Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 459

Cập nhật lúc: 2024-05-13 16:01:45
Lượt xem: 2,072

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 Ghen tị, Lưu Manh Manh ghen tị Tưởng Nguyễn, ghen tị nhất là Đại Sơn đối với Tưởng Nguyễn như . Cô từng thấy Đại Sơn quan tâm cô gái nào như thế, Lưu Manh Manh , Đại Sơn thích Tưởng Nguyễn. tại chứ, Tưởng Nguyễn là nữ nhân từng phu quân, cô càng nghĩ càng đau lòng, nhất là đêm qua thấy Đại Sơn nhúc nhích đó, trong mắt chỉ chứa Tưởng Nguyễn đang sắp sinh, hề khác, chỉ cần nghĩ đến thôi Lưu Manh Manh cảm thấy tủi , sáng sớm liền núi đào thảo dược. Cô nghĩ, nếu ở trong núi bất hạnh gặp dã thú, Đại Sơn tới cứu ? Nếu cô thương, Đại Sơn thể trông nom cô lo lắng cho cô như đối với Tưởng Nguyễn ?

Cứ mãi suy nghĩ, tâm tư hái thảo dược, đang suy nghĩ, đột nhiên lưng kêu . “Vị cô nương .”

Lưu Manh Manh sợ hết hồn, vội vàng xoay , thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn dật mặt , ăn mặc sang trọng hoa lệ, khí chất vũ dũng, . “Cô nương, xin hỏi thôn Thanh Bình như thế nào?”

Mặc dù Lưu Manh Manh núi, nhưng nay từng thế giới bên ngoài, xưa nay, cô đều sống trong thôn, từng gặp đều là quen ở thôn, đột nhiên xuất hiện một , miễn bàn bao nhiêu kinh ngạc và sợ hãi.

Ngay đó, một nam nhân mặc tử y từ lưng nam tử tới, diện mạo cũng tuấn, giọng ôn hòa lễ độ. “Vị cô nương , chúng , dám hỏi cô nương thôn Thanh Bình , thể dẫn đường cho nhóm tại hạ ?”

Lưu Manh Manh lui về phía một bước, trông nhóm phú quý phi phàm, qua khí độ văn hoa, dẫu Lưu Manh Manh chỉ là một tiểu cô nương, huống chi mấy ôn hòa lễ độ, mặt mũi , bất giác thêm mấy phần hảo cảm, tuy nhiên xưa nay thôn Thanh Bình cực ít ngoài , vẫn hỏi. “Các ngươi gì?”

Lần , một nam tử hắc y bước tới, thanh niên dung mạo cực , so còn hơn hai , mi mục như hoạ, trong nháy mắt Lưu Manh Manh chỉ nghĩ câu thơ cha dạy , thanh niên khí độ khiến khác say mê. Lời cũng lạnh nhạt. “Ta tìm đầu mối, thê tử lưu lạc tới thôn Thanh Bình, cho nên đến tìm. Cô nương là thôn Thanh Bình, trong thôn một nữ nhân xa lạ lưu lạc đến .”

Chỉ một câu , đầu óc Lưu Manh Manh đình trệ, lập tức hồi thần. Cô nghĩ ngay đến Tưởng Nguyễn, bây giờ ngoài duy nhất ở thôn Thanh Bình chính là Tưởng Nguyễn. Thanh niên mặc hắc y Tưởng Nguyễn là thê tử của , há chẳng là tên nam nhân phụ tình bạc nghĩa ?!

Lưu Manh Manh từng qua chuyện của Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn gả cho một kẻ , lúc đầu, cô còn cảm thấy bất bình giận dữ Tưởng Nguyễn, thực tế, bất kỳ một nữ tử nào gả trúng một nam nhân như thế đều thê thảm. Mặc dù Lưu Manh Manh ghen tị Đại Sơn đối với Tưởng Nguyễn, nhưng thấy nam nhân mắt, lập tức nghĩ ngàn vạn thể để phát hiện tung tích Tưởng Nguyễn.

