Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:57:37
Lượt xem: 822
Là Hà Chiêu Đệ!
Cô ấy đang cầm một cây cuốc vùi đầu cuốc đất, Thẩm Y Y và mẹ Lý đến cũng không chú ý đến.
"Vợ thằng cả." Mẹ Lý kêu một tiếng.
Hà Chiêu Đệ nghe tiếng ngẩng đầu, lau mồ hôi, nhìn thấy Thẩm Y Y và mẹ Lý thì có chút kinh ngạc: "Mẹ, em dâu hai, sao hai người đến đây thế?"
"Chị cả." Thẩm Y Y chào một tiếng.
Mẹ Lý nói: "Năm nay vợ thằng hai cần trồng ít rau, đất lúc trước chúng ta mượn trồng phải trả lại cho thằng hai rồi, mẹ dẫn vợ thằng hai tới nhận đất… Sao con cuốc phần đất bên nhà thằng hai trước tiên thế? Bên chúng ta đã cuốc chưa?"
"Chưa, vẫn chưa ạ." Hà Chiêu Đệ có hơi mất phương hướng: "Con muốn bắt đầu cuốc bên này trước, không biết em hai cần trồng…”
Sắp sửa tới cày vụ xuân rồi, cả nhà nhất định phải tham gia cày vụ xuân, đất nhà hoặc là để người ở nhà nấu cơm tới quản lý, hoặc là phải đợi đến lúc tan làm dành thời gian đến đây.
Hà Chiêu Đệ nghĩ thừa dịp hôm nay không cần làm việc tới đây cuốc một lát, giữa trưa sau khi đại hội động viên kết thúc, cô ấy về nhà ăn ít cháo thì tới. Đến bây giờ đã gần như cuốc xong một trăm mét vuông phần đất thuộc về nhà Thẩm Y Y.
"Không sao, cuốc rồi thì thôi, coi như cuốc cho nhà thằng hai đi." Mẹ Lý không thèm để ý mà nói, sau đó nói đất nào là thuộc về nhà bọn họ với Thẩm Y Y.
Vốn dĩ Hà Chiêu Đệ cũng muốn trả lại cho Thẩm Y Y, nhưng nhìn thấy mẹ Lý làm ra vẻ đương nhiên như vậy, ánh mắt lóe lóe, nét mặt có chút cô đơn.
Mẹ Lý không có chú ý tới, nhưng Thẩm Y Y có chú ý tới.
Cho rằng Hà Chiêu Đệ là vì cuốc không công cho cô nhiều như vậy nên không vui, bèn nói: “Mẹ, nếu như chị cả đã cuốc xong, chi bằng năm nay chúng ta đổi lại đi, cắt ra một phần đất từ nhà mẹ cho con trồng là được rồi.”
Biểu cảm Hà Chiêu Đệ cũng không vì điều này mà thả lỏng, lại nghe mẹ Lý gọn gàng nói: "Đổi tới đổi lui phiền cỡ nào, chỉ là một mảnh chừng một trăm mét vuông thôi, nhanh thì một, hai tiếng đã cuốc xong, chị dâu cả của con sẽ không để ý cái này, con cứ trồng đi!"
Hà Chiêu Đệ ngẩn ra, nhưng trớ trêu thay thời điểm này mẹ Lý không nhìn thấy sắc mặt của Hà Chiêu Đệ, còn hỏi cô ấy: “Vợ thằng cả, có phải không?"
Hà Chiêu Đệ nhìn về phía Thẩm Y Y, như đang miễn cưỡng cười vui: "Ừ, đúng vậy, em dâu hai, chỉ là mẫu đất mà thôi, em cứ dùng đi."
Thẩm Y Y: "..." Sao cô có một loại cảm giác, cô cứ như đang ức h.i.ế.p Hà Chiêu Đệ thế?
Thẩm Y Y tiếp xúc với Hà Chiêu Đệ không nhiều lắm, ấn tượng dành cho Hà Chiêu Đệ không tốt cũng không xấu, trong ấn tượng của cô, Hà Chiêu Đệ luôn luôn cúi đầu cau mày, làm cho người ta có một cảm giác rất u buồn, kiệm lời.
Mà hôm nay, lại thêm một cái… mẫn cảm đa nghi.
