Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-05-13 22:42:06
Lượt xem: 2,257
Giờ khắc này, Tưởng Nguyễn chỉ đạm nhạt nói. “Ngươi lấy được thánh chỉ này thì thế nào? Luôn có một ngày, nó sẽ bị người khác tìm được, chung quy một ngày nào đó sẽ được lộ ra ánh sáng, chờ đến ngày đó, hy vọng của ta vẫn không hề vô ích.”
Hy vọng trong mắt Tưởng Nguyễn lọt vào mắt Đan Chân, đột nhiên nàng ta có hơi phiền não. Nàng ta không hiểu tại sao đến lúc này rồi, mà Tưởng Nguyễn vẫn ôm kỳ vọng với một kết quả căn bản không thể xảy ra. Đây là ngu xuẩn hay ngây thơ? Đan Chân không biết, nàng ta chỉ biết rằng, biểu cảm nàng ta muốn thấy trên mặt Tưởng Nguyễn bây giờ, không phải cái này, Tưởng Nguyễn phải hối hận và ủ rũ như đưa đám, đau đến không muốn sống, tự trách áy náy, chứ không phải là, cõi lòng đầy hy vọng.
Ý niệm muốn khiến Tưởng Nguyễn hối hận điên cuồng lấp đầy não Đan Chân, nàng ta bất chấp mọi thứ, đột nhiên lấy hộp quẹt ra, vừa thổi lửa đã rực cháy, nàng ta đặt thánh chỉ lên trước ngọn lửa, trong nháy mắt, lửa đỏ đã nuốt chửng thánh chỉ vàng.
Sắc mặt Tưởng Nguyễn đột nhiên đại biến, chỉ kêu một tiếng “không” rồi xông lên muốn cướp thánh chỉ trên tay Đan Chân, tuy nhiên Đan Chân nào để nàng được toại nguyện, cơ thể nhẹ nhàng chợt lóe, không biết rắc thứ bột gì lên thánh chỉ, khiến lửa cháy càng lớn hơn, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, ánh lửa đã nuốt mất hoàn toàn thứ ấy, chỉ còn xót lại tro tàn, đáng thương nằm dưới đất.
Tưởng Nguyễn ngơ ngác nhìn tro bụi trên đất, mặc dù không hề đau đớn không muốn sống như trong tưởng tượng, nhưng cô gái vừa nãy còn hùng hổ dọa người, dáng điệu vạn sự điều nằm trong lòng bàn tay, hiện giờ biến thành như vậy, khiến Đan Chân hài lòng. Nàng ta từ từ bước đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, cố ý hỏi. “Ngươi nhìn đi, hy vọng của ngươi, không còn nữa.”
Tưởng Nguyễn cúi đầu không nói gì, Đan Chân cười lạnh, nói. “Ngươi ở trong mắt ta, chỉ như một con kiến hôi, cái ngươi gọi là hy vọng, đối với ta mà nói không đáng nhắc tới. Cho nên Tưởng Nguyễn, Đại Cẩm của ngươi, Thập Tam hoàng tử ngươi ủng hộ đều sẽ như thánh chỉ trong ngọn lửa này vậy, trở thành một đống tro bụi, không còn gì cả. Mà hắn, cả đời này, tất nhiên chỉ có thể ở bên cạnh ta.” Nói xong câu này, Đan Chân cũng không để ý tới Tưởng Nguyễn nữa, bước nhanh đi ra ngoài. Hôm nay nàng ta đã trút được ác khí trong lòng, sung sướng vô cùng, đi ra quá lâu, sợ rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ, hôm nay nàng ta lừa Kỳ Mạn để ra ngoài.
Kỳ Mạn hạ tử lệnh, không được động đến một cọng tóc của Tưởng Nguyễn, đối với Đan Chân mà nói, đã khiến nàng ta cực kỳ tức giận. Nhìn kẻ mình ghét lại không thể đẩy kẻ đó vào chỗ chết, quả thật vô cùng đau khổ. Cũng may hôm nay, có thể khiến nữ nhân kia thất hồn lạc phách, hình như cũng không tệ. Về phần thánh chỉ Đan Chân không hề lo lắng, chỉ vì giữ thánh chỉ lại cũng là một mối họa, chính bản thân Tuyên Ly, cũng cuối cùng sẽ phá hủy thánh chỉ. Để Tuyên Ly tự tay hủy diệt, chi bằng nàng ta hủy nó ngay trước mặt Tưởng Nguyễn, tương đương với phá hủy hy vọng của Tưởng Nguyễn, đủ làm nàng tan vỡ, ấy chính là cảnh tượng nàng ta muốn thấy nhất.
