Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-05-13 22:32:43
Lượt xem: 2,392
Minh Nguyệt đi theo Tuyên Phái lâu như vậy, vốn xuất thân Cẩm y vệ, có một số việc trong lòng mơ hồ đoán được đại khái. Thật vậy, Tuyên Ly ra chiêu đột ngột, nắm chắc quyền khống chế, nhìn như chiếm thế thượng phong. Nhưng Minh Nguyệt biết, thực tế không phải vậy.
Thiếu niên tuấn tú trước mặt, từ rất lâu trước kia đã hiểu rõ ý đồ của Tuyên Ly, mặc dù rất khó tưởng tượng nổi và không hiểu vì sao, nhưng Minh Nguyệt biết, từ rất lâu Tuyên Phái đã bắt đầu đối phó Tuyên Ly, từ lúc không ai coi trọng, cho rằng cậu chỉ là một hoàng tử phế vật có cũng được không có cũng chẳng sao. Vậy mà chính hoàng tử phế vật này, sắp xếp một ván cờ tốt, khi Tuyên Ly sai người hạ độc hoàng đế, Tuyên Phái đã biết, tuy nhiên cậu không nói không làm gì cả, cứ như hoàng toàn không biết chuyện này vậy, không có bất kỳ hành động cản trở nào.
Lấy bất biến ứng vạn biến, mượn đao g.i.ế.c người, khiến đối phương mê muội, Tuyên Phái làm vô cùng tốt. Mỗi một cuộc chiến đoạt đích đều bước qua m.á.u của hoàng đế, tình thân huyết thống cốt nhục chẳng quan trọng. Tuyên Phái muốn tranh đoạt vị trí kia cùng Tuyên Ly, việc đầu tiên phải làm chính là hạ bệ hoàng đế hiện tại.
Đối với một người trưởng thành mà nói, những việc này không đáng để nói, cũng như một kẻ có dã tâm lại giỏi ẩn nhân là Tuyên Ly thì ấy là lẽ hiển nhiên. Thế nhưng Tuyên Phái hiện nay mới chỉ là một thiếu niên chưa cập kê, còn nhỏ thế mà thủ đoạn đã quyết tuyệt đến nhường này, có khí thế và góc nhìn của đế vương, tuyệt đối không phải vật trong ao. Sau khi hoàng đế phát hiện đứa con trai Tuyên Phái này, đối xử với cậu cũng không tệ. Một người đột nhiên được phụ thân quan tâm yêu thương, hẳn nên cực kỳ quý trọng phần tình cảm ấy mới đúng.
Nhưng Tuyên Phái thì không, cậu hờ hững nhìn hoàng đế c.h.ế.t lần c.h.ế.t mòn, không hề có một tia d.a.o động. Hoàng gia vốn vô tình, nhưng ung dung và dửng dưng đến độ này khiến Minh Nguyệt âm thầm kinh hãi, biểu hiện và tâm tính của thiếu niên này, thật sự thích hợp làm vua một nước hơn Tuyên Ly.
Minh Nguyệt không biết, Tuyên Phái không phải trời sinh đã quyết tuyệt như vậy. Trải qua những chuyện ở đời trước, Tuyên Phái hiểu rõ tình thân ở hoàng gia, sở dĩ hoàng đế coi trọng cậu, chỉ vì những biểu hiện của cậu gần đây, nếu không có những thứ này, cậu vẫn chỉ là một hoàng tử phế vật. Kiếp trước Tưởng Nguyễn ở trong cung rơi vào kết cục ấy, sao hoàng đế có thể không dính líu. Trong mắt Tuyên Phái, người thân trên đời chỉ có Tưởng Nguyễn mà thôi, hoàng đế chỉ là một quân vương, không phải phụ thân. Mà tuổi thọ của ông ta đã được quyết định từ đời trước, chung quy ông ta đều sẽ c.h.ế.t trên tay đứa con ruột Tuyên Ly. Tuyên Phái muốn lợi dụng điểm này, nên không ngăn cản kế hoạch của Tuyên Ly làm gì.
Cậu từ từ hít sâu một hơi, nói. “Bước tiếp theo của Tuyên Ly, tất nhiên là thánh chỉ, muốn lấy được thánh chỉ lập thái tử, hắn sẽ xuống tay cực nhanh, bất ngờ không kịp đề phòng, đây chính là thủ đoạn hắn thường dùng.”