“Cô nương?” Thấy cô thật lâu lời nào, Tề Phong nhịn cất tiếng hỏi, cho rằng vô ý dọa cô gái sợ. Nào ngờ Lưu Manh Manh chằm chằm Tiêu Thiều, cô từng gặp qua nam nhân nào như , huống chi khí chất còn ưu nhã, thế nào cũng đủ, một như , chiếm đoạt gia sản của thê tử, trở thành kẻ phụ bạc đuổi g.i.ế.c thê tử , Lưu Manh Manh thầm cảm khái, nghĩ nếu là , e rằng cũng thể thấu dã tâm của .

Tiêu Thiều nữa, giả ngu . “Ta thôn Thanh Bình, trong núi mấy thôn lận. Ta đầu tiên núi chơi, thôn Thanh Bình , gần đây cũng thấy phụ nhân nào lưu lạc tới đây, chỉ sợ các vị đại ca lầm .”

“Sao thể?” Cẩm Nhị . “Đầu mối rõ ràng sai.” Hắn . “Tiểu , cô đang gạt bọn đúng , bọn .”

Khó khăn lắm mới tìm manh mối, nếu là giả, Tiêu Thiều sẽ đau khổ thế nào nữa, tất cả đều ôm hy vọng, nào chịu tin lời của tiểu cô nương . Tưởng Tín Chi thấy , vội . “Ta là đại ca của con bé, bọn tìm con bé lâu, cô nương ngàn vạn chớ giấu giếm, nếu xảy điều gì bất ngờ, cả đời sẽ tha thứ cho bản .”

Trong lòng Lưu Manh Manh khịt mũi con thường, thầm nghĩ Tưởng Nguyễn sớm , nhà họ đại ca gì hết, rõ ràng đang dối. Đám nhân mô cẩu dạng, ngờ còn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, bây giờ cô để ý tới những ân oán với Tưởng Nguyễn nữa, chớp chớp mắt, . “Thật ngại quá, cũng đồng tình với các ngươi, nhưng thật sự thôn Thanh Bình ở , chi bằng các vị đại ca cứ tìm thử, cáo từ.” Dứt lời xoay .

“Ơ----” Tề Phong kéo tay cô, Tiêu Thiều ngăn cản, khó hiểu Tiêu Thiều, thấp giọng . “Cô dối, đuổi theo cô .”

Dáng vẻ cô nương giống đầu núi, huống chi manh mối Cẩm y vệ tìm tuyệt đối sai, nơi chỉ một thôn Thanh Bình, nào còn thôn Thanh Bình khác. Vừa ánh mắt cô gái cực kỳ quái lạ, ban đầu tựa như si mê sắc , đó xong thì trở nên kỳ lạ, thái độ đột nhiên đổi, mặc dù hiểu tại , nhưng Tiêu Thiều , nhất định là lời khiến cô gái phản ứng như . Đã thế, dây dưa ở đây, bằng lặng lẽ theo, sớm tìm Tưởng Nguyễn. Dẫu cô gái vẫn còn nhỏ, nếu tin tức, nhất định sẽ về thôn báo tin , chỉ cần theo cô , nhất định sẽ tìm thôn Thanh Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-459.html.]

Không ai phản bác lời Tiêu Thiều, theo lời việc.

Sau khi Lưu Manh Manh một đoạn, nhịn đầu thử, thấy đoàn , mới thở phào nhẹ nhõm. Quả thật giống như cha , thế giới bên ngoài quá phức tạp, cô cũng ngờ, thanh niên tuấn như thế là loại lòng lang chó, bây giờ còn tìm tới đuổi tận g.i.ế.c tuyệt Tưởng Nguyễn, bất giác cảm thấy đồng tình với Tưởng Nguyễn.

Có điều, Lưu Manh Manh đột nhiên nghĩ, những hung tàn như , ắt tìm Tưởng Nguyễn sẽ bỏ qua, bọn họ lấy đầu mối, khẳng định dễ từ bỏ ý đồ. Nên sớm về với hương trong thôn, để Tưởng Nguyễn chuẩn , nhất nên phát hiện.

Lưu Manh Manh đầu xác nhận nữa, ai theo, lúc mới khoác giỏ vội vàng chạy theo hướng về thôn. Từ trong núi về đến thôn mất mấy giờ, chốc lát về đến , Lưu Manh Manh cố gắng chạy nhanh một chút, chỉ sợ đám ác nhân đuổi theo, nhóm Tiêu Thiều đang âm thầm theo .