Tuy rằng không biết cô ấy đang nghi cái gì, nhưng Thẩm Y Y luôn luôn là người chịu để người khác thiếu nợ mình chứ không muốn bản thân thiếu nợ người khác.
Đặc biệt là người có tính tình giống như Hà Chiêu Đệ, quan hệ giữa các cô cũng không được xem là rất quen thuộc, xử lý không tốt, ngày nào đó trở mặt cũng không phải là không có khả năng.
Bèn nói: "Mẹ, chị cả, việc này trách con không có nói sớm với hai người, tuy rằng mảnh đất này không lớn bao nhiêu nhưng con không thể chiếm không công sức của chị dâu được. Nếu không, đưa mảnh đất tương đương của mọi người cho con? Hoặc là con giúp mọi người cuốc một mảnh tương đương cũng được."
Sợ hai người lại khiêm nhường, lưu loát nói: “Hai người nhìn xem chọn mảnh nào?"
Không chờ mẹ Lý nói chuyện, Hà Chiêu Đệ đã nói ra một câu giật gân: "Em dâu, có phải em cũng xem thường chị không?"
???
Cô ấy nói gì? Chẳng phải là không muốn cướp công sức của cô ấy sao? Sao biến thành xem thường cô ấy rồi?
Thẩm Y Y: "Chị cả, sao chị nghĩ như vậy? Em không có xem thường chị."
Hà Chiêu Đệ cắn cắn môi dưới, không nói chuyện.
Ngay cả mẹ Lý cũng kinh ngạc, vội nói: “Vợ thằng cả, con nói gì thế? Sao vợ thằng hai xem thường con chứ? Vợ thằng hai đâu có nói gì đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-136.html.]
"Bởi vì con không có con trai.” Hà Chiêu Đệ nói.
Thẩm Y Y: "..."
Mặc dù thời đại này xem việc sinh con trai trở thành vốn liếng để kiêu ngạo, không có con trai, có vài người sẽ cảm thấy mất mặt, không có mặt mũi. Nhưng, đề tài của cô ấy nhảy cóc hơi xa rồi đấy? Sao từ cuốc đất nhảy tới không có con trai thế?
Thẩm Y Y hơi không biết nên nói cái gì.
Mẹ Lý càng cảm thấy Hà Chiêu Đệ bị điên rồi, kinh ngạc không nói ra lời, bà biết vợ thằng cả vẫn luôn muốn có con trai, còn từng nghĩ tới muốn Tiểu Bảo làm con thừa tự, nhưng…
Bà không phủ nhận từ đáy lòng bà vẫn ưa thích cháu trai hơn, nhưng trong khoảng thời gian này bà đã đối xử với mấy bé gái tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là bây giờ ở riêng rồi, trứng gà trong nhà đều là tăng cường cho mấy bé gái trước, có đôi khi được cái gì ngon, bà cũng để cho mấy bé gái ăn trước hết. Có đôi khi Hà Chiêu Đệ cũng nhìn thấy, mỗi lần nhìn thấy đều ra vẻ cảm động vô cùng, bà cho là chuyện này đã trôi qua rồi...
Nào nghĩ đến cô ấy vẫn còn kìm nén trong lòng?
Hà Chiêu Đệ đúng kìm nén sâu trong lòng, nhiều năm qua bởi vì không có con trai mà chịu ấm ức, nào dễ dàng nói mất là mất như vậy.
Nghĩ vậy, cô ấy liền tuôn nước mắt, nhìn về phía mẹ Lý: “Mẹ, mẹ nói thật với con đi, có phải mẹ cũng bởi vì con không sinh được con trai nên luôn xem thường con?"
Mẹ Lý: "..."
Thẩm Y Y: "..."
"Mẹ… mẹ không có!" Nhìn thấy Hà Chiêu Đệ thế này, mẹ Lý cũng luống cuống, nói chuyện cũng không lưu loát nữa. Đúng là bà trọng nam khinh nữ, không sai, nhưng Hà Chiêu Đệ không sinh được con trai, bà chịu sự bó buộc của ông nhà, nhưng xưa nay chưa từng nói cô ấy cái gì.