Sau khi Đan Chân đi khỏi, tỳ nữ câm trở lại. Sợ hãi nhìn Tưởng Nguyễn một cái, có lẽ vừa nãy ở bên ngoài, dáng vẻ rất e sợ Đan Chân. Tưởng Nguyễn nhìn tỳ nữ câm, mặt không chút thay đổi nói. “Quét dọn thứ này đi.” Nói xong liền đứng dậy đi về phía giường.
Tỳ nữ câm kinh ngạc, từ biểu cảm của cả hai vừa rồi mà nói, Tưởng Nguyễn rõ ràng rất để ý thứ này, mà bây giờ vật này đã bị Đan Chân phá hủy, Tưởng Nguyễn không phải nên đau lòng muốn c.h.ế.t ư? Sao còn có thể nói chuyện với mình như chưa có chuyện gì xảy ra như thế, thậm chí trên mặt không có nửa điểm đau lòng nào?
Tưởng Nguyễn không để ý tới tâm tư của tỳ nữ câm, hơi mệt mỏi dựa vào đệm mềm, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Màn kịch vừa rồi, diễn quả thực hơi cố sức. Giờ mang thai, mỗi lần này dùng sức quá độ làm một việc gì đó, sẽ cảm thấy mệt hơn ngày xưa rất nhiều. Hôm nay muốn không để lộ một chút sơ hở nào trước mặt Đan Chân, khiến người nàng thật sự hơi khó chịu.
Cuối cùng sự cố gắng không bị uổng phí, mọi thứ đều diễn ra như kế hoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-418.html.]
Khi hai nữ tử đối mặt với nhau, luôn mong muốn nhìn thấy kẻ kia thất bại thảm hại. Đan Chân cũng giống vậy, nàng ta mong thấy dáng vẻ hối hận và mất mác của Tưởng Nguyễn, không thể ra tay g.i.ế.c nàng, lại gấp không đợi được muốn xé nát vẻ ung dung của Tưởng Nguyễn, cho nên, dưới sự cố ý dẫn dắt của Tưởng Nguyễn, Đan Chân sẽ cho rằng, hiện tại Tưởng Nguyễn vẫn bình tĩnh như thế là vì phần thánh chỉ ấy mang đến hy vọng cho nàng, chỉ cần phá hủy ‘hy vọng’, thì tương đương với phá hủy tín ngưỡng của Tưởng Nguyễn, khiến Tưởng Nguyễn, rơi vào tuyệt vọng.
Đan Chân là người Nam Cương, người Nam Cương không biết chữ viết Đại Cẩm. Mà Kỳ Mạn là một người ẩn nhẫn, tạm thời bà ta sẽ không mở thánh chỉ ra, mà hoàn hảo không tổn hao giao tới trước mặt Tuyên Ly. Kế hoạch này của Tưởng Nguyễn cực kỳ mạo hiểm, nếu phần thánh chỉ này bị Tuyên Ly thấy được, không chỉ tất cả thất bại trong gang tấc, mà ngay cả thân phận Tiêu Thiều cũng sẽ bại lộ. Nên mấu chốt chính là, ngay lúc Tuyên Ly vẫn chưa thấy được thánh chỉ, thì thánh chỉ đã bị tiêu hủy.
Chuyện tiêu hủy thánh chỉ, chỉ có thể do Đan Chân làm.
Nàng ta có năng lực này, cũng có sự kích động này, tìm nàng ta là hợp lý nhất. Đan Chân cho rằng trong thánh chỉ viết lập Tuyên Phái thành Thái tử, trên thực tế, trữ quân được viết trong thánh chỉ lại là Tiêu Thiều. Từ đó cho thấy, chỉ cần hoàng đế không tỉnh, cộng thêm phần thánh chỉ này đã bị hủy hoàn toàn, thân thế của Tiêu Thiều sẽ hoàn toàn bị chôn trong dòng lịch sử, hắn sẽ vĩnh viễn chỉ là Tiểu vương gia của phủ Cẩm Anh vương, Thiếu chủ Cẩm y vệ, không phải huyết mạch hoàng gia gì cả.
