Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-05-12 13:24:39
Lượt xem: 2,858
Sâu trong rừng cây, nam nhân tử y kéo dây cương xuống ngựa, nhìn người áo đen nói. “Tam ca, biết bao năm qua, huynh vẫn giỏi như vậy.”
Tiêu Thiều tung người xuống ngựa, phía sau ngựa treo một chuỗi chiến lợi phẩm, trong đó có một con sói trắng hết sức nổi bật. Bộ lông trắng như tuyết không có một sợi tạp, trên cổ họng ghim một mủi tên, hiển nhiên một mủi hạ gục. Ngày đổ tuyết vốn khó săn, màu lông của sói trắng hòa cùng một thể với khu rừng, phải có nhãn lực cực tốt mới phân biệt được. Con sói này to như vậy, lại rất khỏe mạnh, đáng tiếc gặp trúng Tiêu Thiều, cuối cùng biến thành vật trong túi.
“Chỉ là súc sinh mà thôi.” Tiêu Thiều không để tâm.
Tề Phong khẽ ngừng. “Tam ca săn con sói trắng này hẳn vì muốn dùng làm áo khoác ngoài cho Tam tẩu nhỉ, da sói trắng thiên kim khó cầu, Tam tẩu bệnh nặng mới khỏi, cũng cần chú ý sức khỏe nhiều hơn.”
Tiêu Thiều liếc Tề Phong, không nói gì. Trên thực tế Tề Phong nói không sai. Thấy Tiêu Thiều như vậy, Tề Phong cũng không để ý, chỉ lắc đầu cười nói. “Da sói trắng tuy tốt, đáng tiếc Tam tẩu ghét nhất màu trắng. Nếu là da hỏa hồ, sẽ khiến tẩu ấy càng vui hơn.”
Tiêu Thiều dừng chân, nhìn Tề Phong, lạnh nhạt nói. “Ngươi muốn nói gì.”
Trên mặt Tề Phong hiện lên nụ cười khổ, qua mấy ngày nay, quan hệ giữa hai người luôn có chút khác thường, ngay cả một đại phu ngốc nghếch như Hạ Thanh cũng nhìn ra điểm lạ. Hiển nhiên vì thời gian Tưởng Nguyễn hôn mê, hành động của Tề Phong khiến Tiêu Thiều không vui. Tề Phong nhìn về phía xa xa, giữa dãy núi trùng trùng mơ hồ có thể thấy được đỉnh núi Già Nam, Tề Phong nói. “Tam ca, ở núi Già Nam huynh là Tam sư huynh, lúc xưa trong chín sư huynh đệ, huynh là người thông minh nhất, không có chuyện gì làm khó được huynh. Dù ta học triều đình quyền thuật, nhưng bàn về mưu trí, ta không bằng huynh.”
Tiêu Thiều rủ mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Giọng Tề Phong như đang hồi tưởng truyền tới. “Trước nay tính tình huynh lạnh nhạt, đối xử với ai cũng lạnh như băng, ngoại trừ Nhị ca có thể nói mấy câu với huynh, các sư huynh đệ còn lại huynh nhìn ai cũng không thuận mắt. Khi đó tuổi chúng ta còn nhỏ, bản tính thiếu niên, nhìn thấy huynh như vậy, chỉ cho rằng huynh tâm cao khí ngạo, tất nhiên cũng không muốn làm bạn với huynh.”
Tề Phong cười khẽ. Ngày xưa chín sư huynh đệ họ ở núi Già Nam, ngày ngày luyện tập, lúc ấy cảm thấy cuộc sống kham khổ, sau đó từng người xuất sư xuống núi, thấy được vạn dặm hồng trần phồn hoa náo nhiệt, gặp được minh tranh ám đấu bên trong, mới phát hiện thì ra cuộc sống trên núi tốt đẹp biết bao.
“Tam ca đã từng đã cứu ta một mạng, ở tại nơi đây.” Tề Phong đột nhiên nói. “Ta còn nhớ dáng vẻ Tam ca lúc ấy, huynh không nói gì, lúc ấy ta rất sợ, nhưng huynh lại chẳng có lấy một chút căng thẳng nào, khi đó ta cảm thấy huynh rất lợi hại, cho nên từ đó về sau, ta thật lòng cảm thấy kính nể huynh.”
Rất nhiều năm về trước, cũng là một ngày tuyết rơi, mấy sư huynh đệ cùng nhau ra ngoài săn thú, mùa Đông giữa rừng sâu núi thẳm, vốn không có mãnh thú mới đúng. Ai ngờ hôm đó đụng phải một con gấu đen rất lớn, vừa to vừa dữ, lúc ấy Quan Lương Hàn cách họ rất xa, không kịp chạy tới giúp được, mắt thấy Tề Phong chỉ biết chút công phu mèo cào sắp bỏ mạng dưới miệng gấu, chợt đâu một mũi tên bay tới cắm thẳng vào miệng của gấu đen. Gấu đen giận dữ, người nọ từ phía sau chạy tới, không dùng tên, Tiêu Thiều rút d.a.o găm trên người ra, mặt không đổi sắc nghênh chiến.
