều rất vui vẻ.
Đặc biệt là Lý Thâm, ăn chay hơn một tháng, cuối cùng đã có không gian nhỏ riêng tư với vợ mình rồi, vào ban đêm kéo vợ mình làm này làm nọ...
Ngày hôm sau, Nhị Bảo trừng mắt chất vấn cha có phải ức h.i.ế.p mẹ cậu bé hay không, bởi vì tối hôm qua cậu bé nghe được tiếng cha đánh mẹ, còn nói mẹ đã khóc.
Kết quả chính là cậu bé suýt là bị cha mình đánh khóc.
Đương nhiên, Lý Thâm cũng không tránh được trừng phạt, một mình ở phòng nhỏ sát vách ngủ hai đêm, buổi tối ngày thứ ba, anh xoay tới xoay lui không ngủ được, thừa dịp ban đêm gió lớn, đến phòng lớn ở sát vách ôm vợ mình trở về dỗ dành một buổi mới xem như kết thúc quãng thời gian anh "phòng đơn gối chiếc".
Bởi vì Lý Thâm đi công tác một tháng nên anh được nghỉ vài ngày. Anh cũng không có đi đâu, đại đa số thời gian đều ở nhà với vợ, còn có... Dạy con của anh làm nội trợ.
Vào hôm ngày thanh niên Ngũ Tứ, là sinh nhật của Đại Bảo và Nhị Bảo, bọn nó đã bảy tuổi rồi.
Lý Thâm và Thẩm Y Y dẫn bọn nó lên thị trấn xem một bộ điện ảnh, là một bộ phim thể loại chiến tranh.
Đây là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ xem phim, mới bắt đầu thì ngạc nhiên, hào hứng vô cùng, nhưng đến đoạn sau, nhìn thấy những hình ảnh dẫn dắt khán giả cảm động, Nhị Bảo khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-142.html.]
Giọng nói trẻ thơ của cậu bé nói rằng cậu bé nhất định phải trở nên càng mạnh hơn nữa, đánh những kẻ ức h.i.ế.p quốc gia chúng ta đầu rơi m.á.u chảy!
Sau sinh nhật, Đại Bảo và Nhị Bảo ngoại trừ phải ở trong nhà làm việc nhà, còn bị Lý Thâm đuổi đi trong thôn tiểu hài tử cùng một chỗ cắt cỏ lợn kiếm công điểm.
Một giỏ cỏ lớn nửa công điểm, Nhị Bảo vừa chơi vừa cắt, một ngày có thể kiếm bốn, năm công điểm. Về phần Đại Bảo, cậu bé phải học tập, một ngày có thể kiếm hai, ba công điểm. Mà Lý Thâm cũng phải đi làm, có điều thời gian của anh cũng không có quy luật, anh không cần đến đội vận chuyển quẹt thẻ chấm công, lúc có nhiệm vụ thì đi làm nhiệm vụ là được rồi.
Thời gian đi làm nhiệm vụ của anh cũng không có quy định, sáng, trưa, chiều đều có thể. Thời gian về nhà có đôi khi là hai, ba ngày, có đôi khi là một tuần, có đôi khi nửa tháng không biết được, mỗi lần đều mang về một ít phiếu tiền.
Đều là tiền buôn bán.
Hôm nay Lý Thâm ở đội vận chuyển, buôn bán đồ đạc thuận tiện hơn rất nhiều, anh mang đồ về, Trần Cường và Chu Phong Thu chịu trách nhiệm bán đi, ngoài ra, hai người cũng sẽ thu thập một ít đồ trong huyện, để Lý Thâm mang ra ngoài bán, có điều rất ít.
Có đôi khi Thẩm Y Y cũng sẽ cho anh một ít hàng hóa, đặt ở trong căn nhà tồi tàn đó, không cần chạm mặt, Chu Phong Thu chịu trách nhiệm nghiệm thu, sau đó đặt tiền ở nơi đã định trước, lần sau khi Thẩm Y Y đi đến sẽ lấy đi.
Giữa bọn họ tạo thành một cảm giác rất ăn ý, tín nhiệm.
