Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-08-22 17:15:42
Lượt xem: 858
Nhị Bảo nhàm chán nằm trên giường lăn lộn, lăn tới lăn lui, bỗng nhiên thốt lên một câu: “Mẹ, còn bao lâu nữa cha mới về?”
Đại Bảo nghe vậy, quay đầu nhìn, ngay cả Tiểu Bảo vốn đang chơi trò chơi với mẹ cũng dừng lại, nói với mẹ cậu: “Nhớ cha ~”
Lý Thâm đã xa nhà sáu bảy ngày rồi, từ nhỏ ba đứa trẻ chưa từng rời xa Lý Thâm, chắc chắn sẽ không quen.
Thẩm Y Y cũng nhớ chồng, nhưng ở trước mặt ba đứa con, không thể biểu lộ ra quá rõ ràng, nếu không cô sợ ba đứa chốc nữa phải ôm cô khóc.
Thẩm Y Y nghĩ một lát: “Đại khái còn hai mươi ngày nữa!”
Nhị Bảo nghe vậy, đếm ngón tay, đếm tới đếm lui đều không biết đếm tới đâu rồi, thở dài giống như ông cụ non: “Hai bàn tay cũng không đếm hết, vậy còn rất lâu rất lâu!”
“Bốn cái tay có thể đếm hết!” Đại Bảo nghiêm túc nói.
Nhị Bảo nghe vậy, lại đếm một chút, thở dài nói: “Vẫn rất lâu rất lâu!”
Tiểu Bảo nghe còn rất lâu, xị mặt bĩu môi.
Cảm xúc trong phòng lập tức có chút đê mê, Thẩm Y Y: “...”
Cô thử kể chuyện chuyển dời lực chú ý của chúng, nhưng ba đứa đã chìm đắm trong việc cha còn rất lâu rất lâu mới về, tinh thần có chút chán nản.
Thẩm Y Y bỗng nhiên nhớ ra bốn món lớn mẹ cô mang tới, máy thu thanh trong đó bị cô nhét vào trong tủ, vẫn chưa lấy ra.
Nghĩ xong, cô bèn lục tủ lấy máy thu thanh ra.
Kiểu dáng của máy thu thanh bây giờ rất cũ, rất cồng kềnh, đặt trên bàn, bắt đầu mày mò.
Ba đứa trẻ thấy cô lấy ra một món lớn, tò mò bò tới hỏi: “Mẹ, đây là thứ gì?”
“Máy thu thanh.” Thẩm Y Y nói, bỏ pin vào, vặn nút, lập tức một âm thanh “rè rè rè” chói tai vang lên, ba đứa vội vàng bịt tai lại.
Thẩm Y Y vặn nhỏ âm lượng, điều chỉnh tới mức chỉ có trong phòng họ mới có thể nghe được, sau đó điều chỉnh tần số, chỉnh mấy kênh đều là tiếng “rè rè rè”, đang lúc thất vọng có phải là không kết nối được tín hiệu không, bỗng nhiên –
“Đà đi đá, đà đi đá, các bạn nhỏ, Kèn Nhỏ bắt đầu phát thanh rồi – ông Tôn Kính Tu kể chuyện Tây Du Ký, tập một…”
“Ể?” Ba đứa trẻ kinh ngạc đến ngây người, vội chụm tới nghe, lúc này, một giọng nói hiền từ ôn hòa vang lên –
“Bạn nhỏ, bây giờ ông sẽ kể câu chuyện Thạch Hầu, cũng tức là Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký cho các cháu nghe! Ngày xửa ngày xưa, có một hòn Hoa Quả Sơn, trên đỉnh núi có một tảng đá to, có một ngày, tảng đá to này “ầm” một tiếng, bên trong nhảy ra một quả cầu đá, lăn lốc, gió thổi nhè nhẹ, cháu nói có kỳ quái hay không, quả cầu đá này biến thành một con khỉ đá, ha ha…”
Ông cụ kể sống động đặc sắc, ba đứa trẻ đều nghe tới mê mẩn, cảm xúc nhớ cha lập tức tan biến, hơi thở cũng không khỏi nhẹ đi, nét mặt rất nghiêm túc.
Tới cuối cùng, đài phát thanh kết thúc, ba đứa quấn lấy cô hỏi –
“Mẹ, cha mẹ của Tôn Ngộ Không là ai ạ?”
“Mẹ, vì sao Tôn Ngộ Không có thể chui ra từ trong tảng đá ạ?”