Dù bản lĩnh có giỏi đến mấy, nhưng trực điện đối đầu với mãnh thú cũng khó tránh khỏi thua thiệt, huống hồ trong tay Tiêu Thiều chỉ có một con d.a.o găm nhỏ. Một tấc ngắn một tấc nguy, có thể tưởng tượng được lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm. Thời điểm Tiêu Thiều hạ gục con gấu kia, người đã bị thương. Chẳng qua trước nay hắn đều mặc đồ đen, nên không nhìn ra vết máu, trừ sắc mặt hơi tái, thì vẫn lạnh dùng dững dưng như thường.
Lúc đó Tề Phong rất căng thẳng, nhưng Tiêu Thiều không nói gì. Giữa thiếu niên vốn không có thâm thù đại hận, bình thường chỉ là thích hơn thua thôi. Oan gia nên cởi không nên kết, khoảnh khắc ấy, Tiêu Thiều đã khiến Tề Phong nhìn với cặp mắt khác xưa. Cậu bé ngày ấy cảm nhận được rằng thì ra Tam sư huynh không hề vô tình như bình thường biểu hiện, chỉ vì huynh ấy không biết biểu đạt ra sao thôi. Tề Phong kính nể người có dũng khí như vậy, cũng chính vì thế, sau khi xuất sư, mới không vào triều để thăng quan tiến chức như mọi người, mà tới Bách Trượng Lầu của Tiêu Thiều, ẩn phía sau màn giúp Tiêu Thiều làm việc. Bởi vì trong mắt Tề Phong, đi theo Tiêu Thiều lập nghiệp, so với vào triều sẽ càng thêm vinh dự hơn.
Thoát khỏi ký ức, Tề Phong mỉm cười. “Ta muốn nói, Tam ca vĩnh viễn là người ta kính nễ nhất, ta cũng sẽ không tranh đoạt thứ gì, cũng không có tâm tư ấy. Tam tẩu chính là cô gái đặc biệt nhất ta từng gặp.” Tề Phong khẽ than thở. “Nếu ta gặp được nàng ấy sớm hơn, nhất định sẽ không cam tâm buông bỏ. Nhưng nàng đã là thê tử của huynh, thì mãi mãi sẽ chỉ là tẩu tử của ta thôi.” Nóng xong câu cuối, sự ảm chán nãn trong giọng đã không giấu được.
“Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ có tâm tư khác.” Tiêu Thiều cắt ngang, giọng lạnh nhạt như thường lệ. “Ngươi sẽ không.”
Ba chữ ‘ngươi sẽ không’, nhìn như bình thường không chút gợn sóng, nhưng lại mang đến sự ấm áp giữa đồi núi giá rét. Đối với một người như Tiêu Thiều, thật ra không dễ tùy tiện tin tưởng người khác, những ba chữ ‘ngươi sẽ không’ ấy, đã bao hàm một sự tin tưởng tuyệt đối. Bất giác Tề Phong đau xót, không nói ra được mùi vị hiện tại, lắc đầu nói. “Ta luôn cảm thấy, nhóm sư huynh đệ muốn đuổi kịp huynh, là chuyện không thể. Huynh tốt hơn bọn ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-325.html.]
Thua ở phương diện nào, hẳn có lẽ không chỉ mỗi việc gặp nhau sớm hay muộn, Tiêu Thiều xác thực là một người vô cùng tốt, rất xứng đôi với Tưởng Nguyễn. Những lời hôm nay, Tề Phong coi như đã mở rộng cửa lòng, chủ động muốn xóa đi ngăn cách. Câu trả lời của Tiêu Thiều cũng tỏ rõ thái độ, mặc dù lòng chua xót, tuy nhiên cuối cùng tảng đá trong lòng cũng biến mất. Tề Phong muốn làm nóng không khí, cười nói tránh đi. “Bất luận thế nào, Tam tẩu vẫn rất tốt, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc. Thế nhưng việc này Nam Cương không thoát khỏi liên quan, người Nam Cương ở kinh thành hẳn chuẩn bị động thủ, Tuyên Ly có mối quan hệ mật thiết với Nam Cương, nói không chừng chuyện này cũng có sự tham dự của gã.”
“Ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho gã.” Tiêu Thiều nói.
“Chắc hẳn gã muốn giở thói cũ.” Tề Phong nói. “Chuyện năm xưa gã làm, xóa sạch tình nghĩa sư huynh đệ đến một chút cũng chẳng còn, mặc dù sư phụ đã trục xuất gã khỏi sư môn, nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện này, ta lại cảm thấy ghê tởm.” Tề Phong thở dài. “Lấy cái bản tính đó của gã, nếu thật sự có một ngày nghiệp lớn thiên hạ rơi vào tay gã, người đầu tiên gã nhắm đến chính là cả núi Già Nam chúng ta.”
“Sẽ không có ngày đó.” Tiêu Thiều đáp.
