Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 442
Cập nhật lúc: 2024-05-13 22:55:28
Lượt xem: 2,350
Tuyên Ly kinh nghi không thôi, hắn biết Tưởng Nguyễn luôn vui thích lừa gạt người khác, nhưng bản tính hoàng đế xác thực là vậy, hoàng đế trời sanh tính đa nghi, làm việc lại giỏi chừa đường sống. Cách làm để lại hai phần thánh chỉ, đúng là việc ông ta có thể làm. Có điều theo lời Tưởng Nguyễn, vậy thì trong phần thành chỉ kia viết một cái tên khác…
Hắn nhìn về phía Tưởng Nguyễn, giọng bức người nói. “Một phần chiếu thư truyền ngôi khác, viết tên ai?”
Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cười. “Là ngươi, điện hạ.”
Nàng nói nhẹ bỗng, nhưng giống như búa tạ nặng tựa ngàn cân nện vào lòng Tuyên Ly. Vậy mà lại là hắn? Vậy mà lại là hắn? Nếu là hắn, há chẳng phải mấy ngày nay hắn giấu nhẹm phần thánh chỉ thuộc về mình, để Tuyên Phái có cơ hội chiếm đoạt tiên cơ? Mọi việc đều do Tưởng Nguyễn cố ý!
“Ta không phải cố ý.” Tưởng Nguyễn giống như nhìn thấu tâm tư hắn, tiếp tục nói. “Liễu Thái phó và Thập Tam điện hạ vốn có tình nghĩa thầy trò, đối với người có học, chỉ có thể dùng tình cảm cảm hóa. Liễu Thái phó vốn là người của Thập Tam điện hạ, tất nhiên sẽ trợ giúp Thập Tam điện hạ, ta vốn muốn lấy phần thánh chỉ kia về phủ tiêu hủy, giống như ngươi nghĩ, hai phần thánh chỉ vừa ra, thiên hạ tất nhiên đại loạn, chỉ có thể thiêu hủy một phần để lại một phần, đốt là đường đế vương, giữ là đường hoàng gia. Nhưng ta không ngờ, có người nửa đường bắt ta đi. Sau khi tới chỗ này, từ từ sáng tỏ, cũng đoán được người sau lưng là ngươi. Nếu trời xui đất khiến để ta đạt được mục đích, sao lại không làm, cho nên ta không nói gì cả. Hôm nay thấy dáng vẻ này của điện hạ, ta đã hiểu, xem ra phần chiếu thư kia đã được tiết lộ, phải không?”
Tuyên Ly nhìn nữ tử trước mặt nói hết mọi việc, nàng không hề để ý đến thân phận mình hiện giờ, thậm chí giống như bạn tốt nói về kế hoạch của mình cho Tuyên Ly nghe. Càng nghe trong lòng Tuyên Ly càng như bị nhét một đống bông vải. Hắn cắn răng, thầm nói khi nãy Kỳ Mạn nói thánh chỉ kia không quan trọng, nên cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ xảy ra chuyện này. Mọi thứ đều do Tưởng Nguyễn tính toán tốt, chính bản thân hắn tự tạo nghiệt? Đây coi là gì!
Vẻ mặt hắn đột nhiên âm u, so với dáng vẻ dịu dàng ngày thường cứ như hai người, thậm chí bởi vì vặn vẹo mà tỏ ra mấy phần xấu xí. Hắn hung ác nói. “Vậy thì như thế nào, bây giờ thánh chỉ còn nằm trong tay chúng ta, chỉ cần lấy ra, Tuyên Phái sẽ không phải là trữ quân danh chính ngôn thuận nữa. Thiên hạ giang sơn này là của ta, trước nay luôn là của ta!”
“Sợ rằng điện hạ phải thất vọng rồi.” Tưởng Nguyễn thương hại nhìn hắn, chẳng qua sự thương hại như còn chứa theo chút giễu cợt. “Phần thánh chỉ đó đã không còn nữa rồi.”
