Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:57:50
Lượt xem: 783
Lúc này, Thẩm Y Y nghe được mấy tiếng la hét ầm ĩ, quay đầu nhìn thấy Hà Vệ Đông dẫn theo hai tay sai nhỏ của mình chạy về phía bọn họ.
Hà Vệ Đông phấn khích nói: "Thím hai Lý, cuối cùng thím đã tới bắt cá rồi sao?"
?
Thẩm Y Y nhíu mày : “Cuối cùng?”
"Đúng vậy, nửa tháng trước đập chứa nước đã xả, một ít cá chảy xuống, có rất nhiều người chạy tới bắt, cá đã bị bắt đi rồi. Hiện tại chỉ còn những con cá rất nhỏ, mấy con cá lớn còn lại thật thông minh, bọn nó trốn rồi, con không bắt được.” Hà Vệ Đông kích động nói: "Thím hai Lý, thím đi bắt đi! Bác giỏi vậy, nhất định có thể bắt được cá lớn!"
Thẩm Y Y: "..." Vì sao cô bắt được cá lớn, là vì những con cá đó đều là cô lấy ra từ trong không gian.
Hơn nữa, nhà Thẩm Y Y đã rất lâu chưa ăn cá, bây giờ Hà Vệ Đông vừa nói như vậy, bỗng nhiên có hơi thèm. Nhưng mánh khóe bắt cá của cô lừa gạt được mấy đứa con nít như mấy đứa nhỏ, Hà Vệ Đông còn được, Lý Thâm...
Khó lừa lắm!
Ý nghĩ này vừa dứt đấy, Nhị Bảo ở bên đó cũng nghĩ đến “kỹ thuật” bắt cá của mẹ mình rồi, chạy tới rất phấn khích nói: "Đúng rồi, mẹ, chúng ta đi bắt cá đi?"
"..." Thẩm Y Y nhìn Lý Thâm một cái, đang muốn bảo cô đi bắt cá.
Lý Thâm đã đọc hiểu ý vợ qua nét mặt rồi, hỏi: "Muốn ăn cá?"
"Muốn." Thẩm Y Y thành thật nói.
"Anh đi bắt, nước quá lạnh em đừng đi." Lý Thâm nói xong thì đặt thùng xuống, xoắn ống quần lên.
Được!
Thẩm Y Y cũng không quan tâm là ai đi bắt, Lý Thâm đi bắt, cô cũng có thể phối hợp với anh. Dùng ý niệm lấy mấy con cá trong không gian ra, thả ở nơi cách đó hơn mười mấy mét, sẽ càng khó có khả năng bị hoài nghi.
Hà Vệ Đông lại kích động.
Trước kia nó đã là “nhị du đãng” chơi bời chung với Lý Thiết Trụ, gióng như Lý Thiết Trụ, dốc lòng trở thành “ác bá”giống như Lý Thâm trước kia, vì vậy hiển nhiên cũng sùng bái Lý Thâm, cảm thấy anh là người không gì không làm được, bắt cá gì gì đó chắc chắn không nói chơi.
Nhị Bảo cũng rất kích động, muốn đi theo cha, còn có Đại Bảo.
Lý Thâm không ngăn cản bọn nó, hỏi vợ mình: "Anh vừa mới nhìn thử, trong khe nước không có cá, phải qua bên kia sông, em muốn dắt theo Tiểu Bảo trở về trước không?"
Đương nhiên Thẩm Y Y muốn đi theo một lúc, không thì làm sao phối hợp với anh? Bèn nói: "Không sao, em với Tiểu Bảo đứng ở trên bờ chờ anh."
Lý Thâm tùy theo cô.
Vườn rau đã tưới xong rồi, một đoàn người di chuyển đến bờ sông, trùng hợp là đập chứa nước lại xả nước rồi, nước rất vẩn đục, mực nước đặc biệt sâu.
Nhị Bảo và đám người Hà Vệ Đông vốn là muốn đi theo Lý Thâm xuống nước bắt cá, giờ cũng không dám xuống. Chỉ có một mình Lý Thâm đi xuống, bởi vì đập chứa nước xả nước nên trong sông đúng là có không ít cá.
Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát, vẫn thả mấy con cá ra, dù sao cá trong đập chứa nước kém tươi hơn cá trong không gian rất nhiều.
Lý Thâm nhanh - chuẩn - tàn nhẫn, có vài con là dùng nhánh cây đ.â.m , có vài con là bắt bằng tay không, đều đã bị anh bắt được. Có lớn có nhỏ, có một số là cá Thẩm Y Y thả ra từ trong không gian, có một số là cá bên trong đập chứa nước.
Lý Thâm bắt được một con, mấy đứa nhỏ và mấy đứa Hà Vệ Đông đều kích động, kêu to “oa oa”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-141.html.]
Thật ra cá trong không gian đều cực kỳ linh hoạt khôn khéo, lúc trước Thẩm Y Y bắt được hoàn toàn là bởi vì cô dùng ý niệm thả từ trong không gian phóng vào trong tay cô. Lý Thâm dùng tay không bắt, thật sự rất lợi hại.
Dường như Thẩm Y Y cũng quay về cảm giác nhìn thấy cầu thủ dẫn bóng ở sân bóng, nhìn thấy Lý Thâm bắt được cá, cũng muốn thét lên.
Nhưng mà cô không thể không biết ngại, chỉ ức chế kích động hô một tiếng: "Anh Thâm! Anh giỏi quá!”
Cái này khẳng định rất thỏa mãn lòng hư vinh và cảm giác đạt được thành tựu của Lý Thâm, bắt càng thêm nhiệt huyết. Lúc hết con cá này tới con cá khác được ném lên, mấy đứa nhỏ đều kích động vô cùng.