Trong lòng Minh Nguyệt có chút hoài nghi, nghe Tuyên Phái nói, cứ như đã cùng Tuyên Ly giao thủ nhiều năm, như vô cùng hiểu đối phương vậy, nhưng trước nay Tuyên Phái chưa từng trực tiếp đối đầu với Tuyên Ly mà. Chỉ cách không đánh trâu, đang có địa vị ngang nhau thế thôi. Dù vậy, Minh Nguyệt vẫn nói. “Điện hạ nghĩ như thế nào?”
Tuyên Phái cười nhẹ, ngũ quan cậu tinh xảo, cười như thế khiến gương mặt trở nên phong nhã, trông hơi giống với Tưởng Nguyễn. “Không cần quan tâm, gõ núi động hổ, chuyện này chúng ta tất nhiên sẽ không làm.”
…
Lý công công đi ra từ tẩm cung hoàng đế, lo âu nhìn bên trong một cái, từ rất lâu trước đó sức khỏe của hoàng đế đã suy yếu. Chuyện này ông biết, nhưng khi ấy chỉ cho rằng vì lớn tuổi, năm tháng không buông tha con người thôi. Mỗi đế vương nào cũng đều sẽ già yếu, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng. Hoàng đế ngã xuống quá mức đột ngột.
Trước bao nhiêu con mắt của văn võ bá quan, đột ngột ngã nhào, đối với quan viên Đại Cẩm mà nói ấy gần như là một chỉ lệnh, mà chỉ lệnh này sẽ tạo nên một trận sóng gió không nhỏ. Lý công công ở trong cung nhiều năm, biết một thời đại cuối cùng sẽ kết thúc, đây là sự thật không thể tránh khỏi. Đế vương băng hà, ông thân là tổng quản lâu năm bên cạnh hoàng đế cũng phải theo cùng, Lý công công không sợ, cái ông sợ là, mọi thứ sẽ không dễ dàng lắng xuống.
Đế vương Đại Cẩm, dù có phải rơi vào con đường đoạt đích hay không, trước khi hoàng đế băng hà, vị trí thái tử phải ngồi vững. Nhưng nay cục diện bất đồng, vị trí thái tử còn trống, đồng nghĩa với việc, một khi hoàng đế băng hà, Đại Cẩm sẽ loạn thành một đoàn, cộng thêm người Nam Cương mưu mô, có thể nói sẽ cực kỳ bất lợi. Hoàng đế sẽ không cho phép chuyện này phát sinh, nhưng hết lần này tới lần khác, khi lúc mọi người cho rằng hoàng đế sắp lập tân thái tử, thì ông ta lại lạnh nhạt với hai vị hoàng tử, không đưa ra quyết định.
Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái tuổi còn nhỏ, không đủ phân lượng, cho nên không có động tác gì, Lý công công thấy rõ, Bát hoàng tử đã ngồi không yên, đội ngũ của hắn bắt đầu gia tăng nhanh chóng. Có lẽ cũng đang nghi ngờ, tại sao hoàng đế không lập tân Thái tử?
Tại sao?
Dĩ nhiên là bởi vì người kia. Lý công công thở dài, trong chớp mắt như trở nên già nua, ông biết ý định trong lòng hoàng đế, có lẽ người kia cũng biết. Thế nhưng hắn dùng thái độ cường ngạnh cực đoan từ chối sự sắp đặt của hoàng đế, hắn không muốn nhận sự tính toán của hoàng đế.
Người kia, Lý công công thở thật dài, nhiều năm qua, số lần thở dài của ông cộng lại cũng không bằng mấy ngày gần đây, nếu là người khác, Lý công công tin chắc, không ai dám kháng cự quyết định của hoàng đế. Bất luận vì chúng sinh đại cuộc, hay vì cám dỗ của vị trí kia, nhưng người kia, xưa nay làm theo ý mình, không coi trọng bất kỳ việc gì, sợ rằng sẽ dứt khoát bỏ mặc.
Hai người cường ngạnh như nhau ở cùng một chố, kết cục sẽ như thế nào? Lý công công không muốn nghĩ nữa, vừa nghĩ đến đã khiến ông đau đầu vô cùng, mấy ngày gần đây nhiều người nói gần nói xa hỏi thăm tình huống, thám tử của Bát hoàng tử phái đi cũng vô tình hữu ý thăm dò ông. Lý công công làm người khéo đưa đẩy, bình yên sống qua mấy thập niên trong cung, dù ai nhìn thấy ông cũng phải nể mặt mấy phần, nhưng nay thúc thủ vô sách, ông cảm thấy mình lâm vào tử cục. Thật sự bắt đầu cảm thấy mình già rồi.
