Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:02:28
Lượt xem: 41
Sau khi xe lửa vào ga, mấy người bọn họ xuống xe lửa, con thứ hai nhà họ Trương là Trương Diệu Tố và Từ Tiền Tiến đã đợi ở sân ga rồi. Bọn họ trước chào từ biệt vợ chồng Thấm Xuyến, lúc này xe riêng rất ít, chỉ có thể ngồi xe buýt.
Từ Tường ra khỏi nhà ga liền trực tiếp đi cùng Từ Tiền Tiến, Từ Tiền Tiến cưỡi xe mô tô tới đón anh. Bạch Minh Viễn đi theo Trương Hoài Dật trở lại
nhà họ Trương, Bạch Mộ Ngôn về nhà trước quét dọn vệ sinh sau đó mới tới đón ông cụ.
Trương Diệu Tổ biết cha mẹ sắp trở về, đã sớm cho người quét dọn sạch sẽ nhà cửa, mặc dù bình thường không có người ở nhưng bọn họ vẫn sẽ thỉnh thoảng trở lại, vì vậy cũng coi như không quá bẩn.
Nhà họ Trương quả nhiên rất lớn, một tứ hợp viện tam tiến, mặc dù nhà họ
Trương có hai đứa con trai ở kinh thành nhưng cũng có chỗ ở khác, nhà tổ này chỉ có hai ông bà, vì vậy bà nội Trương mới cố ý để mấy người Tô Mặc Nhiên học nội trú ở lại nhà họ Trương. Tô Mặc Nhiên Liễu Nghiên Vũ Tôn Hiểu Mỹ ở lại nơi này cũng có hơi người, hai ông bà cũng không tịch mịch như vậy, bình thường cũng có người trò chuyện, hơn nữa Hoa Cầm đặc biệt thích tiểu Nhạc Nhạc, cháu của bà đều lớn cả rồi, nào có ngây thơ chất phác đáng yêu như Nhạc Nhạc.
Tô Mặc Nhiên ở đại học kinh thành, Liều Nghiên Vũ và Tôn Hiếu Mỹ ở học viện sư phạm kinh thành, hai trường học cách không xa, cách nhà họ Trương cũng gần, mỗi ngày đi bộ có thể ra vào lớp.
Sau khi thu xếp xong, bọn họ đi dạo trên đường một chút, lúc này kinh thành còn lâu mới được phồn hoa như về sau, không có nhà cao tầng ngựa xe như nước, dĩ nhiên cũng sẽ không có giao thông hỗn loạn khói mù cát vàng, giờ phút này kinh thành có vẻ đơn giản sạch sẽ.
Khi trường học tựu trường, trừ Hoàng Dương mấy người kia vác bọc sách rời đi.
Những năm 1970 tựu trường có ba món đồ lớn: Phích nước, chậu rửa mặt, chăn mền.
Lúc này vali hành lý còn không thông dụng, đại đa số mọi người đều cầm túi lưới màu sắc sặc sỡ. Từ trong túi lưới có thể nhìn thấy chậu sứ rửa mặt song hỷ màu đỏ, 'ga giường quốc dân' in hình hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, va va chạm chạm lộ ra ly nước tách trà màu đen. Có vài nữ sinh thích sạch sẽ còn mang theo bao tay màu xanh đậm, tất (vớ) cotton trắng tinh.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, lúc này sinh viên đều mong mỏi học tập kiến thức, như muốn thông qua kiến thức thay đổi quốc gia và số mạng của mình. Những người thanh niên trí thức trải qua cuộc sống gian khổ này, trên căn bản mỗi người đều chăm chỉ tiết kiệm chịu được gian khổ.
Sinh viên những năm 77 vì sao cho dù ở trung ương, địa phương hay cấp cơ sở đều có thể trở thành trụ cột vững vàng nòng cốt nghiệp vụ? Nguyên nhân rất lớn cũng bởi vì những năm 77 bọn họ từng trải qua một đời đau khổ.