Tiếng hô của bọn họ đã hấp dẫn không ít người đang làm việc, biết đập chứa nước đã xả nước, còn có cá, mạo hiểm bị trừ công điểm mà đã chạy tới rồi.
Có vài người phản ứng nhanh, hoặc là lanh lợi cũng bắt được mấy con cá, có ít người phản ứng chậm thì chưa bắt được con nào, sau đó mỗi một người đều đỏ mắt nhìn nhóm Lý Thâm xách một thùng lớn.
Đây là Thẩm Y Y sợ bắt quá nhiều sẽ chụp mũ, nên không để Lý Thâm bắt cá nữa. Hà Vệ Đông và hai tay sai nhỏ của nó đặc biệt ân cần, còn chủ động giúp bọn họ xách cá đến cửa nhà. Lý Thâm cho mỗi đứa một con cá, mấy con cá này đều là dùng nhánh cây đ.â.m nên đều bị bị thương hoặc nhiều hoặc ít, lấy về nuôi cũng không nuôi được bao lâu.
Hà Vệ Đông và hai tay sai nhỏ của nó đều mừng rỡ vô cùng, luôn miệng nói cảm ơn, sau đó vui rạo rực cầm cá về nhà.
Sau khi về đến nhà, Lý Thâm bỏ cá vào trong hồ cá, nói: "Vợ, còn ba con cá bị thương và sáu con cá lành lặn.”
"Cá bị thương mang một con cho cha mẹ đi, hai con còn lại g.i.ế.c thịt, tối nay chúng ta làm một một, con còn lại ướp gia vị để ngày mai ăn." Thẩm Y Y nói: “Mấy con cá lành lặn thì để nuôi.”
Lý Thâm không có ý kiến, sai Nhị Bảo cầm một con đi sang nhà cũ.
Nhị Bảo lập tức đi, đúng lúc nhà mẹ Lý vừa vặn tan làm, nhìn thấy Nhị Bảo mang một con cá lớn như vậy sang, cười đến miệng sắp kéo tới mang tai. Bọn họ đều nghe nói Lý Thâm bắt được rất nhiều cá.
Giang Ái Linh cũng nghe nói, nhìn thấy Nhị Bảo cầm một con cá lớn như vậy tới đây, trong mắt hiện lên sự ghen ghét, kéo Giang Uyển Nhu vẫn còn ở nhà cô ta, nói: "Ngày mai em kết hôn, vẫn chưa mời nhà anh hai của chỉ nhỉ? Đi, bây giờ chị với em đi mời!"
"Chị, chúng ta không hợp với Thẩm Y Y, mời bọn họ làm gì?" Giang Uyển Nhu không bằng lòng nói.
"Em ngốc à." Giang Ái Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sợ bị cha Lý mẹ Lý ở đối diện nghe được, nhỏ giọng nói: "Bọn họ giàu có thế, mời bọn họ, chắc chắn cho tiền mừng ít bọn họ cũng ngại chứ? Hơn nữa!"
Giang Ái Linh lôi kéo cô ta: "Nhà bọn họ hôm nay bắt được nhiều cá, bây giờ chúng ta đi qua nói không chừng bọn họ sẽ cho chúng ta một con cá đấy."
"Thế nhưng chúng ta qua chưa chắc cô ta sẽ cho chúng ta mặt mũi, ví dụ như lần trước ngay cả cửa cô ta cũng chưa để cho chúng ta vào đã đóng cửa lại rồi." Giang Uyển Nhu nói: "Chúng ta đừng tự làm mình ê chề.”
"Đó là trước kia, bây giờ chị không đối nghịch với bọn họ, chồng của chị còn là em ruột của Lý Thâm, chị và cô ta còn là chị em dâu, chút ít mặt mũi này cô ta dù thế nào vẫn phải cho chị chứ?" Giang Ái Linh làm như đương nhiên nói.
Thấy Nhị Bảo sắp trở về đi, cô ta cũng không chờ nổi mà tách ra với Giang Uyển Nhu, kéo Giang Uyển Nhu đi về phía Nhị Bảo.
Giang Uyển Nhu suy nghĩ chốc lát, vẫn theo sau.
Tâm trạng Nhị Bảo đang tốt, nhảy chân sáo về nhà, vừa tới cửa thì phát hiện sau lưng có người, quay đầu lại, thấy là thím ba cậu bé luôn luôn chán ghét, trừng mắt lạnh lùng nhìn: "Hai người đi theo con làm gì?"
"Con cái đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như thế với thím ba." Giang Ái Linh cười nói: "Các thím tới tìm mẹ con.”
"Ai tìm tôi?" Thẩm Y Y ở bên trong chợt nghe thấy tiếng Nhị Bảo, đi ra xem thử, thấy là Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu thì không kiên nhẫn mà cau mày.
Thẩm Y Y vừa ra là bày tỏ thái độ không khách khí, khiến Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu đều nghẹn họng, Giang Uyển Nhu đang muốn nói cái gì thì bị Giang Ái Linh ngăn trở.
Giang Ái Linh cười ngượng nói: "Chị hai, còn không phải là ngày mai em của em sắp kết hôn, tới đây nói với chị một tiếng, để ngày mai chị với anh hai tới đây ăn một bữa cơm, cũng không cần mang cái gì..."
Vừa nghe đến đây Thẩm Y Y đã hiểu rành mạch rồi, kêu một tiếng: "Lang Nha! Lên, hai người này về sau gặp một lần là cắn một lần cho mẹ!"
"Gâu!" Lang Nha gâu một tiếng, lập tức nhe răng, dùng sức lao về phía hai chị em Giang Ái Linh, Giang Uyển Nhu.