Tuyên Ly giật mình, siết lấy càm nàng, gằn từng chữ. “Ngươi nói gì?”
Tưởng Nguyễn dường như hơi nghi hoặc, nghiêng đầu, cặp mắt quyến rũ hiện lên sự hồn nhiên, nàng nói. “Chẳng lẽ công chúa Nam Cương không nói cho ngươi biết, phần thánh chỉ kia, đã bị thánh nữ Nam Cương đốt rồi.” Nàng rũ mí mắt. “Có lẽ thánh nữ cho rằng đó là chiếu thư truyền ngôi cho Thập Tam điện hạ, nên muốn đốt, hẳn muốn khiến ngươi vui vẻ, chủ động làm dùm. Nhưng mà. . .” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Thứ nàng ta đốt, là chiếu thư truyền ngôi của điện hạ.”
Thứ nàng ta đốt, là chiếu thư truyền ngôi của điện hạ.
Lời Tưởng Nguyễn chợt xa chợt gần bên tai, trong nháy mắt toàn bộ tâm trí Tuyên Ly đều là câu nói này, hắn đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c tắc nghẽn, tựa như m.á.u toàn thân đều đông lại. Rõ ràng là mùa xuân ấm áp hoa nở, nhưng cứ như đêm cửu hàn giá rét vậy. Hắn biết Tưởng Nguyễn sẽ không lấy loại chuyện này ra lừa mình, nụ cười của Tưởng Nguyễn là sự vui thích từ tận đáy lòng, phần thánh chỉ kia, thật sự không còn nữa.
Hắn thất hồn lạc phách buông Tưởng Nguyễn ra, xoay người lảo đảo nghiêng ngã đi tới cửa, vừa bước ra cửa, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngọt tanh, một búng m.á.u phụt một tiếng phun lên vệ đá xanh ven đường. Mà hắn giống như hoàn toàn không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Nguyễn ngồi về vị trí ban đầu, bụng hơi quặn đau. Tuyên Ly xuống tay quá mạnh, khiến nàng động thai. Vừa rồi cố chịu đựng diễn một vở kịch với Tuyên Ly, trên phần thánh chỉ kia tất nhiên không phải viết tên Tuyên Ly, mà là thánh chỉ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Tiêu Thiều, nhưng chỉ khi nói với Tuyên Ly đó là chiếu thư truyền ngôi của hắn, Tuyên Ly vốn có lòng tự ái mạnh mẽ dĩ nhiên sẽ cảm thấy đả kích vạn phần, quan trọng hơn cả, nói với hắn phần thánh chỉ kia bị thánh nữ Nam Cương đốt, tất nhiên Tuyên Ly sẽ không bỏ qua cho thánh nữ Nam Cương. Trong mấy ngày bị giam lỏng Tưởng Nguyễn đã nhìn ra đầu mối, quan hệ giữa Kỳ Mạn và Đan Chân không hề tốt, ngày đó Đan Chân thiêu hủy thánh chỉ, lúc ấy Kỳ Mạn không biết, nhưng sau chuyện này nhất định sẽ biết được tin tức, thậm chí Kỳ Mạn không hề đến tìm nàng, mà cứ bình thản tiếp tục cuộc sống yên ổn. Nguyên nhân vì sao, có lẽ Kỳ Mạn biết, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, Tuyên Ly nhất định sẽ tìm Đan Chân gây phiền phức.
Một kẻ là công chúa tiền triều Nam Cương, một kẻ là đương kim thánh nữ, quan hệ vốn vi diệu. Huống chi lấy tính tình Đan Chân, chưa chắc sẽ thừa nhận công chúa Nam Cương khiến chúng mất nước này. Tính cách Kỳ Mạn bất đồng với Đan Chân, giỏi ẩn núp ẩn nhẫn, như vậy, có lẽ ngay cả chuyện đốt thánh chỉ cũng do Kỳ Mạn cố ý ngầm chấp nhận.