Lúc này, Lý công công đột nhiên bất giác nhớ tới một người, thời gian người kia vào cung gần như cùng một lúc với ông, lúc ấy ông vẫn là một tiểu thái giám vô danh, người nọ là học trò ở Quốc tử giám, không biết họ đã trở thành bạn như thế nào. Sau đó Lý công công bắt đầu từ từ đứng vững gót chân trong cung, người kia đã là Thám hoa lang đương triều. Lý công công vẫn có chút xíu đố kỵ với người đó, kết quả ngay lúc đắc thế, người nọ bởi vì một chuyện, dứt khoát từ quan quy ẩn, rời đi giữa sự khó hiểu của các đồng liêu.
Chỉ có Lý công công biết lý do người đó rời đi, bởi vì người đó mới là người nhìn thấu rõ ràng nhất, có lẽ trước khi từ quan người nọ đã lường trước được cục diện hôm nay. Giã từ quan trường khi đang trên đỉnh vinh quan, sớm rời khỏi cục diện hỗn loạn này. Nếu người nọ còn ở đây, hiện giờ sẽ làm thế nào để ứng phó trước hoàn cảnh rối ren này?
“Công công, công công.” Tiểu Trần tử gọi. Lý công công đột nhiên tỉnh hồn, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đã nghĩ rất xa. Sao đột nhiên ông lại nghĩ vậy? Quả nhiên vì già rồi chăng?
Lý công công thở dài, tiểu Trần tử nhìn ông, an ủi. “Công công đang lo âu cho long thể của bệ hạ sao, bệ hạ có chân long hộ thể, tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, nhất định sẽ không có chuyện gì, công công đừng quá lo lắng.”
Tiểu Trần tử được một tay Lý công công nâng đỡ, thái giám không có con cháu mọi người đều biết, nhưng không phải tất cả các thái giám đều cam tâm nhận mệnh này. Lý công công đối xử với tiểu Trần tử luôn rất tốt, lúc tiểu Trần tử phạm sai ông thuận tiện nói mấy câu, cứu mạng gã, tiểu Trần tử nhận Lý công công làm nghĩa phụ. Thấy Lý công công lo lắng khác thường trạng thái không tốt, tất nhiên sẽ quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-402.html.]
“Aizz,” Lý công công thở dài, nhìn người tuổi trẻ trước mặt, ông còn có thể ở vị trí này bao lâu đây? Trái lại là người trẻ tuổi trước mặt, luôn lỗ mãng ngây thơ, nếu không có mình che chở, không biết đã c.h.ế.t bao nhiều lần ở chốn thâm cung này rồi. Sau khi mình đi, sẽ còn ai giúp cậu nhóc này gặp dữ hóa lành đây? Lý công công cảm thấy phiền muộn, ông nhìn tiểu Trần tử nói. “Mấy ngày nay ngươi chớ nên ra ngoài, nếu có thể, ta cùng bên kia chào hỏi, ngươi tạm thời xuất cung tránh một chút, cứ nói phải về quê chịu tang, tóm lại đừng ở lại trong cung.”
“Tại sao?” Tiểu Trần tử hiếu kỳ nói. “Nghĩa phụ, bệ hạ long thể khiếm an, chung quy cũng không quá liên đới đến đám nô tài chúng ta, sao đến mức phải xuất cung ạ?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Lý công công trợn mắt nhìn gã, đạo sinh tồn trong cung, biết càng nhiều c.h.ế.t càng sớm, đây là chuyện đã biết từ sớm, đứa trẻ này trời sinh không hiểu gì, lần nào cũng đụng tường.
“Nghĩa phụ, ngài nói trong cung, tiếp theo sẽ trở nên thế nào, Bát điện hạ và Thập Tam điện hạ có phải sẽ đánh nhau hay không? Lúc trước khi ở bên ngoài làm việc, Bát điện hạ còn khen ta, hình như muốn đưa ta đến bên kia. Ngài nói xem có phải ta cũng sẽ có cơ hội không.” Tiểu Trần tử không chút che giấu sự vui vẻ, tựa như nếu Tuyên Ly ném cành ô liu cho gã, thì gã sẽ lập tức chạy tới. Việc này không hiếm thấy, chỉ cần là tiểu thái giám trong cung, không một ai hy vọng bản thân sẽ cứ lu mờ mãi, ai cũng hy vọng mình được phất lên, ít nhất vị trí Đại tổng quản này, vẫn rất cám dỗ. Tiểu Trần tử nói ra dự tính của mình, không chỉ mỗi thể hiện dã tâm của bản thân, đồng thời. Có chút ngu xuẩn.
