Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-05-12 13:17:56
Lượt xem: 2,814

Thời trôi qua nhanh, đảo mắt đã đến ngày Quan Lương Hàn dẫn binh về tới. Thiên Tấn binh bại phái sứ giả dâng sách hàng, hoàng đế long tâm vui mừng, Quan Lương Hàn tất nhiên lại được phong thưởng một mớ. Tuy nhiên hiện tại mọi người không chú ý những việc này, đều tập chung sự chú ý lên hôn sự của Tưởng Nguyễn. Ngày thứ năm sau khi Quan Lương Hàn khải hoàn hồi triều, chính là ngày thành thân của Cẩm Anh vương và Hoằng An quận chúa. Bởi vì hiện tại Hoằng An quận chúa cũng coi như nửa người trong hoàng thất, mọi việc do Thái hậu một tay tổ chức, nhà mẹ chân chính là Thượng thư phủ lại không có động tĩnh gì.

Nạp thái, vấn danh, nạp cát, thỉnh kỳ. Ngày này Giang Đông đổ một trận tuyết nhỏ, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, Tưởng Nguyễn ngồi trong nhà, nhị phu nhân Triệu gia Diêu thị ngồi trước mặt nàng, nhìn hỉ nương cầm dây ngũ sắc bện cho nàng. Ban đầu nhị phu nhân Triệu gia mang lòng cảm kích vì Tưởng Nguyễn cứu Triệu Phi Châu. Nói đến thì tính tình của các cô nương phủ Tướng quân đều vô cùng dịu dàng lương thiện, những năm qua từ khi biết nàng là con gái của Triệu Mi thì mọi năm đều không ngừng đưa tặng quà cáp. Nay nàng xuất giá, người bên phủ Thượng thư luôn không thèm đếm xỉa, Tưởng Quyền căn bản không nghe không hỏi, Hạ Nguyệt là người Hạ gia, ngoài mặt thì tỏ vẻ thế, thực chất cũng không nhiệt lạc gì cho cam. Ngược lại là người Triệu gia, hạ lễ đưa tới tròn hai mươi gương, Triệu Quang lại sai người đưa tới vạn lượng ngân phiếu và địa khế cửa hàng, nói rằng vì ngày xưa Triệu Mi gả đến phủ thượng thư không có đồ cưới, nay toàn bộ đều cho Tưởng Nguyễn.

Số hạ lễ này không thể từ chối, người Triệu gia đối với nàng chân thành. Diêu thị vừa nhìn nàng vừa giảng giải dạy nàng về đạo vợ chồng sau khi thành thân, quả thật khiến Tưởng Nguyễn hơi xấu hổ. Khó khăn tìm cái cớ để Diêu thị ra ngoài, Lâm Tự Hương vừa ăn trái cây dáng chữ đỏ trên bàn vừa nói. “Chắc lời cửu mẫu muội nói muội một câu cũng không nghe vào nhỉ, nói thật, ta hơi tò mò, sau khi muội và Tiêu Thiều thật sự thành vợ chồng rồi thì phải sống chung thế nào đây? Chậc chậc, ta có nghĩ thế nào cũng không ra.”

Văn Phi Phi đỡ trán nói. “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi vẫn chưa thành thân, chờ sau này thành thân rồi thì ngươi khắc biết. Nguyễn muội muội, tính tình muội dịu dàng dung mạo lại xinh đẹp, trong Cẩm Anh vương phủ cũng không có bà bà tiểu cô, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.” Lần trước Văn Phi Phi suýt ngất xỉu trước cửa Vương phủ, sau khi về phủ thì phát hiện có thai. Vốn dĩ cuộc sống trong phủ không quá thuận lợi, nhưng vừa có thai thì được cưng như cưng trứng. Nay đối với chuyện hậu trạch cũng có chút tâm đắc. Thấy Tưởng Nguyễn không cần hầu hạ bà bà tiểu cô, hiển nhiên vui mừng vì nàng.

“Liên quan gì đến chuyện đẹp hay không?” Lâm Tự Hương lập tức đáp. “Không xinh đẹp thì không thể lập gia đình à? Nào có cái đạo lý đó chứ. Chỉ lo chăm chăm vẻ bề ngoài, ấy là kẻ có ánh mắt thiển cận!” Trước nay Lâm Tự Hương đều vô cùng thẳng tính, Văn Phi Phi nói không lại nàng, bất lực lắc đầu rồi thôi.

Triệu Cẩn cười giảng hòa nói. “Nói việc này để làm gì, hôm nay là ngày vui của Nguyễn muội muội, ta có một món quà nhỏ muốn thêm trang cho muội, Nguyễn muội muội thấy qua nhiều thứ tốt, đừng chê ta đơn sơ nha.” Vừa nói vừa lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo ra. Chiếc hộp đen bóng, nhìn không có gì đặc biệt, thậm chí nhìn qua có hơi thô. Tưởng Nguyễn nhận lấy, Văn Phi Phi phụt một tiếng phun hớp trà trong miệng ra, nói. “Ngươi tặng thứ gì vậy? Một hòn đá? Dầu gì cũng nên tìm một chiếc hộp đẹp mắt xíu chứ.”