Mối quan hệ đồng minh của Nam Cương và Tuyên Ly tan vỡ, nếu có thể mượn tay Tuyên Ly trừng phạt Đan Chân thì là tốt nhất. Chẳng qua.Tưởng Nguyễn che bụng, giọt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống. Trong lòng nàng cũng có một chút sợ hãi, kiếp trước kiếp này, nàng là mẹ của Phái nhi, nhưng Phái nhi không phải con ruột của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng mang thai, lần đầu tiên có đứa con của mình. Lúc ở trong cung, nàng từng tận mắt nhìn thấy vô số tần phi mang thai, cuối cùng lấy các loại các dạng phương thức sinh non. Tất nhiên có kẻ ra tay hãm hại, nhưng đồng thời cũng nói rõ bé con rất yếu ớt.
Bụng nàng đau quặn, một tay che bụng, gần như đau muốn ngất đi, cắn chặt răng, có chút do dự có nên gọi người hay không, chỉ cần gọi, việc nàng mang thai sẽ không giấu được, nếu không gọi, có khả năng sẽ sinh non, cả đời nàng sẽ không tha thứ cho mình.
Đang lúc ấy, lại thấy tỳ nữ câm vội vàng đi vào, vừa vào liền xoay người đóng cửa lại, trong tay xách giỏ đựng cơm thường ngày. Sau đó vén nắp giỏ, bưng một chén thuốc ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-442.html.]
Sau đó tỳ nữ câm chạy đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, đỡ Tưởng Nguyễn lên, bưng chén đến trước mặt Tưởng Nguyễn, thấp giọng nói. “Uống nhanh.”
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, giờ phút này cũng không màng kinh ngạc tại sao tỳ nữ câm lại nói chuyện được, chỉ nhìn chén thuốc kia, lòng rét run, lập tức nhớ tới hình ảnh những cô gái mang thai bị đổ tàng hoa hồng vào miệng. Nàng cảnh giác nhìn tỳ nữ câm, nói. “Đây là cái gì?”
“Thuốc an thai.” Tỳ nữ câm cũng rất gấp gáp. “Nhanh chóng uống vào, không biết người của bọn họ sẽ đến lúc nào đâu.”
Tưởng Nguyễn nhìn tỳ nữ câm, sự nóng vội trên mặt tỳ nữ này không giống giả vờ, thời gian qua không hề để lộ chỗ đặc biệt nào, vẫn luôn không nói chuyện. Tưởng Nguyễn còn tưởng rằng Tuyên Ly cố ý tìm người câm tới hầu hạ. Ngày thường còn cố ý gạt tỳ nữ câm, nhưng nay tỉ mỉ suy nghĩ, hình như tỳ nữ câm chưa từng làm chuyện gì tổn thương nàng. Thậm chí rất nhiều thời điểm còn vô tình trợ giúp nàng.
Tưởng Nguyễn hạ quyết tâm, nàng không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng vì đứa bé trong bụng, nàng có một trực giác, không nói hai lời, cầm lấy chén thuốc uống vào.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Nguyễn mới cảm thấy cơn đau giảm bớt. Tỳ nữ câm đã thu dọn xong chén đũa, bày thức ăn ra bàn, đỡ nàng dậy ngồi lên ghế. Tưởng Nguyễn hỏi. “Ngươi được Tiêu Thiều phái tới?”
Tỳ nữ câm ngẩn ra, lắc đầu.
Tưởng Nguyễn xác nhận thuốc kia là thuốc an thai không giả, hẳn tỳ nữ câm đã sớm nhìn ra nàng mang thai, nghĩ cũng đúng, dù có che giấu thế nào, sớm chiều chung đụng tất nhiên sẽ phát hiện cơ thể nàng có sự thay đổi, đám người giám thị trong sân thì không nói. Ở cùng một phòng muốn giấu cũng không giấu được, việc đó rất khó khăn. Thế nhưng tỳ nữ câm nói rằng mình không phải người Tiêu Thiều phái tới, không phải người của Tiêu Thiều thì tại sao lại giúp nàng?
