Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-05-12 21:54:16
Lượt xem: 2,359
Tiêu Thiều ngớ người, ngay sau đó trong mắt lóe lên sự bất đắc dĩ. Mấy ngày nay vì quan sát người Diêu gia, ngay cả hắn cũng làm vài việc để che giấu. Thế nhưng không đến mức như Tưởng Nguyễn nói, người Diêu gia rất thông minh, biết nếu trực tiếp gửi thiệp cho hắn thì quá rõ ràng, mà hắn khẳng định cũng sẽ không đi, dùng kế đường cong cứu nước, nhắm vào Mạc phủ hoặc những đồng liêu có quan hệ tốt với Tiêu Thiều để đến gần. Đại đa số thời điểm Tiêu Thiều chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, không nói lời gì. Hắn nói. “Không có, ta giữ mình rất tốt.”
“Giữ mình rất tốt?” Tưởng Nguyễn lặp lại bốn chữ này, bỗng nhiên nói. “Thế xiêm áo kia là thế nào?”
Cuối cùng hỏi ra điểm mấu chốt, dù biết là diễn trò, nhưng nhìn thấy xiêm áo ấy vẫn khiến nàng nhức mắt, chỉ muốn ném ra thật xa. Tiêu Thiều ngẩn ra, hóa ra Tưởng Nguyễn canh cánh nghi ngờ chuyện này, khiến hắn dở khóc dở cười. Xiêm áo đó là ngoài ý muốn. Hôm đó có người vô tình làm đổ rượu lên người, trước nay hắn yêu sạch sẽ, thay áo xong thì tùy tiện ném ở đó, quên vứt đi, không ngờ lại bị kẻ khác lấy mất, người nọ dĩ nhiên chính là Diêu Niệm Niệm. Khi Diêu Niệm Niệm gửi thư và áo đến bản thân Tiêu Thiều cũng mơ hồ, gọi Mạc Thông tới hỏi, ra là ngày đó không biết vì sao Diêu Niệm Niệm bị tạt nước lên người, có người thuận tay dùng xiêm áo Tiêu Thiều ném trên ghế khoác cho nàng ta. Sau khi Diêu Niệm Niệm về phủ, giặt sạch áo cho Tiêu Thiều, gửi thư đến vương phủ.
Không thể không nói chiêu này hết sức xảo diệu, không cần nói gì đã thắng thiên ngôn vạn ngữ, nếu đổi lại thành một thê tử nóng tính, đã sớm đối chất với phu quân, phu thê không tin tưởng lẫn nhau tất nhiên không phải chuyện tốt, e rằng tình cảm phu thê sẽ càng thêm tồi tệ. Nay nghĩ đến, ắt hẳn kẻ làm đổ rượu lên người Tiêu Thiều cũng là cố ý, sớm biết Tiêu Thiều có thói quen yêu sạch sẽ, cho dù Tiêu Thiều có không quên mất, cũng có cách thu áo đến tay.
Tiêu Thiều giải thích cặn kẽ ngọn nguồn với Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn nghe vậy, mặc dù nét mặt còn hơi bất mãn, nhưng ánh mắt đã hòa hoãn, không thể không nói, lời giải thích của Tiêu Thiều khá hợp ý nàng, ít nhất bốn chữ ‘giữ mình rất tốt’ khiến nàng vừa ý, tuy nhiên nói đến cũng vì tính cách của mình và Tiêu Thiều mà ra. Thế nhân đều biết Tiêu Thiều bản tính lạnh lùng, tất nhiên sẽ không làm ra việc gì khác thường, nếu thật sự ôn ngôn nhuyễn ngữ với Diêu Niệm Niệm, ấy mới khiến người khác hoài nghi.
Tưởng Nguyễn bên này hiểu rõ, Tiêu Thiều lại bắt đầu hỏi. “Chuyện của Cẩm Nhị nàng biết, từ lúc nào nàng biết ta diễn trò?”