“Mẹ, Tôn Ngộ Không lợi hại như vậy sao?”
“Mẹ, cuối cùng ông nói đại náo thiên cung là ý gì?”
Thẩm Y Y giải thích những điều có thể giải thích, qua loa những điều không thể giải thích, cho tới khi cô nói với chúng, nghe đoạn sau sẽ có lời giải đáp, chỉ cần chúng ngoan ngoãn, cô sẽ mở cho chúng nghe mỗi ngày, chúng mới lưu luyến ngừng hỏi.
Nhưng, Thẩm Y Y vẫn dặn dò chúng: “Chuyện nghe kể chuyện bằng máy thu thanh này là bí mật nhỏ của nhà chúng ta, không thể nói ra, biết không?”
Bây giờ tuy bốn món lớn thịnh hành, nhưng đó là ở thành phố, hiện giờ trong thôn vẫn chưa thấy nhà ai có.
Nếu ba đứa trẻ nói ra ngoài, mọi người đều tò mò chạy tới xem, trẻ con xem còn muốn ở lại nghe, nghe mê mẩn có thể sẽ tới mỗi ngày…
Phiền phức cũng theo đó mà tới, Thẩm Y Y nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu, cho nên vẫn nên đừng đồn ra ngoài.
Nói tính nghiêm trọng của sự việc với ba đứa, chúng như hiểu như không gật đầu, cuối cùng Thẩm Y Y nói: “Nếu các con nói ra, sau này mẹ không cho các con nghe nữa, mẹ nói được làm được.”
Ba đứa nghe vậy liền sợ, đảm bảo nói: “Mẹ, chúng con tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Lúc này Thẩm Y Y mới hài lòng, bảo chúng đi ngủ.
Lại qua hai ngày, Thẩm Y Y định vào thành phố một chuyến, cưỡi xe đạp về.
Bây giờ trong nhà không thiếu tiền, Thẩm Y Y không định bán đồ, cho nên dẫn Tiểu Bảo theo.
Ngồi xe bò đi vào thành phố, cô đến đội vận chuyển lấy xe đạp trước, để Tiểu Bảo ngồi phía sau ôm chặt cô.
Dẫn theo Tiểu Bảo, xách mấy cái táo đến nhà họ Lương, bây giờ Lương San San đã vào xưởng dệt, công việc ổn định, cuộc sống vui vẻ.
Vu Hồng vô cùng vui vẻ, kéo Thẩm Y Y nói chuyện một lúc lâu.
Cuối cùng khi Thẩm Y Y sắp đi, Vu Hồng còn lấy cho cô không ít thịt bò khô, nói là mấy hôm trước có bạn từ tỉnh Tân Cương mang về, đều là thịt ngon.
Thẩm Y Y cầm một miếng ăn, chất thịt tươi ngon có độ dai, cầm về thêm chút gia vị làm vị cay tê hoặc cay ngọt, chắc chắn rất ngon.
Cô cũng không từ chối, mỉm cười nhận.
Đi ra từ nhà họ Lương, cô lại đến xưởng dệt một chuyến.
Lý Đại Nha biết cô tới, hưng phấn chạy ra, tới trước mặt cô, lại có hơi khép nép: “Em dâu, sao em tới đây?”
“Tới thăm chị.” Thẩm Y Y nói, vừa muốn bảo Tiểu Bảo gọi người, Tiểu Bảo đã nhận ra cô cả của mình, to tiếng gọi: “Cô cả!”
“Cô đây.” Lý Đại Nha cười đáp một tiếng, bế Tiểu Bảo lên, Tiểu Bảo móc ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng vừa có được từ chỗ Vu Hồng từ trong túi áo: “Cô cả, ăn!”
“Cô cả không ăn, để cho Tiểu Bảo của chúng ta ăn.” Lý Đại Nha lắc đầu.
Tiểu Bảo vỗ cái túi phồng lên của cậu bé.
Đều là Vu Hồng cho cậu bé, bình thường Thẩm Y Y không cho cậu ăn nhiều kẹo như thế, nhưng bây giờ ở bên ngoài, Thẩm Y Y cho cậu mặt mũi, tạm thời không tịch thu kẹo của cậu, nhưng về nhà không thoát được.
Tiểu Bảo không có chút cảm giác nguy hiểm nào, có nhiều kẹo như thế cậu cũng rất hào phóng, chịu chia ra.
