Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-05-12 13:19:06
Lượt xem: 2,771
Cô Dịch giương mắt nhìn, đối diện là một cô gái trẻ tuổi, dụng mạo xinh đẹp, có một ý vị khó nói, phong thái thành thục. Nàng cười một tiếng, ngửa đầu đặt vòi rượu lên miệng mình, quỳnh tương ngọc dịch trong suốt rót vào miệng, động tác tùy tính mà quyến rũ, xong rồi lau miệng, môi thấm rượu ướt át, vô cùng quyến rũ.
Cô Dịch bị cảnh đẹp này làm cho sững sốt, sau đó, mặt phồng đến đỏ bừng, nói. “Cô nương từ đâu tới, thật không biết quy củ!”
Tuy cậu ta thích mỹ nhân, nhưng chỉ thích mỹ nhân dịu dàng như nước, ví như cái liếc mắt kinh hồng lúc gặp Tưởng Nguyễn trên thuyền Linh Lung, tình yêu thuở thiếu thời mặc dù không đủ nghiêm túc, lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng, cảm xúc ấy không thể dùng một lời để diễn tả hết. Hiện tại lòng cậu đang buồn khổ, đột nhiên nhìn thấy một cô gái như vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng hành động quá mức càn rỡ, lập tức nảy sinh bất mãn.
“Ngươi nói thế sai rồi.” Cẩm Tam cười hì hì. “Ta thấy tối nay ngươi buồn khổ không yên, nên cố ý tới an ủi ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như thế, thật sự có hơi vô tình đấy nhé.”
“Buồn khổ không yên gì chứ, ta không hiểu cô đang nói gì.” Cô Dịch nhíu mày, định đi vòng qua nàng rời khỏi vườn hoa. Không ngờ lại nghe cô gái giảo hoạt nói. “Không phải thế à? Không phải ngươi thích tân nương? Thấy nàng thành thân với người khác nên trong lòng khổ sở sao?”
Âm thanh thanh thúy mà gãy gọn, như chứa ác ý vô hình, không hề nén giọng, vang rõ giữa vườn hoa thanh tĩnh. Cô Dịch sợ hết hồn, có cảm giác bị vạch trần tâm sự mà chột dạ và tức giận, chối bây bẩy nói. “Nói bậy nói bạ.”
Cẩm Tam nhún vai. “Thì ra ngươi không thích tân nương, chẳng sao cả, không khéo ta có quen biết với tân nương, có thể nói đôi lời với nàng ấy, ta sẽ nói là Cô công tử tới tham gia hỉ yến nhưng lại trộm tới vườn hoa mượn rượu giải sầu, tân nương hẳn sẽ hoài nghi có phải mình làm không tốt chỗ nào hay không.” Nàng cười vô tội. “Dĩ nhiên, việc này chẳng liên quan tí gì với tiểu công tử cả.” Dứt lời xoay người định bỏ đi.
“Ngươi đứng lại!” Mắt thấy đối phương thật sự muốn đi, Cô Dịch không nhịn được cả giận nói. Mặc dù rất không tin cô gái kỳ lạ này và Tưởng Nguyễn có quen biết, tuy nhiên việc này vạn vạn không thể bị Tưởng Nguyễn biết, Cô Dịch kiềm nén căm tức trong lòng, nói. “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Cẩm Tam vẩy mái tóc dài, quay đầu vỗ vai Cô Dịch, nàng chỉ cao đến vai Cô Dịch, cố tình vỗ vai người ta lại còn tỏ vẻ hào khí bề trên, như đại tỷ trêu tiểu đệ, nàng cười híp mắt nói. “Đừng căng thẳng, ta nói rồi, ta chỉ tới giúp ngươi giải sầu thôi. Ngươi có gì không vui cứ nói với ta, nói xong rồi ngươi cũng sẽ vui vẻ, ta cũng vui, thế chẳng phải mọi người đều vui ư?”
Cô Dịch. “. . .”
…
Tiệc rượu qua ba tuần, cũng đến lúc giải tán, trong sảnh một mảnh ly mâm bừa bãi. Người ở xa đã sớm lên xe ngựa rời đi, ngươi có quan hệ tốt chút, thì giờ này cũng định về phủ. Tưởng Tín Chi đứng trong sảnh, định tới phòng động phòng nhìn trộm Tưởng Nguyễn, Lâm quản gia thấy vậy, lập tức kéo tay hắn nói. “Cữu thiếu gia, ngài xem sắc trời không còn sớm, tiệc rượu xong rồi, chúng ta còn có sắp xếp đặc biệt khác, nào nào nào, Cẩm Nhị, còn không qua đây đỡ Cữu thiếu gia, không thấy người uống nhiều rồi sao.”