Đan Chân sẽ vì vậy mà ngừng một đoạn thời gian, mà Tuyên Ly, với bản tính cực kỳ bảo thủ của hắn, tất nhiên sẽ không lộ mặt vào lúc này. Nhất định sẽ chờ mọi việc qua rồi suy xét tình hình, trước đó Đan Chân cũng sẽ không chủ động nói ra chuyện thánh chỉ, nên lúc Tuyên Ly tới, thánh chỉ đã không còn. Cho dù hắn hoài nghi, cũng không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ nào. Hơn nữa hắn sẽ không hoài nghi, hắn sẽ thả lỏng cảnh giác với Tuyên Phái, một lòng thể hiện hiếu tâm ở bên cạnh hoàng đế.
Treo đầu heo bán thịt chó, di hoa tiếp mộc, nhìn mặc dù đơn giản, nhưng mỗi một bước đều tựa như đi trên dây thép, sơ ý một chút sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng. Tưởng Nguyễn có gan nghĩ, cũng có gan làm. Từng bước từng bước, vì có bé con trong bụng mà bước đi vạn phần gian khổ. Chuyện bình thường vô cùng đơn giản, khi làm lại có hơi quá sức. Nàng nhìn một hồi, đột nhiên đưa tay gọi tỳ nữ câm, tỳ nữ câm chờ nàng phân phó, Tưởng Nguyễn nói. “Ta thật sự có hơi chán, ngươi tìm cho ta một con ch.ó con tới đây. Chỗ này chỉ có mỗi mình ta, có chó con bầu bạn cũng tốt.”
Tỳ nữ câm kinh ngạc khi nghe nàng nói vậy, nhưng lời Tưởng Nguyễn nói không thể không nghe, có lẽ vì người bên trên đã dặn dò, Tưởng Nguyễn muốn làm việc gì đều phải thỏa mãn. Sau khi kinh ngạc tỳ nữ câm đi ra ngoài. Không nhìn thấy, Tưởng Nguyễn ở sau lưng khẽ vuốt trán.
Sức ăn của nàng càng lúc càng lớn, bởi vì trong bụng có bé con, thức ăn thường ngày hiển nhiên không đủ. Hơn nữa không biết ở đây bị làm sao, thức ăn mặc dù tinh xảo, nhưng phần lớn đều là cháo trắng vào chút đồ ăn chay, nhìn đã thấy không có khẩu vị. Vốn không có thuốc an thai, nếu còn ăn không đủ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng. Nhưng đột nhiên sức ăn tăng vọt sẽ khiến người khác hoài nghi, đám người kia tâm tư thâm trầm, chỉ cần có chút không đúng thôi sẽ lập tức nhận ra. Chi bằng tìm một con ch.ó con tới, như vậy tuy người có thể ăn chay, chó con lại không thể ăn chay, thế lượng cơm lớn hơn một chút, người khác cũng cho rằng ấy do chó con ăn thôi.
Tưởng Nguyễn bất chợt cảm thấy buồn cười, nàng cả đời này, từ chán nản suy vi đến hoa đoàn cẩm thốc, coi như trầm bỗng nhấp nhô nếm hết ấm lạnh thế gian, sẽ không ai ngờ được, sau khi gả cho Tiêu Thiều trở thành Cẩm Anh Vương phi cẩm y ngọc thực, từ đấy có núi dựa, dưới tình huống ấy, lại luân lạc tới mức giành đồ ăn từ miệng chó.
Chính vì người khác không nghĩ tới, Tuyên Ly và Kỳ Mạn tất nhiên cũng không nghĩ ra. Bởi vì bọn chúng không thể nào ngờ được một Vương phi thân phận cao quý lại giành ăn với chó. Nói ra cũng không có ai tin, mà Tưởng Nguyễn muốn lợi dụng điểm này. Dùng nó che giấu ý đồ thật sự của mình.
Thật xin lỗi. Hai tay Tưởng Nguyễn bất giác đặt lên bụng mình, vừa bắt đầu tới cõi đời này đã rơi vào tình cảm nguy hiểm như thế, chung quy đều do người làm mẹ là nàng không đúng. Mỗi một người mẹ trên đời đều sẽ dốc hết toàn bộ tâm sức bảo vệ con mình bình an, dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng sẽ vì bé con trong bụng mà bảo hộ mình bình an.
Về phần ở kinh thành, trong đầu nàng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng của Tiêu Thiều, cũng cười theo, khẽ lầm bầm. “Giao cho huynh.”