Lý Đại Nha bèn cầm lấy, nụ cười trên mặt có thêm vài phần nhu hòa.
Thẩm Y Y nhìn Lý Đại Nha, cô ấy ly hôn cũng mới hai tháng, người phụ nữ gầy gộc, không có chút tinh thần lúc đầu, bây giờ…
Tuy không hẳn là thay da đổi thịt, dù sao thì bị dày vò mười mấy năm, căn nguyên đã tổn hại nghiêm trọng, không phải hai tháng điều lý là có thể điều lý lại được, tướng mạo vẫn như thế, nhưng cả người trở nên khác hẳn!
Chỗ nào khác? Thẩm Y Y quan sát một chút, phát hiện là mắt của Lý Đại Nha.
Hai tháng trước, cả người Lý Đại Nha rất chán nản, trong mắt cũng xám xịt một mảng, không nhìn thấy bất kỳ mong đợi gì với cuộc sống tương lai.
Bây giờ có rồi, mắt lại có ánh sáng, cũng trở nên thích cười, chỉ là dáng vẻ vẫn có chút e thẹn…
Chú ý thấy Thẩm Y Y nhìn mình, Lý Đại Nha có hơi ngại: “Em dâu, sao vậy?”
Thẩm Y Y cười, lắc đầu: “Không có gì, công việc thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi.” Lý Đại Nha ngoan ngoãn đáp.
Thẩm Y Y gật đầu, cổ vũ nói: “Vậy thì tốt, chị cố gắng làm!”
“Ừm ừm.” Lý Đại Nha gật đầu lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-127.html.]
Sau đó bầu không khí yên tĩnh lại, Lý Đại Nha có lòng muốn nói chuyện thêm vài câu với Thẩm Y Y nhưng không biết nên nói gì mới phù hợp, lời tới miệng nhiều lần muốn thốt ra, lại nuốt trở về.
Thẩm Y Y không biết cô ấy đang nghĩ gì, tưởng điều cô ấy muốn nói lại thôi là cô ấy đang làm việc, ra ngoài quá lâu không thích hợp, bèn bảo cô ấy quay về: “Nếu chị vội đi làm thì quay về…” đi.
“Chị không vội!” Thẩm Y Y còn chưa dứt tiếng, Lý Đại Nha đã nói.
Cô ấy nói chuyện quá gấp, Thẩm Y Y ngạc nhiên nhìn cô ấy, sao vậy?
Lý Đại Nha phản ứng lại, có chút ngượng ngùng, giải thích: “Thực ra hôm nay chị được nghỉ, có một đồng nghiệp buổi sáng cô ấy có việc, chị rảnh nên tới thay ca giúp cô ấy, bây giờ đồng nghiệp đã làm xong việc trở về, cho nên bây giờ chị cũng không có việc gì!”
“Em phải về nhà sao?” Lý Đại Nha lại hỏi, vừa muốn nói dù sao cô ấy cũng không có việc gì làm, muốn cùng cô về thôn.
Thẩm Y Y lại lắc đầu: “Em chưa về, em đi tìm chủ nhiệm Tiền của các chị một chút, nghe nói hôm nay chị ấy nghỉ!”
“Vậy chị đi cùng em.” Lý Đại Nha tiếp lời.
“Được.” Thẩm Y Y cũng không từ chối, Tiều Hiểu Linh là chủ nhiệm công hội, phụ trách mảng phúc lợi nhân viên, Lý Đại Nha tạo quan hệ tốt với chị ấy cũng không tồi.
Lý Đại Nha vội vã quay lại thay đồ, cùng Thẩm Y Y đến nhà Tiền Hiểu Linh.
Chỉ là họ không ngờ vừa vào trong hẻm đã nghe thấy một trận ồn ào, đang lấy làm lạ, tới cổng nhà Tiền Hiểu Linh, thấy một đống người chen ở cổng, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó.
Thẩm Y Y nghe kỹ, nghe thấy bên trong nhà truyền ra tiếng tranh chấp –
“Nếu không phải chị, nhà chúng tôi cũng sẽ không luân lạc tới bước đường này, tôi phải g.i.ế.c chị!”
“Rõ ràng là cha cậu tự làm sai, liên quan gì tới chị tôi? A, chị, mau tránh!”
“Hiểu Lan cẩn thận!”
“Ầm!”