“Ban đầu ta biết.” Tưởng Nguyễn hừ một tiếng. “Huynh là người bao che, nhưng giữa Cẩm Nhị và ta, chắc chắn huynh sẽ bảo vệ ta. Dầu gì Cẩm Nhị cũng là nam tử, nếu huynh không có tâm tư khác với hắn, cần gì phải bảo vệ hắn rồi đắc tội ta. Từ lúc bắt đầu đã quá khác thường, ta lại không phải người ngu.”
Tiêu Thiều. “. . . .”
Lời nói này giống như Tưởng Nguyễn tự dát vàng lên mặt vậy, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ, lại nghe ra ý nghĩa không tâm thường, Tiêu Thiều đích xác là người bao che, nếu không phải Tưởng Nguyễn mà là người khác, hắn nhất định sẽ đứng về phía Cẩm Nhị, đây là sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với thuộc hạ, huống chi thuộc hạ này còn có tình huynh đệ với mình. Thế nhưng là Tưởng Nguyễn, thì không giống nữa, có lẽ hơi trọng sắc khinh bạn, nhưng biết sao đây. Kẻ lập mưu xác thực rất hiểu Tiêu Thiều, suy xét rõ tính cách đặc điểm của Tiêu Thiều, tính toán từng phản ứng của hắn, nhưng lại quên mất một chuyện, hay hoặc giả không muốn thừa nhận một chuyện, đó chính là trước khác nay khác, hiện nay điều Tiêu Thiều muốn bảo vệ, người đầu tiên dĩ nhiên là Tưởng Nguyễn. Nên khi Tiêu Thiều tỏ vẻ hiểu lầm và lạnh nhạt với Tưởng Nguyễn, Lộ Châu hoài nghi, Liên Kiều hoài nghi, ngay cả Thiên Trúc cũng hoài nghi, người nhìn rõ nhất là Tưởng Nguyễn, nàng biết rõ tình cảm Tiêu Thiều dành cho mình, cho nên nàng cũng cho hắn sự tin tưởng tuyệt đối.
“Từ lúc bắt đầu nàng đã diễn với ta?” Tiêu Thiều kinh ngạc, ngay sau đó không được tự nhiên nói. “Tề Phong. .”
“Cũng là ta cố ý.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Mặc dù chuyện này rất có lỗi với hắn, nhưng đã diễn phải diễn cho giống, ta làm như vậy, chúng sẽ cảm thấy kế hoạch tiến triển thuận lợi, dương dương tự đắc tất nhiên sẽ lộ ra chân tướng, cái gọi là đắc ý lộ chuyện, ta đang tăng nhanh tốc độ khiến chúng bại lộ.”
Tiêu Thiều ngẩn ra, thật lâu không nói gì, Tưởng Nguyễn thấy hắn như vậy, cau mày nói. “Tại sao không nói chuyện, hay huynh cảm thấy ta làm như vậy không ổn?” Nói tới chỗ này, Tưởng Nguyễn thầm thở dài, nàng không chút kiêng kỵ lợi dụng người bên cạnh, ấy đã là thói quen kiếp này, trong chốc lát không sửa được. Tình cảm của Tề Phong đối với mình nàng biết, lợi dụng chân tình ấy không phải nàng không áy náy, nhưng dù có áy náy sâu hơn cũng kém xa quyết tâm muốn bảo vệ người thân của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-391.html.]
“Chỉ là cảm thấy,” Tiêu Thiều lắc đầu, nhìn nàng nói. “Hai ta rất ăn ý.”
Tưởng Nguyễn không ngờ hắn sẽ nói vậy, hơi ngẩn ra, đối diện ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Thiều, không biết vì sao, mặt đỏ lên, hơi mất tự nhiên, tuy đã là phu thê, nhưng có lúc Tiêu Thiều nói chuyện luôn khiến nàng đỏ mặt, một khi người nghiêm túc nói ra lời ngon tiếng ngọt sẽ khiến người khác vui vẻ ngoài ý muốn, không thể không thừa nhận, thời khắc này, tâm trạng Tưởng Nguyễn cũng giống như hoa leo nở ngoài kia, ngọt ngào thoang thoảng.