“Ta biết Tam ca sẽ không để gã được như ý. Chuyện của Cửu sư đệ, chúng ta đều không quên.” Tề Phong nhìn tay áo mình. “Nợ gã đã thiếu, tất đến một ngày phải trả lại.”
…
Lúc Tề Phong và Tiêu Thiều về Lục Dương sơn trang, Hạ Thanh đi ra nấu thuốc thấy hai người đem con mồi về thì vui ngoài mong đợi. Thì ra xương của sói trắng là một liều thuốc dẫn rất quý giá, thấy thế lập tức kéo sói trắng vào chỗ của mình, chỉ để lại một câu rằng sẽ đưa da sói sau. Tiêu Thiều luôn hào phóng với những trường hợp này, trừ da sói thì mọi thứ còn lại đều vô dụng với hắn, nên sảng khoái đồng ý.
“Nghe nói sói trắng rất khó săn, sao huynh lại săn được thế?” Đời trước ở trong cung Tưởng Nguyễn từng thấy qua một bộ da sói trắng, đó là Tuyên Ly tốn nhiều tiền mua được từ thương nhân nước ngoài. Bởi vì da sói trắng không lẫn tạp chất cực kỳ hiếm, dùng tên hay dùng d.a.o đều sẽ để lại khuyết điểm trên da sói. Tấm da sói hoàn mỹ ấy khiến ai cũng hâm mộ, tuy nhiên Tuyên Ly tặng nó cho Trần quý phi. Trần quý phi dùng nói làm thành một chiếc khăn lông sói, mềm mại quấn quanh cổ, khiến hoàng đế khen không ngớt. Tiêu Thiều vừa ra ngoài một chuyến đã mang về một con sói trắng, thật sự khiến nàng sinh lòng tò mò.
Tiêu Thiều nhìn nàng nói. “Dùng tên.”
Tưởng Nguyễn. “. . .”
Tiêu Thiều thấy nàng im lặng, nhịn không được bật cười. Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn, thì ra người này cố ý chọc ghẹo nàng. Đột nhiên nghĩ đến gì đó, nàng hỏi. “Ta nghe sư phụ nói, vốn dĩ mọi người có chín sư huynh đệ, vừa nãy ở trong lầu các ta thấy chữ của mọi người treo ở đó. Nhưng sao không thấy của Bát sư đệ?”
Mấy sư huynh đệ của Tiêu Thiều, gần như Tưởng Nguyễn đều đã gặp qua. Chỉ trừ Đại sư huynh Tiết Đại Hòa và Lục sư đệ Đỗ Lục đang ngao du bên ngoài, tạm thời không ở Đại Cẩm. Nhưng lão Bát và lão Cửu, vừa nhắc đến chuyện này thì Hạ Thanh cứ ấp úng lấp l.i.ế.m cho qua, Hạ Thanh không biết nói dối, thái độ ấy khiến Tưởng Nguyễn cảm thấy kỳ lạ, nên đột nhiên nhớ đến, Tưởng Nguyễn mới thuận miệng hỏi.
Tiêu Thiều nghe vậy, thần sắc hơi đổi, không trả lời ngay, mày từ từ nhíu lại. Tưởng Nguyễn sững sốt, nói. “Nếu huynh không muốn nói. . .”
“Lão Bát là Tuyên Ly.” Không đợi nàng nói xong, Tiêu Thiều đã cắt ngang. “Cửu sư đệ thật ra là Cửu sư muội, con bé vì Tuyên Ly mà chết, sau chuyện đó, Tuyên Ly bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn.” Tiêu Thiều vẫn lời ít ý nhiều như xưa, một câu nói ngắn ngũn khiến người nghe khiếp vía, đến cả Tưởng Nguyễn cũng bị sự khúc chiết trong chuyện này làm cho khiếp sợ đến không thốt nên lời. Nàng từng ở bên Tuyên Ly một thời gian, chưa từng biết Tuyên Ly và Tiêu Thiều là sư huynh đệ đồng môn, càng không biết Tuyên Ly và Tiêu Thiều có một quãng thời gian như vậy.
Thấy ánh mắt khiếp sợ của nàng, Tiêu Thiều nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn thon dài khớp xương rõ ràng, không thô ráp như tay của người luyện võ bình thường, trái lại láng mịn hữu lực, cảnh đẹp ý vui. Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn hắn, Tiêu Thiều thở dài nói. “Ngồi xuống nào, ta từ từ kể cho nàng nghe.”
Mặc dù xưa kia Bát Kỳ tiên sinh quy ẩn ở núi Già Nam, nhưng mà có danh xưng thiên mệnh tiên sinh, rất nhiều muốn đưa con trai của mình đến núi Già Nam bái sư học nghệ, tuy nhiên tính tình Bát Kỳ tiên sinh cổ quái, nếu không phải người nhìn thuận mắt, sẽ không thu làm môn hạ đệ tử. Mà chín người được Bát Kỳ tiên sinh thu vào, ai cũng có tài, đều là rồng phượng trong loài người.