“Vậy cô là ai?” Tưởng Nguyễn hồ nghi hỏi.
Tỳ nữ câm đứng bên cạnh Tưởng Nguyễn thêm thức ăn, lưng đưa về phía cửa sổ, cúi người dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe nói. “Tuyên Ly hại cả nhà ta, ta muốn báo thù.”
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, bất luận thế nào cũng không ngờ lại là nguyên nhân này. Nàng nói. “Cô và hắn có thâm thù đại hận gì?”
Tỳ nữ câm nói. “Cha ta thay Tuyên Ly làm việc, chuyện bại lộ, Tuyên Ly vì không muốn để người tra ra có liên quan đến hắn, sai người g.i.ế.c trên dưới chín mươi ba miệng ăn nhà ta. Năm đó ta ở bên ngoài, may mắn tránh được một kiếp. Món nợ chín mươi ba mạng, chung quy một ngày ta sẽ đòi lại. Cố gắng nhiều năm, chính vì tìm kiếm cơ hội.”
Tưởng Nguyễn cau mày. “Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?”
“Ta trà trộn vào phủ Tuyên Ly làm người hầu, giả trang thành người câm, quản gia muốn tìm người đi hầu hạ một người quan trọng, nên chọn trúng ta. Người câm dễ làm việc, ban đầu ta ôm ý nghĩ này, giả trang thành người câm, có lẽ có thể tìm được cơ hội tiếp xúc bí mật của Tuyên Ly. Ông trời có mắt, cuối cùng để ta có được cơ hội này.”
Tưởng Nguyễn sáng tỏ, nguyên tưởng rằng là người của Tiêu Thiều, không ngờ người này có thù oán với Tuyên Ly, cái gọi có thù báo thù có oán báo oán, Tuyên Ly là tự làm bậy không thể sống, báo ứng khó tránh, trái lại để nàng chiếm được tiện nghi. Nghĩ đến thân thế tỳ nữ câm, không khỏi cảm thấy thổn thức. Tuyên Ly bề ngoài hòa khí nội tâm tàn nhẫn, chuyện diệt cả nhà người ta không phải lần đầu làm. Nghĩ tới điều gì, Tưởng Nguyễn lại hỏi. “Vậy vì sao cô phải giúp ta?”
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn, ai có thù oán với Tuyên Ly, ta giúp người đó.” Tỳ nữ câm nói. “Nay ta một thân một mình, mặc dù cô gắng tìm kiếm cơ hội, nhưng không biết cuối cùng có thể thành hay không. Ta biết cô là Vương phi phủ Cẩm Anh vương, phủ Cẩm Anh vương thế lực lớn, cô cũng có bản lãnh. Nếu không Tuyên Ly sẽ không kiêng kỵ cô như vậy, thậm chí còn giam lỏng cô. Ta biết cô chắc chắn có biện pháp đối phó hắn.”
Tưởng Nguyễn như có điều suy nghĩ nói. “Cho nên, cô giúp ta sao?”
“Nơi đây cách kinh thành quá xa,” tỳ nữ câm nói. “Tiêu vương gia tìm không tới nơi này, huống chi khắp nơi đều có người trông chừng, ta không có cách nào truyền tin tức ra. Bây giờ cô mang thai, nếu là bị người biết, chính là nắm được nhược điểm lớn của Tiêu vương gia. Ta muốn giúp cô, cho nên cũng sẽ cố gắng tìm cơ hội, một khi có cơ hội, giúp cô bỏ trốn. Nhưng cô phải đồng ý với ta, nếu chạy khỏi, tất nhiên phải thay cả nhà ta báo thù, một mình ta thế đơn lực bạc khó mà được việc, cô nhất định có thể, g.i.ế.c Tuyên Ly.”
Tưởng Nguyễn yên lặng chốc lát, nói. “Có thể, thành giao.”