Lý công công nghe vậy thì cả kinh, so với bất kỳ ai ông càng hiểu ý định của hoàng đế hơn, nếu tiểu Trần tử thật sự đầu phục phe Bát hoàng tử, đừng nói chỗ dựa, một chút xíu lợi ích cũng sẽ không có, cuối cùng còn bị liên lụy. Lý công công luôn giữ kín miệng, những ai muốn moi được tin từ miệng ông, đều thất bại, nhưng nay đối mặt với con nuôi của mình, sự không đành lòng chiến thắng kinh nghiệm nhiều năm, Lý công công kéo tiểu Trần tử qua một bên, thấp giọng nói. “Nhỏ tiếng một chút, chuyện này ngươi chớ có tham dự, Bát hoàng tử bên kia không nên tùy tiện đồng ý.”
“Tại sao?” Tiểu Trần tử tò mò hỏi.
Tiểu tử này việc gì cũng muốn hỏi tại sao, Lý công công sốt ruột, không rõ vì sao, ông cứ cảm thấy tiểu Trần tử sẽ không từ bỏ ý định. Bất đắc dĩ, Lý công công đành phải hàm hồ nói. “Ý định của bệ hạ không ai có thể thăm dò, Bát điện hạ không phải người được chọn. Ngươi chớ có đùa với lửa có ngày c.h.ế.t cháy.”
Chỉ một câu nói, người thông minh sẽ lập tức lĩnh hội được ý của Lý công công, bởi vì Lý công công đã nói rất rõ ràng, ý hoàng đế không đặt trên người Bát hoàng tử, lựa chọn Bát hoàng tử, sẽ thua hết tất cả. Lý công công nói. “Nhớ kỹ lời ta nói với ngươi hôm nay, lời này ngàn vạn lần không thể nói với người khác.”
Tim tiểu Trần thịch một tiếng, gật đầu, dù gã có ngu hơn nữa, cũng nghe ra ẩn ý trong lời Lý công công. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm làm Đại tổng quản của hoàng đế Lý công công làm ra việc không phù hợp với thân phận, ông tiết lộ tin tức của hoàng đế cho người ngoài, dù ông có khéo đưa đẩy và lạnh lùng hơn nữa, với nghĩa tử của mình, rốt cuộc ông vẫn coi như con trai ruột, không muốn cậu ta đi vào con đường chết.
Lý công công nói xong, bên ngoài có tiểu thái giám tới báo nói Ý Đức Thái hậu cung Từ Ninh triệu kiến, Lý công công đích thân đi một chuyến, lại không nhìn thấy ở phía sau mình, tiểu Trần tử vốn cúi đầu từ từ ngẩng lên, gương mặt ngây ngô ngu xuẩn hiện giờ đã không còn chút ngốc nghếch thường ngày, thay vào đó, là biểu cảm sâu không lường được, sau đó, tròng mắt đảo quanh, rồi lập tức cúi đầu xuống, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cất bước đi ra.
…
Việc hoàng đế bệnh nặng dẫn đến một trận sóng to gió lớn, không dừng lại ở đó, sự việc kế tiếp phát sinh, Lý công công mất tích, thân là Đại tổng quản bên người hoàng đế, Lý công công phụ trách cuộc sống thường ngày và việc ăn uống của hoàng đế, ông là người hiểu rõ hoàng đế nhất. Lý công công mất tích, kinh động đến cả Ý Đức Thái hậu, người trực đêm nói ban đêm không thấy ai đi ra ngoài, Lý công công tất nhiên vẫn còn ở trong cung.
Sau khi gần như lật tung hoàng cung, rốt cuộc có người phát hiện t.h.i t.h.ể Lý công công dưới chiếc giếng khô ở sau Cảnh Dương cung. Trên t.h.i t.h.ể không có dấu vết khác lạ, thậm chí còn âm tìm được di thư trên người Lý công công, Lý công công nhảy xuống giếng tự vận. Một Đại tổng quản tại sao lại nhảy xuống giếng tự vận, di thư Lý công công để lại chỉ biểu đạt bản thân có lỗi với hoàng đế, không thể tiếp tục phục vụ hoàng đế. Nhưng người có lòng lại suy đoán, có lẽ Lý công công thấy mạng hoàng đế không còn dài, cảm xúc nặng nề, cực kỳ sợ hãi, mới nhảy xuống giếng tự vận.