Mà trường tiểu học ở thôn Thanh Thủy vào giữa tháng tư sẽ bắt đầu khởi công xây dựng, vào giữa tháng năm, trường tiểu học nông thôn bắt đầu thông báo tuyển dụng giáo viên. Rất nhiều người đều cho rằng Thẩm Y Y sẽ đi ứng tuyển, dù sao cô là thanh niên tri thức, xây dựng trường tiểu học cũng có một phần công lao của cô, nếu như cô muốn đến trường tiểu học nông thôn làm giáo viên cũng là chuyện dễ dàng.
Nhưng ngoài dự liệu là Thẩm Y Y không có đi.
Về phần tại sao không đi...
Thẩm Y Y cảm thấy, một người giáo viên, không chỉ cần có nền tảng tri thức vững chắc mà còn nhất định phải có tinh thần bác ái hiến dâng, xem mỗi một học sinh như là con của mình, yêu mến bọn nó ngang hàng. Cô tự cho là mình làm không được.
Mặt khác, trong nhà cô cũng không rời được, Lý Thâm đến đội vận chuyển rồi, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ cần người chăm sóc, mà Đại Bảo và Nhị Bảo đi học, trong nhà nhất định phải có người nấu cơm cho bọn họ. Dù sao Thẩm Y Y không thiếu tiền, cũng không có hoài bão lý tưởng vô tư như vậy, quyết định sẽ không đi gây họa cho búp măng non của tổ quốc.
Mẹ Lý thấy tiếc cả buổi, bởi vì nếu như đi dạy học thì mỗi ngày đều có mười công điểm.
Theo suy nghĩ của bà, không dùng chịu gió thổi dầm mưa dãi nắng, chỉ đứng ở trên bục giảng nói mấy câu là có thể có được mười công điểm, quả thực quá nhẹ nhàng.
Nhưng đáng tiếc thì đáng tiếc, mẹ Lý vẫn hy vọng Thẩm Y Y có thể ở nhà chăm sóc cháu trai của.
Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu đã ứng tuyển rồi rồi, nhưng... Không cần nghĩ, hai người đắc tội cả thôn thì làm sao có thể trúng tuyển.
Giang Ái Linh đã bị tức chết, cảm thấy em gái bị Lâm Gia Đống liên lụy, nếu như không phải Lâm Gia Đống xen vào việc của người khác cứu Trần Giai Di, Giang Uyển Nhu sẽ không đi báo công an, không báo công an sẽ không đắc tội người trong thôn. Nhưng cô ta không dám ở trước mặt Lâm Gia Đống chỉ trích cái gì, ngoại trừ chuyện Giang Uyển Nhu gả cho Lâm Gia Đống trở thành sự thật, Lý Thiết Trụ và Lý Cẩu Đản cũng đã ở nhà mới xây của Lâm Gia Đống.
Mới đầu hai đứa còn trở về ăn, về sau Giang Ái Linh bảo con trai ăn ở chỗ bọn họ, tương đương với Lâm Gia Đống đang giúp cô ta nuôi hai đứa con trai. Điều này giảm bớt không ít gánh nặng cho Giang Ái Linh. Lý Tam Hoành không chăm chỉ, công điểm kiếm được hầu như không đủ sáu người cả nhà bọn họ ăn.
Về phần Trần Giai Di, cũng muốn vào trường tiểu học làm giáo viên, kết quả giống như hai vị kể trên.
Vào cuối tháng năm, Hà Chiêu Đệ thông báo tin tức mang thai.
Đầu tháng sáu, cha Lý thừa dịp có thời gian, xây nhà cho Lý Đại Nha.
Nhà nhỏ không lớn, đại khái chỉ có mười lăm mét vuông, nhưng Đại Nha vẫn cảm động phát khóc, quãng đời còn lại mặc kệ mưa gió lênh đênh, sau lưng cô ấy đều đã có một nơi yên ổn.
À đúng rồi, rau Thẩm Y Y gieo trồng cũng lớn rồi, trở thành vườn rau tươi tốt nhất toàn thôn, người trong thôn đều cực kỳ hâm mộ.