Về sau có Thiết Trụ, Cẩu Đản và mấy đứa ba bảo, Hà Chiêu Đệ có thể sinh cháu trai cho bà hay không bà đã sớm không để ý rồi, có điều bởi vì lúc nào Hà Chiêu Đệ cũng bày khuôn mặt khổ sở, lại làm vẻ trầm mặc kiệm lời, bà thật sự không thích thân cận với Hà Chiêu Đệ.
Hà Chiêu Đệ thoáng cái khóc như bà làm cô ấy chịu ấm ức to lớn, khiến mẹ Lý cũng bắt đầu chột dạ: “Mẹ… mẹ không có như con nói, bây giờ cháu trai, cháu gái đối với mẹ đều là giống nhau, con nhìn mẹ gần đây đối xử với mấy bé gái tốt vậy mà, có phải hay không?"
Nói thế vẫn không thể thuyết phục được Hà Chiêu Đệ, cô ấy nói: "Không, chắc chắn mẹ thích mấy đứa ba bảo hơn.”
Nói xong cũng không đợi mẹ Lý lại nói tiếp, cô ấy đã nhìn về phía Thẩm Y Y, bất chợt quỳ xuống: “Em dâu hai!”
Hà Chiêu Đệ bỗng nhiên cho Thẩm Y Y đại lễ nặng thế này, dọa Thẩm Y Y nhảy dựng, thế này không phải sẽ giảm thọ sao?
Vừa định đỡ Hà Chiêu Đệ dậy, chợt nghe Hà Chiêu Đệ khóc cầu: "Em dâu hai, em… em có thể để Tiểu Bảo làm con thừa tự của chị không? Được không? Chị van cầu em, em dâu hai, hu hu.”
Thẩm Y Y chợt lạnh lùng, tay vươn ra rụt về.
Mẹ Lý không ngờ chủ đề của Hà Chiêu Đệ sẽ nhảy cóc xa thế, đã nói với cô ấy vậy rồi thế mà chớp mắt lại nói tới chuyện muốn nhận nuôi Tiểu Bảo với Thẩm Y Y, thấy Thẩm Y Y đã lạnh mặt.
Mẹ Lý vội vàng quát Hà Chiêu Đệ: “Vợ thằng cả, con đang suy nghĩ gì đấy? Sao Tiểu Bảo làm con thừa tự cho con được? Con muốn con trai, nào về chúng ta nghĩ biện pháp..."
"Nghĩ biện pháp gì? Con không sinh ra được." Hà Chiêu Đệ khóc nói, nhìn về phía Thẩm Y Y, cử chỉ như là điên rồ: “Em dâu hai, em đã có ba đứa con trai rồi, coi như là cho chị làm con thừa tự thì em vẫn còn hai đứa! Em tội nghiệp chị với! Không phải em không có con gái sao? Chị có ba đứa con gái, nếu em, nếu em..."
"Hà Chiêu Đệ!" Mẹ Lý quát to một tiếng.
"Mẹ, để cho chị nói.” Thẩm Y Y giật giật khóe miệng.
Mẹ Lý: "..." Khổ tâm quá, được rồi, không quản được nữa rồi.
Đôi mắt Hà Chiêu Đệ khép lại, như là cuối cùng đã hạ quyết tâm chuyện gì: “Nếu em thích một đứa nào trong số đó, chị có thể đưa một đứa trong số đó cho em làm con thừa tự!”
"..." Thẩm Y Y nhìn người phụ nữ vừa đáng thương vừa hoang đường trước mắt, cười khẩy nói: “Chị vừa mới hỏi em có phải em xem thường chị không, bây giờ em có thể nói rất rõ ràng cho chị biết, em đúng là xem thường chị!"
"Chị kiếm đâu ra tự tin cho là em sẽ dùng con trai ruột đổi đứa con gái không có bất kỳ huyết thống gì với mình?" Thẩm Y Y liếc cô ấy: "Bởi vì khuôn mặt như khóc tang của chị sao?”
"Chị… hu hu." Hà Chiêu Đệ khóc càng dữ dội, nức nở nói: “Em dâu, tại sao em có thể nói chị như vậy? Quả nhiên, cũng bởi vì tôi không sinh được con trai, vì vậy mấy người đều xem thường tôi!"
Nói gì cũng có thể kéo đến con trai, Thẩm Y Y cũng bội phục: “Chị thật sự muốn em nói thẳng sao?”