Tửu lượng của Tưởng Tín Chi tuy nói không phải ngàn ly không say, lại không hề kém như Lâm quản gia nói, thấy thế liền nói. “Ta đi xem A Nguyễn một chút.”
Lâm quản gia suýt tức giận mắng Cữu thiếu gia không có mắt nhìn, nào có cái lý đêm động phòng hoa chúc Cữu thiếu gia chen vào nói chuyện chớ. Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng không dám biểu hiện ra, ai cũng biết Thiếu phu nhân rất bao che, trong lòng Thiếu phu nhân Cữu thiếu gia là bảo bối không thể chạm vào. Cẩm Nhị Cẩm Nhất một trái một phải đở Tưởng Tín Chi, Lâm quản gia nói. “Ôi, cữu thiếu gia, lão Lâm biết cảm giác của ngươi. Thấy người khác có đôi có cặp mà bản thân mình lại đơn thân lẻ bóng hẳn trong lòng sẽ không dễ chịu, nhưng cữu thiếu gia của chúng ta tuấn tú lịch sự làm sao lại thiếu người hầu hạ chớ. Không phải lão Lâm nói quá đâu, lão Lâm có kinh nghiệm tương đối phong phú về mặt này, thế này đi, hôm nay vì cữu thiếu gia, lão Lâm cố ý tới Bách Hoa lầu sắp xếp bách hoa khai, hôm nay cữu thiếu gia muốn hái đóa nào thì hái, dù muốn hái về nhà cũng được luôn.” Ông vỗ vai Tưởng Tín Chi, thành khẩn nói. “Hoa khai thì tiết kham tu chiết, mạc đạo vô hoa không chiết chi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-312.html.]
Tưởng Tín Chi. “. . .”
Đầu này đuổi Tưởng Tín Chi, đầu kia phòng tân hôn lại hết sức an tĩnh. Bởi vì bản tính của Tiêu Thiều, cuối cùng không một ai dám tới nháo động phòng. Tiêu Thiều đi tới cửa, Thiên Trúc đang muốn bẩm báo, Tiêu Thiều đã phất tay để cô ra ngoài, Liên Kiều và Bạch Chỉ thấy thế cũng không tiện ở lại, Lộ Châu vốn muốn gọi Tưởng Nguyễn dậy, Tiêu Thiều lạnh nhạt nhìn một cái, Lộ Châu lập tức im lặng lui ra.
Tiêu Thiều vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng Tưởng Nguyễn ngủ trên giường nhỏ. Nàng thư thái thật, khăn voan đội đầu bị ném sang một bên, hẳn sợ ảnh hưởng phượng quan, tư thế ngủ rất cẩn thận. Sợi tóc hơi vểnh lên. Gương mặt xinh đẹp, lúc nhắm mắt lông mi thật dài rủ xuống tựa như cánh bướm muốn bay, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng như tuyết, phòng tân hôn được đốt than sưởi, nhiệt ý dâng trào, khiến hai má nàng đỏ ửng, còn xinh hơn điểm phấn.
Ngày thường đôi mắt luôn hời hợt lạnh nhạt, khi nhắm mắt lại ôn thuận yêu mị, tựa như yêu tinh đi nhầm phòng người ta, mệt mỏi nên thuận thế nằm ngủ. Ướt át mà xinh đẹp, khiến người khác động lòng. Trên thực tế, Tiêu Thiều không kinh động nàng. Hắn nhìn Tưởng Nguyễn đang ngủ say, lại nhìn nến còn một chút nữa mới cháy hết, nên gọi người đem nước tới, tắm rửa sạch sẽ.
Nhóm nha hoài đứng canh bên ngoài không ngờ Tiêu Thiều lại gọi nước sớm như vậy, nhất thời đều thấy khó hiểu, nhưng lệnh của chủ tử không thể cãi, nên nước nóng nhanh chóng được mang tới. Tiêu Thiều vòng ra sau bình phong, cởi xiêm y, bước vào thùng gỗ, rủ mắt không biết đang nghĩ gì.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tận đến khi Tưởng Nguyễn cảm thấy trong phòng hơi lạnh, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa tỉnh đã thấy nha hoàn trong phòng biến đâu mất hết, nàng còn hơi mơ hồ, theo bản năng nhìn về phía bình phong đang phát ra tiếng động. Bình phong lưu ly giá trị liên thành, trên điêu khắc uyên ương nghịch nước, hơi nóng bốc lên, Tưởng Nguyễn nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, lúc này mới phát hiện hình vẽ trên bình phong đã thay đổi, uyên ương nghịch nước biến thành một đôi nam nữ, hơi nóng càng nhiều thì càng dữ dội hơn, động tác kia tư thế đó, vừa nhìn đã hiểu. Tưởng Nguyễn không phải tiểu cô nương không hiểu sự đời, kiếp trước lúc vào cung, giáo dưỡng ma ma sẽ phân phát cho các nàng sách nhỏ. Tuy nhiên bình phong được làm xa hoa lộng lẫy, hẳn lúc đầu không ai phát hiện điểm lạ bên trong, nếu không lấy tính tình nghiêm chỉnh của Tiêu Thiều, chắc chắn sẽ không để thứ này được bày ra.