Thiếu niên trải qua ba năm thiên tai, vào thời thanh xuân quý báu lại trải qua thời gian năm tháng uổng phí vì "Cách mạng văn hóa" kéo dài mà việc học cắt đứt, lên núi xuống nông thông, trợ giúp biên cương... Thế hệ này bọn họ có kinh nghiệp cuộc sống quý báu mà lại giàu có nhất.
Muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người, tất nhiên trước phải khổ sở tâm trí này, lao động gân cốt này, đói da thịt này...
Hiện giờ, Tô Mặc Nhiên cũng có may mắn trở thành một thành viên trong số những sinh viên truyền kỳ này, cô cảm thấy hưng phấn lại tự hào.
Một đời này, kiếp sống đại học bắt đầu!
Bất tri bất giác, thời gian một tháng đã trôi qua rồi, Tô Mặc Nhiên và các bạn cũng đã dần quen với cuộc sống đại học.
Ngày này, Tô Mặc Nhiên vừa mới vào lớp học, liền phát hiện vị trí cũ của cô bị người chiếm.
Kiếp trước cô lên đại học vẫn thích ngồi vị trí hàng cuối cùng gần bên cửa sổ của lớp, vì đó là vị trí bí ẩn nhất, vừa có thể nhìn chung quanh toàn cục lại không bị người khác ảnh hưởng, thỉnh thoảng còn có thể chỉ ra thiếu sót.
Kiếp trước cô chỉ thích vừa nghe giảng vừa nghĩ dàn ý tiểu thuyết, bộ não mở rộng đến vô cùng lớn.
Cô không ngờ còn có người giống như cô, thích ngồi chỗ hoàng kim, mà người này còn đặc biệt như thế.
Bạn có nhìn thấy ai ngồi xe lăn đi lên lớp không?
Bạn có từng nhìn thấy ai đi học mang theo vệ sĩ kiêm bảo mẫu không?
Cái gì, bạn không tin? Nhìn người ta bưng trà rót nước bận trước bận sau, không phải bảo mẫu thì là gì?
Bạn nói tại sao lại là vệ sĩ? Nhìn dưới chân có lực này, nhìn tư thế ngồi tiêu chuẩn này: Hai chân dạng ra, rộng bằng vai, đôi tay tự nhiên buông xuống đặt trên đầu gối, trên người thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước. Đây còn phải nói sao, đây chính là một quân nhân bản lĩnh mạnh mẽ, tuy rằng anh ta không mặc trang phục quân nhân, nhưng mỗi một hành động của anh ta đều tiết lộ ra anh ta là một người lính thực thụ.
Không trách được bạn học cùng lớp đều liếc trộm hai người kia nhưng không có ai dám lên tiếng đáp lời.
Không ít người nhìn thấy cô đi tới cũng ném cho cô ánh mắt đồng tình, ở trong khoa nhân duyên của cô không tệ, trên căn bản mọi người đều biết cô thích vị trí kia, vì vậy bình thường vị trí kia vốn không có ai ngồi.
Cô thấy người đầy phòng học đều đặt lực chú ý lên người cô và hai người kia, định xem xem cô có phản ứng gì, sẽ có động tác gì, chỉ tiếc bọn họ đều phải thất vọng.
Nếu vị trí bị chiếm, Tô Mặc Nhiên không thể làm gì khác hơn là một lần nữa tìm vị trí, dù sao vị trí kia cũng không phải nhà cô, vì cái gì lại không cho người khác ngồi chứ.
Nhìn tới nhìn lui cũng không tìm được vị trí hài lòng, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ngồi sau một hàng, ngồi xuống chỗ cách hai người kia hai vị trí.
Khi cô đến gần, cô rõ ràng cảm thấy người đàn ông quân nhân đó bắp thịt toàn thân căng thẳng, ánh mắt sắc bén.
Đột nhiên, người đàn ông ngồi trên xe lăn bọc chăn mền thật dày đưa hai ngón tay thon dài ra, gõ lên cánh tay quân nhân, quân nhân mới thả lỏng xuống.
Tên vệ sĩ này còn rất nhạy cảm, không biết có phải thường bị công kích hay bị rơi vào chứng vọng tưởng mang tính nghiêm trọng, cũng không biết bọn họ thuộc về loại nào.