Nhưng Tiêu Thiều vừa nói gì? Ăn ý? Tưởng Nguyễn rủ mắt, lại nhìn thanh niên hắc y đối diện, đúng là, kế hoạch này bố trí xảo diệu, dù là Tưởng Nguyễn, cũng phải thừa nhận đối phương dụng tâm lương khổ, nhìn mọi chuyện chỉ như chuyện nhỏ bình thường không có gì đặc biệt, diễn biến bên trong đều tiến triển theo ý chúng, khiến người khác không thể không bị dắt mũi. Tưởng Nguyễn cũng là cao thủ suy đoán lòng người, bị kẻ khác lợi dụng nhược điểm của nhân tính và sự không tin tưởng, tuy nhiên ngay khi bắt đầu đã bị đoán được, đến nước này mọi thứ chỉ là một trò cười, đây là vì sao, tất nhiên bởi vì ăn ý.
Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều chưa từng đánh tiếng trước với nhau, song phương không biết kế hoạch của đối phương, nhưng dựa vào sự tin tưởng tuyệt đối và ăn ý đã hoàn thành xong màn diễn xuất này. Bởi vì không thương lượng trước, nên không để lộ một chút sơ hở nào, mọi thứ vô cùng chân thật. Đây cũng là ăn ý.
Đang trầm tư, thình lình Tiêu Thiều đi tới trước mặt mình. Tưởng Nguyễn ngẩn ra, Tiêu Thiều đưa tay đè bả vai nàng, tiến tới bên tai nàng thấp giọng nói. “Nếu không tức giận, vậy thì theo ta về phủ đi.”
“Về phủ gì chứ.” Tưởng Nguyễn tức giận nói. “Tổ phụ và mọi người còn ngủ, đừng quấy rầy người khác.”
“Vậy thì lặng lẽ trở về.” Tiêu Thiều không thuận theo không buông tha. “Ta bế nàng leo tường ra ngoài.”
Đường đường một Cẩm Anh Vương lại đam mê leo tường như thế, trước thành thân thích đánh lén ban đêm sau thành thân vẫn còn thích, nói ra thật sự khiến người ta cười rớt hàm, Tưởng Nguyễn nói. “Chẳng lẽ huynh không sợ sáng sớm ngày mai tổ phụ bọn họ thấy ta không có ở đây sẽ đi báo quan à?”
Tiêu Thiều mím môi, vợ mình lại không thể mang về nhà, đạo lý gì đây, dù có đạo lý này thật cũng phải sửa lại mới được. Tiêu Thiều không biết làm sao xử sạch đạo lý này cũng không thể làm gì được Tưởng Nguyễn, biết xưa nay Tưởng Nguyễn nói một không nói hai, dĩ nhiên không có chỗ vãn hồi. Lập tức nói. “Được rồi, vậy tối nay ta cũng không đi.”
Tưởng Nguyễn giật mình nhìn hắn. “Huynh định làm gì?”
“Ừm, nhớ nàng.” Tiêu Thiều hời hợt nói một câu, chôn mặt vào cổ Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn bị hắn làm nhột, muốn đẩy đầu hắn ra, đáng tiếc Tiêu Thiều vẫn không nhúc nhích, Tưởng Nguyễn vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát không đếm xỉa hắn, chưa từng thấy Tiêu Thiều dính người như vậy, thật sự là tiểu biệt thắng tân hôn sao? Nghĩ đến mấy chữ này, mặt Tưởng Nguyễn đỏ lên, rồi vội vàng cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn vô giới hạn của mình, nói. “Huynh tới thêm rối rắm cho ta đấy à? Mau về đi, thừa dịp không ai phát hiện mau ra ngoài, ta phải đi tắm, chớ âm mưu ngồi yên bất động.”
Tiêu Thiều nghe vậy, lập tức buông Tưởng Nguyễn ra, Tưởng Nguyễn còn tưởng rằng hắn nghe lọt tai lời mình nói nên muốn đi rồi, đợi một lúc lâu không nghe động tĩnh gì, nghi ngờ quay đầu nhìn hắn, không ngờ suýt chút tức xỉu, chỉ thấy Tiêu Thiều đang cởi đai lưng của mình, thấy nàng nhìn qua thì nhếch môi. “Đúng lúc, cùng nhau.”