Mặc dù nói thế rất khó tin, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng. Thân là Đại tổng quản, số mệnh tương quan với hoàng đế, ngỗ tác đã kiểm tra, Lý công công nhảy giếng tự vẫn, sớm không xảy ra muộn không xảy ra, hết lần này tới lần khác lại phát sinh ngay lúc hoàng đế bệnh nặng, ngoài khả năng đấy thì còn có thể là gì? Quan trọng nhất là, trừ sự kiện này, không ai tìm ra nguyên nhân nào khác khiến Đại tổng quản tự vận.
Dù sao Lý công công cũng là Đại tổng quản trong cung, ở bên cạnh hoàng đế nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, nhưng Lý công công không có thân nhân nào khác. Lúc này có một tiểu thái giám xung phong nhận việc, nói mình là nghĩa tử của Lý công công, nguyện phụ trách tang sự đưa Lý công công vào quan tài. Hành động có tình nghĩa ấy, rất được cấp trên tán thưởng, vì vậy tài sản và ngân lượng của Lý công công, thuận lý thành chương rơi vào tay tiểu Trần tử, tiểu Trần tử cũng nhờ chuyện này mà được coi trọng, có chút dáng vẻ Đại tổng quản ngày xưa.
Lúc chuyện của Lý công công truyền tới tai Tưởng Nguyễn, nàng đang thảo luận sổ sách với Lâm quản gia, Cẩm y vệ báo cáo, không hề tránh Lâm quản gia. Cái c.h.ế.t của Lý công công không thể nói là không đột ngột, Tưởng Nguyễn suy tư, chợt phát hiện Lâm quản gia mặt đầy hoảng hốt, khắc trước Lâm quản gia còn tinh thần phấn chấn thảo luận sổ sách với Tưởng Nguyễn, đột nhiên thế này có hơi kỳ lạ. Tưởng Nguyễn cẩn thận nhìn ông, lại phát hiện tia ưu thương trong mắt Lâm quản gia.
Ưu thương? Tưởng Nguyễn chớp mắt, lên tiếng nhắc nhở. “Lâm quản gia?”
Lâm quản gia đột nhiên tỉnh hồn, tựa như vừa phát hiện mình thất thần, nhất thời không biết phải làm sao, sau đó bối rối nói. “Đây. Thiếu phu nhân, lão nô không làm tròn bổn phận.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không trách ông, bất chợt nghe trong cung xảy ra chuyện, giật mình cũng là lẽ hiển nhiên, ta cũng bất ngờ mà. Lâm quản gia thất thần, hình như cũng đang suy nghĩ việc này, không biết ông thấy việc này thế nào?”
Lâm quản gia cười khan mấy tiếng, đang muốn nói mình tài sơ học thiển nào nhìn ra được gì, nhưng đối diện với cái nhìn của Tưởng Nguyễn lại không nói ra được. Ánh mắt Tưởng Nguyễn vẫn như xưa, trong sự dịu dàng ẩn chứa sự sắc bén, gần như nhìn thấu người khác. Có vẻ nàng đã nhìn thấu sự bất thường của ông, cũng nhạy cảm nắm chặt, giờ chỉ hỏi ra mà thôi, trên việc suy đoán lòng người, không ai xuất sắc bằng Vương phi nhà mình.
Lâm quản gia chấn chỉnh thần sắc, thu hồi sự lúng túng vừa rồi, trong nháy mắt giống như biến thành một người khác, nói. “Lý công công tại vị nhiều năm, gió to sóng lớn đều gặp, chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà tự vận. Còn để lại di thư, đều viết những chuyện không liên quan, quả thực sơ hở trăm chỗ. Lão nô cả gan suy đoán, Lý công công không phải tự vận, mà bị người g.i.ế.c hại, ngụy trang thành tự vận mà thôi.” Lúc ông nói câu này, tuy có khắc chế, vẫn không nén được để lộ sự tức giận.
Tưởng Nguyễn gật đầu, nhẹ giọng nói. “Không sai, vậy Lâm quản gia cho là, ông ấy bị ai g.i.ế.c chết?”
“Lý công công làm đến vị trí Đại tổng quản, tâm tư khéo đưa đẩy thông suốt, người bình thường tất nhiên không gạt được ông ấy, chỉ có người thân cận mới xuống tay được, nói đến người thân cận có thể khiến Lý công công không chút phòng bị, tất nhiên là người sớm chiều sống chung, được ông ấy hoàn toàn tin tưởng. Lý công công c.h.ế.t dưới tay người mình, ấy là sự thật không thể nghi ngờ!”