Khi người ngồi trên xe lăn duỗi tay ra, Tô Mặc Nhiên mơ hồ nhìn thấy người được chăn đắp lên kia, một người đàn ông, hoặc nói một người đàn ông bệnh yếu.
Ngũ quan tinh xảo, được cho là anh tuấn, không yêu nghiệt như Bạch Mộ Ngôn, làn da trắng nõn không hề có màu máu, khẽ cau mày, môi mỏng mim lại thật chặt, thần thái suy yếu, mí mắt hạ xuống, hình như còn chưa tỉnh ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-thap-nien-bay-muoi/chuong-43.html.]
Mặc Nhiên liếc nhìn liền không tiếp tục nhìn nữa, vẫn nhìn chằm chằm vào người khác không phải là hành động lễ phép, cô cũng không muốn dẫn tới hiểu lầm, lúc này dùng được vệ sĩ còn có thể đơn giản rồi sao?
Chuông vào học vang lên, giáo viên đi vào.
Hình như giáo viên cũng không kinh ngạc với việc nhiều hơn hai người, hiển nhiên đã sớm biết. Chẳng lẽ hai người kia cũng là bạn học của lớp này? Vậy sao tựu trường một tháng rồi mới xuất hiện, kỳ quái!
Cho dù như thế nào cũng không liên quan đến cô, cô nghĩ một chút liền bỏ qua, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
"Khụ khụ... Khụ..."
Học được trong chốc lát, Tô Mặc Nhiên liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng ho khan thật khẽ, không lâu.
"Khụ... Khụ..."
Không quá bao lâu, tiếng ho khan lại truyền tới, âm thanh không lớn, Tô Mặc Nhiên không hề để ý.
Cứ như vậy trong tiếng ho khan đứt quãng này, Tô Mặc Nhiên học xong lớp buổi sáng.
Buổi trưa trở lại nhà họ Trương ăn cơm trưa.
Tôn Hiểu Mỹ vừa mới vào cửa liền kéo Tô Mặc Nhiên nói: "Em đoán xem hôm nay tụi chị gặp được ai?"
Tô Mặc Nhiên thấy dáng vẻ thần thần bí bí của chị ấy, nâng khóe mắt lên hỏi, "Ai vậy, người chúng ta quen biết sao? Đúng rồi, Nghiên Vũ đâu, sao còn chưa trở lại?"
"Trở về rồi, ra phía sau nhìn Nhạc Nhạc, em đoán đúng rồi, chính là người chúng ta quen biết, em đoán là ai?"
"Có thể là ai chứ, người quen ở kinh thành của chúng ta không nhiều lắm, đoán chừng là thanh niên trí thức cùng thôn trước kia đi." Tô Mặc Nhiên suy nghĩ một chút nói.
Tôn Hiểu Mỹ "Bốp" một cái, vỗ lên bàn, "Em đoán đúng rồi, là Tống Khai Minh, ha ha, em không nhìn thấy ánh mắt trợn thật lớn của anh ta khi nhìn thấy Nghiên Vũ và chị đâu, đoán chừng như thế nào cũng không nghĩ đến chúng ta lại có thể thi đến kinh thành, ha ha, quá hả hê lòng người!"
Thì ra sau khi hai người Tôn Hiểu Mỹ và Liễu Nghiên Vũ tan học định về nhà ăn cơm, không ngờ vừa mới đi ra cổng trường học liền gặp được một người quen, chính là Tống Khai Minh.
Tống Khai Minh nhìn thấy hai người cũng rất kinh ngạc, liền tiến lên chào hỏi, vừa hỏi mới biết được bọn họ cũng thi tới Bắc Kinh, trong lòng lập tức rối bời. Khi hai người Liễu Nghiên Vũ chuẩn bị từ biệt, lại nhìn thấy Tần Tố Ngọc từ trong học viện sư phạm đi ra.