“Quả nhiên là tiểu cô nương gian xảo.” Tề Phong . “ tại lừa chứng chứ?”

“Chỗ lánh đời, tất nhiên khác phát hiện.” Tưởng Tín Chi . Cũng hợp lý, nhiều lời nữa, tiếp tục theo Lưu Manh Manh.

Một ngày trôi nhanh, vốn tất cả cho rằng chỉ sợ bóng sợ gió một trận, nghĩ tới chạng vạng tối, Tưởng Nguyễn bắt đầu đau bụng, đau dữ hơn nhiều. Lúc Quế tẩu nhà thấy Tưởng Nguyễn ướt đẫm, vội vàng lớn tiếng kêu Đại Sơn đang đốt củi bên ngoài. “Đại Sơn, mau chạy kêu Vương bà tử đến! Nguyễn nương tử sắp sinh!”

Đại Sơn bỏ củi xuống cắm đầu chạy , từ hôm qua đến nay lòng y kinh hoảng, ai lúc nào Tưởng Nguyễn sinh. Đại Sơn khác , nữ nhân sinh con như dạo một chuyến qua quỷ môn quan, Vương bà tử sức khỏe Tưởng Nguyễn hư nhược nên càng thêm nguy hiểm, sợ sẽ xảy chuyện ngoài ý , trong lòng Đại Sơn cũng lo lắng bất an.

Vương bà tử nhanh chóng chạy tới, còn dẫn theo hai kinh nghiệm đỡ đẻ, bên ngoài sớm nấu xong một nồi nước nóng lớn, Quế tẩu đuổi Đại Sơn ngoài. Tình cảnh giống y đêm qua, nhiều tiểu tử trẻ tuổi và các cô con dâu trẻ các thẩm thẩm chờ ngoài nhà Quế tẩu, lo lắng ngóng động tĩnh bên trong.

Chẳng qua tối nay khác với đêm qua, đêm qua Tưởng Nguyễn đau bụng nhưng thể chịu đựng, cuối cùng vẫn . đêm nay từng âm thanh truyền đều thê lương. Thỉnh thoảng bê từng chậu m.á.u đem , khiến thấy mà sợ hãi. Đồng thời tiếng kêu của nữ nhân trong phòng cũng khiến bất giác siết chặt lòng bàn tay.

“A ——” Tưởng Nguyễn dùng sức siết chặt khăn trải giường. Vương bà tử . “Nguyễn nương tử, đừng căng thẳng, thả lỏng, nữ nhân sinh con đều như , cô đừng sợ, nào, dùng sức ——”

“Đau quá.” Trên trán Tưởng Nguyễn đầy mồ hôi, tóc bết , sắc mặt tái nhợt, môi đang run. Một khác kéo Quế tẩu sang một bên, dùng âm lượng chỉ đủ hai . “Không , Nguyễn nương tử hiện tại nguy hiểm, đầu đứa trẻ quá lớn, sinh , cơ thể suy nhược, giờ sức. . .”

Quế tẩu liền nóng nảy. “Vậy bây giờ?” Không đầu tẩu thấy khác sinh con, thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn như thấy tất nhiên lành ít dữ nhiều. Tưởng Nguyễn chung sống với nhà tẩu lâu như , thêm Tưởng Nguyễn, tẩu như một đứa con gái, Quế tẩu đau lòng Tưởng Nguyễn tuổi còn trẻ mà chịu quá nhiều đau khổ, nếu hôm nay xảy chuyện ngoài ý , tẩu dám nghĩ.

“Chỉ thể thử nữa…” Thẩm thở dài, xoay giúp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng rên rỉ trong phòng từ từ yếu ớt, ngay cả Tiểu Sơn luôn nghịch ngợm cũng căng thẳng, rụt rè hỏi Đại Sơn. “Ca, cô sẽ chứ?”

“Không .” Đại Sơn lẩm bẩm , đang cho Tiểu Sơn , đang an ủi nữa.

Loading...