Bên trong có ba giọng nói, một nam hai nữ, một người trong đó là Tiền Hiểu Linh, hai giọng còn lại cũng rất quen, người nữ đó Thẩm Y Y nhất thời có chút không nhớ ra là ai, nhưng giọng nam là Dương Hùng!
Dương Hùng bởi vì chuyện của cha hắn ta mà tới báo thù?
“Láo!” Giọng của Dương Hùng lại truyền tới, hung ác nói: “Là chị! Còn có con tiện nhân kia, là người của thôn Thạch Thủy đúng chứ? Đợi tôi giải quyết chị xong, tôi sẽ đi giải quyết cô ta!”
Thôn Thạch Thủy? Tiện nhân? Chỉ cô?
Mắt Thẩm Y Y hơi nheo lại.
Quần chúng vây xem ở cổng phát ra tiếng kinh hô: “Cẩn thận!”
Lại là một tiếng ầm truyền tới.
Thẩm Y Y xuống xe đạp, cô phải đi giải quyết chuyện này, nếu không đợi Dương Hùng tới thôn, cô quá bị động.
“Chị cả, chị đạp xe đi xa chút, giúp em trông Tiểu Bảo, cảm ơn.”
“Em dâu?” Lý Đại Nha lo lắng gọi một tiếng, nhưng Thẩm Y Y đã chen vào trong đám người.
Lý Đại Nha muốn đuổi theo, nhưng cô ấy biết ý của Thẩm Y Y là bảo cô ấy bảo vệ Tiểu Bảo, chỉ có thể rời đi trước.
Cô ấy không biết đạp xe, bèn dắt xe đẩy Tiểu Bảo đi.
Thẩm Y Y chen vào, chỉ nhìn thấy Dương Hùng chặn ở cửa phòng khách, cầm một con dau sắc bén, chỉ cần người bên trong ra, anh ta sẽ vung dao, mắt đã đỏ ngầu, hiển nhiên đã mất đi lý trí, và điên loạn.
Phụ nữ bên trong sợ tới mức không dám rục rịch, một người trong đó chính là Tiền Hiểu Linh.
Dương Hùng vung dao, đám người phát ra tiếng thét.
Thẩm Y Y kéo một người hỏi chuyện, lúc này mới biết cha của Dương Hùng vì bán đồ của công vào chợ đen, bị chụp tội danh vơ vét đồ của xã hội chủ nghĩa.
Không chỉ trong nhà bị tịch thu sạch sẽ, Dương Bằng Sơn cũng bị kéo ra **, bây giờ sống dở c.h.ế.t dở.
Mà Dương Hùng, rời khỏi cha hắn ta, cơm cũng không ăn nổi, bình thường hắn ta ỷ chức quyền của cha mình trêu ghẹo phụ nữ nhà lành, hành vi càn rỡ, sớm khiến nhiều người bất mãn, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, mỗi người bị hại đều hoặc đá hoặc phỉ nhổ hắn ta.
Dương Hùng uy phong quen rồi, đâu thể chịu đựng ấm ức này? Tức giận chạy tới tìm Tiền Hiểu Linh báo thù.
"Báo công an không?" Thẩm Y Y nhỏ giọng hỏi quần chúng đang vây xem.
"Đã có người đi rồi, chắc hẳn sắp sửa tới rồi.” Có người nói, lo lắng nhìn vào bên trong.
Tiền Hiểu Linh và một người phụ nữ khác bị nhốt trong phòng, hai người chia ra đứng ở hai góc phòng, có ý đồ phân tán lực chú ý của Dương Hùng. Nhưng hình như có lẽ Dương Hùng đã nhận thấy được hai người kéo dài thời gian, không muốn chơi trò “chim ưng vồ gà con” với bọn họ nữa, cầm d.a.o nhìn chằm chằm Tiền Hiểu Linh, định cho Tiền Hiểu Linh một nhát. Toàn thân Tiền Hiểu Linh căng cứng, phòng bị nhìn Dương Hùng, cứ thế giằng co một hồi.
"A!" Dương Hùng bỗng nhiên gào lên một tiếng, cầm d.a.o lập tức bổ về phía Tiền Hiểu Linh.
"Chị!" Tiền Hiểu Lan kêu lên một tiếng, bổ nhào qua, vốn muốn đụng ngã Dương Hùng, nhưng Dương Hùng tránh qua, mất đà nhào lên người Tiền Hiểu Linh.