Mới vừa ra liền nhìn thấy ông xã mình đang nói chuyện với hai bạn nữ ở cổng trường học, cho rằng là người quen của ông xã liền đi qua. Sau khi giới thiệu lần nhau, sắc mặt Tần Tố Ngọc không được tốt, có thể nghĩ, vợ trước và vợ hiện giờ gặp mặt, cho dù dưới tình huống nào đều sẽ không vui vẻ.
Tần Tố Ngọc vốn cho rằng vợ trước của Tống Khai Minh chính là một người phụ nữ ở nông thôn, không học thức không có tu dưỡng, bây giờ nhìn lại, lại phát hiện là một người phụ nữ dịu dàng nhã nhặn có tri thức hiểu biết lễ nghĩa, lập tức có cảm giác nguy cơ. Lúc này Liễu Nghiên Vũ lại thi tới được Bắc Kinh, không thể cho phép hai người tình cũ lại cháy, vì vậy Tần Tố Ngọc đen mặt kéo Tống Khai Minh đi.
Nếu như Liễu Nghiên Vũ biết được ý tưởng trong lòng Tần Tố Ngọc, nhất định sẽ kêu to một tiếng, "Cô bạn, bạn suy nghĩ quá nhiều rồi, người đàn ông cặn bã này vẫn lưu lại cho bạn đi."
Tô Mặc Nhiên vừa nghe được người bọn họ gặp phải là Tống Khai Minh lập tức hứng thú: "Sao anh ta lại ở học viện sư phạm? Chẳng lẽ anh ta cũng thi đậu?"
Tôn Hiếu Mỹ nhún vai một cái nói: "Chuyện đó hả, anh ta vốn không thi lên đại học, điểm số không đủ, anh ta tới trường học của tụi chị để đón bà xã anh ta Tần Tố Ngọc, Tần Tố Ngọc ngược lại học cùng trường tụi chị, nhưng học khác khoa."
Tô Mặc Nhiên kinh ngạc, "Cùng một trường học với các chị? Vậy mấy người có..."
"Trước kia tụi chị cũng không biết, hôm nay nếu không phải nhìn thấy Tống Khai Minh, ai biết được Tần Tố Ngọc cũng học trường này, chị đoán chừng về sau nhất định có chuyện, em không nhìn thấy Tần Tố Ngọc khi nhìn Liễu Nghiên Vũ đâu, sắc mặt cũng tái xanh, lôi cánh tay Tống Khai Minh kéo đi."
Tôn Hiểu Mỹ vừa nói vừa khoa tay múa chân.
"Không tái xanh mới là lạ, lại nói, hôm nay em cũng gặp một người quái dị."
Tô Mặc Nhiên nói về người đàn ông xe lăn hôm nay trong lớp cho Tôn Hiểu Mỹ.
"Là rất kỳ quái, nhưng trường học không có quy định không thể ngồi xe lăn, có lẽ anh ta là người tàn tật, thân bị tàn phế nhưng chí không tàn."
"Có lẽ là vậy, được rồi, không nói nữa, chúng ta ra đằng sau ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ một giấc, buổi chiều còn có lớp đó."
Xế chiều khi Tô Mặc Nhiên đi học không gặp lại người đàn ông xe lăn đó, còn thấy kỳ quái, chẳng lẽ không phải học sinh lớp này, là buổi sáng đi nhầm?
Ngày hôm sau đi học, người đàn ông xe lăn đó lại xuất hiện.
Sau đó Tô Mặc Nhiên mới biết, người đàn ông xe lăn đó chỉ lên lớp vào buổi sáng, buổi chiều không lên, thật sự là người kỳ quái.
Nghỉ học như vậy được chứ? Nhưng mà dường như giáo viên cũng không hỏi, chẳng lẽ là giai cấp độc quyền?
Tô Mặc Nhiên cảm thấy cho dù là thời đại nào, có quyền thật tốt.
Xế chiều hôm nay người đàn ông xe lăn đó lại không lên lớp, sau khi tan lớp,
Tô Mặc Nhiên nhanh chóng thu dọn sách vở, Trương Hoài Dật bảo tối hôm nay Từ Tiền Tiến muốn đi qua, nói có một số chuyện muốn nói với cô, cô phải nhanh chóng đi về, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.