Tất nhiên Tưởng Nguyễn không biết, bình phong này được nhóm Cẩm y vệ gom tiền mua được từ Tây Dương về, khối lưu ly này vốn giá trị liên thành, chất lượng thượng thừa, lại được thợ cố ý điêu khắc, một khi gặp phải hơi nóng, sẽ hiện ra hình thái đặc thù. Người nhà đại hộ có thể dùng thứ này để gia tăng tình thú. Ví dụ như người tắm sau bình phong, nhìn thấy bình phong biến thành như thế, chẳng phải sẽ càng hứng thú hơn sao. Bình phong đã qua tay Lâm quản gia thẩm duyệt, tất cả mọi người hết sức hài lòng, biểu đạt lòng trông mong của Cẩm y vệ đối với chủ tử. Chẳng qua hai vị chủ nhân đều không biết mà thôi.
Tưởng Nguyễn vẫn đang sửng sờ nhìn bình phong, không biết người sau bình phong đã đứng dậy từ lúc nào, rào một tiếng, giây sau đã xuất hiện trước mắt nàng.
Tưởng Nguyễn sững sốt, Tiêu Thiều hiếm khi nhìn thấy nàng như thế, không khỏi nhìn theo ánh mắt nàng, vừa nhìn đã cứng đờ. Tưởng Nguyễn phản ứng kịp, mặt đỏ lên. Vốn cũng không có gì, trước nay nàng giỏi khống chế cảm xúc, có lẽ vì Tiêu Thiều ở đây, nên mới cảm thấy không được tự nhiên, tựa như còn hơi quẫn bách ảo não. Mắt đảo mấy vòng quanh phòng, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhìn thử biểu cảm của Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều trấn định hơn nàng nhiều, tiện tay lấy áo khoác ngoài khoác lên bình phong, che lại hình ảnh phất phới bên trên. Hắn vừa tắm xong, hiện tại chỉ mặc trung y trắng, mái tóc dài như ngọc ướt át, xõa qua vai, gương mặt tuấn mỹ hiện nét nhu hòa dưới ánh nến, mặc dù nhìn lạnh lùng lãnh đạm, sau tai lại hơi ửng đỏ.
Hắn đi về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn thấy thế thì hơi khẩn trương, mặc dù âm thầm nhắc nhở bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn siết chặt tấm nệm dưới người theo bản năng. Tiêu Thiều chú ý động tác của nàng, bất đắc dĩ dừng cách nàng mấy bước, nói. “Ta ngủ trên ghế dài.”
Trước cửa sổ có một chiếc ghế dài, Tiêu Thiều nói xong thì định tiến lên lấy chăn. Tưởng Nguyễn nhìn sang, thấy ghế sát cửa số, hẳn tối sẽ bị nhiễm lạnh, ngẫm nghĩ, dứt khoát nói. “Ngủ ghế gì chứ, chúng ta phải làm ra dáng một chút, ngươi ngủ ở đây đi.” Nàng dịch vào trong, nhường chỗ.
Tiêu Thiều ngẩn ra, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, không lên tiếng nhìn Tưởng Nguyễn. Trong lòng Tưởng Nguyễn buồn bực, câu này nghe sao cũng thấy giống đang mời gọi. Nàng ho nhẹ một tiếng, muốn che giấu sự lúng túng, thoải mái cởi áo ngoài, lại nhìn Tiêu Thiều một cái. “Mệt nhọc cả ngày rồi, ngươi không thấy mệt à? Mệt thì lên ngủ đi, ngày mai còn phải vào cung, ta ngủ trước.” Nàng nói vừa nhanh lại lưu loát, vẻ ngoài hết sức tĩnh táo và trấn định, Tiêu Thiều nhịn không được bật cười. Thường ngày hắn không hay cười, vừa cười lên như băng tuyết tan chảy, sắc xuân tràn đầy, gần như khiến người khác hoa mắt. Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn. “Ngươi cười cái gì?”
“Yên tâm ngủ đi.” Hắn nhịn cười nói. “Ta rất mệt, không muốn làm gì hết.”
Mặt Tưởng Nguyễn nóng rang, đầu sỏ lại thản nhiên nằm lên giường, chăn cưới ngay trước mắt, rộng lớn mà hoa lệ, được tỉ mỉ xông hương, tất cả đều không sánh được với mùi hương thanh mát của nam tử trước mắt. Tiêu Thiều chia cho nàng nửa chăn, lông mi thật dài rủ xuống, nhưng không giấu nổi sự vui thích trong mắt.