Hành động này vừa khéo đúng ý Dương Hùng là đồng thời g.i.ế.c cả đôi, giơ tay c.h.é.m xuống…
Một d.a.o đó vừa khéo đ.â.m về phía cái ót của Tiền Hiểu Lan, sắc mặt cô ấy ngay tức khắc trắng bệch, theo bản năng nhắm mắt lại.
Cô ấy c.h.ế.t chắc rồi.
Ngoài cửa có người hét lên!
Lúc này, sau một tiếng "bịch!", nửa cục gạch nặng nề đập vào cổ tay Dương Hùng, đau nhức kịch liệt khiến hắn ta trong nháy mắt nhăn nhó khuôn mặt, nhưng hắn ta vẫm cầm chặt sít sao d.a.o trong tay không chịu buông tay. Có lẽ biết mình chỉ có thể trông cậy vào cây d.a.o này mà thôi.
Dương Hùng uất hận quay đầu, lại bị một viên gạch đập tới, viên gạch đập vào trán của hắn ta, m.á.u ồ ồ tuôn ra, nhưng hắn ta vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Thẩm Y Y. Sau khi nhận ra cô, hận ý tỏa ra trong mắt còn nồng đậm hơn khi nhìn Tiền Hiểu Linh, m.á.u thuận theo cái ót của hắn ta chảy xuống, nhìn vào đáng sợ tới mức khiến người ta sợ hãi.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Là mày… con điếm này!"
"Mày chính là cái đồ hèn nhát!" Thẩm Y Y ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trong mắt cũng không có vẻ e ngại.
Thành công chọc giận Dương Hùng, hắn ta nắm chặt đao sải bước đi tới. Bỗng chợt Thẩm Y Y bưng lên một cái dĩa nước gì đó, cô giơ tay lên, giội qua.
Hắn ta trừng mắt, đ.â.m thẳng mặt vào.
"Phù..."
Tiếng nước đổ xuống đất vang lên, Dương Hùng bỗng nhiên hét lên một tiếng, cuối cùng tay đã nới lỏng, d.a.o rơi loảng xoảng trên mặt đất, người ngã trên mặt đất, che mắt và miệng vết thương, toàn thân co quắp căng thẳng, nổi gân xanh. Kêu lên tiếng kêu thảm thiết.
Nước Thẩm Y Y tạt chính là ớt pha nước muối, vừa rồi vào lúc hai người Tiền Hiểu Linh và Dương Hùng giằng co, cô lén đi phòng bếp đổi.
Đôi mắt là nơi yếu ớt, mẫn cảm nhất trên mặt con người, cộng thêm miệng vết thương trên đầu của hắn ta, có kiên cường hơn nữa cũng chưa chắc có thể ngăn cản được sự kích thích của nước muối ớt.
Tiền Hiểu Lan thấy thế, nhảy dựng lên, đá d.a.o sang một bên, phòng ngừa Dương Hùng lại hành hung, sau đó cầm một chiếc ghế ở bên cạnh đập chiếc ghế lên người Dương Hùng.
Đầu Dương Hùng nghiêng đi, không biết ngất đi hay là đã chết.
Tiền Hiểu Lan vươn tay thăm dò hơi thở của hắn ta, xác nhận hắn ta còn sống, giơ chiếc ghế lên lại muốn đập xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ hung tàn đó, Thẩm Y Y: "..."
Tuy rằng cô không quan tâm c.h.ế.t sống của Dương Hùng, nhưng náo loạn tới mức xảy ra tai nạn c.h.ế.t người chung quy vẫn không tốt, chẳng may phải chịu hình phạt thì phải làm sao bây giờ?
Vừa định lên tiếng ngăn cản, không biết người nào hô một câu: "Công an đã đến."
Vốn dĩ Tiền Hiểu Lan muốn đập chiếc ghế dài xuống tiếp, nhưng đã ném “bịch” sang một bên, đồng thời còn không quên đạp Dương Hùng một cước.
Công an vào trong, quan sát hiện trường chốc lát, lại hỏi cô vài câu. Các cô cũng ăn ngay nói thật, còn có quần chúng chung quanh làm chứng cho các cô nên công an không có làm khó các cô. Về phần Dương Hùng, vốn có một người cha bòn hút của chế độ xã hội chủ nghĩa, bị người người hô hào đánh, hôm nay gây hấn kiếm chuyện, bạo lực ẩu đả, vũ nhục phụ nữ, các loại tội danh, cấu thành tội “côn đồ”, kết cục không thể tốt được.