“Đá gì?” Triệu Cẩn nghe vậy vội nói. “Đây chính là Ô Đích thạch đại ca ta lấy từ Tây Nhung về, dáng vẻ trông hơi thô, nhưng bàn về độ bền chắc, không có gì sánh bằng được. Quăng vào lửa thiêu ba ngày ba đêm cũng không sứt mẻ. Là bảo vật thiên kim khó cầu đó hiểu không.” Tặng quà cho người ta lại tặng một hòn đá, quả nhiên hợp với tính cách của Triệu Cẩn. Chẳng qua Tưởng Nguyễn không biết phải làm sao, chiếc hộp này thì có lợi ích gì, cũng không thể dùng nó để làm trang sức được.

“Mở ra nhìn thử đi, vật bên trong là ta đặt Bảo Nguyệt Lâu chế tạo.” Triệu Cẩn mặt đầy mong đợi. Tưởng Nguyễn theo lời mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc nhẫn, nói chính xác hơn thì là một chiếc nhẫn màu đen, trên khảm hạt vàng. Dù Tưởng Nguyễn ngày thường có điềm tĩnh thế nào đi nữa, thấy món trang sức này cũng không nhịn được mà ngơ ngác.

Văn Phi Phi và Lâm Tự Hương hìn thấy thì ho khan, mắt chọn đồ trang sức của Triệu Cẩn quả nhiên không thể khen tặng, bình thường quan hệ của mấy tỷ muội khá tốt, quan trọng nhất là tâm ý, nhưng thứ này khó coi thật sự. Tựa như một đống hạt vàng, thật sự khiến người khác cảm thấy bất lực. Tưởng Nguyễn nhận món quà này, đeo lên ra đường sẽ khiến người khác mù mắt mất.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Cám ơn ngươi.”

“Đừng khách sáo,” Triệu Cẩn cười nói. “Chiếc nhẫn này được làm thành từ đá hắc kim, vô cùng vững chắc, ngày sau nếu gặp phải tình huống gì, còn có thể dùng làm đao. Nhưng theo ta thấy, dù sao muội cũng là một cô nương khuê các, không thể đeo chiếc nhẫn thuần sắc đen được, nên sai sư phó ở Bảo Nguyệt Lâu khảm thêm ít thứ lên, vàng này nhìn đẹp nhỉ?”

Thêm chi bằng không thêm, Lâm Tự Hương không đành lòng nhìn thẳng, khóe môi Tưởng Nguyễn giật giật, vẫn nhận lấy nói. “Rất đẹp.” Triệu Cẩn chọn trang sức như lựa binh khí vậy, chỉ cần đủ bền chắc sắc bén thì đều xinh đẹp trong mắt nàng.

Triệu Cẩn yên lòng. “Muội thích thì không còn gì bằng.”

Lâm Tự Hương và Văn Phi Phi kéo Triệu Cẩn sang một bên, lấy quà của mình ra, Văn Phi Phi là một bộ trang sức đội đầu kết thành từ nam hải trân châu, từng viên vừa lớn lại vừa tròn, hết sức xinh đẹp. Lâm Tự Hương tặng một quyển cổ tịch hiếm, tỏ ý đây là gia bảo đích truyền của nhà họ, thiên hạ chỉ có một quyển, thấy có duyên với Tưởng Nguyễn nên mới tặng cho nàng. Tưởng Nguyễn nhìn quyển sách cũ kỹ nhàu nhẵn, thật sự không biết nói sao cho phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-309.html.]

Đợi khi Diêu thị trở lại, hỉ nương bện xong thì trang điểm cho Tưởng Nguyễn, nói. “Tiểu thư vốn xinh đẹp sẵn, nên không cần trang điểm quá đậm, hỉ nương ta trang điểm cho nhiều tân nương rồi, nhưng chưa từng gặp qua ai đẹp như tiểu thư.”

Mấy người Liên Kiều đứng sau lưng Tưởng Nguyễn cười rộ lên, đợi hỉ nương làm xong, mới nói với Diêu thị. “Cũng xong rồi, mau xem thử tân nương có đẹp hay không?”

Tưởng Nguyễn đứng dậy, nàng mặc giá y đỏ thẩm, lúc ngồi thì không phát giác, nhưng vừa đứng lên, cảm giác cả người như lưu quang tuyệt trần, diễm quang suýt đả thương mắt người khác. Ngũ quan vốn minh diễm, nụ cười thường ngày mang theo mấy phần ôn hòa hời hợt, đè ép mấy phần tư sắc. Hôm nay được hỉ nương kẻ mày, điểm phấn, da trắng như tuyết, môi như anh đào, đôi mắt khẽ xếch, điểm chút phấn nhũ, mị sắc kinh người, giá y như lửa, người lại như yêu tinh trong bụi hoa vậy, nhất cử nhất động đều hoạt sắc sinh hương. Dù trong phòng đều là nữ quyến, cũng nhìn không rời mắt nổi.

“Nguyễn muội muội, muội đẹp quá đi mất.” Triệu Cần nhìn tới ngốc. “Như bước ra từ trong tranh vậy.”

“Ta vốn tưởng rằng ngày mình thành thân đã đẹp lắm rồi, hôm nay nhìn thấy mới biết cái gì gọi là tương hình kiến truất, sớm đã biết Nguyễn muội muội xinh đẹp, nhưng không ngờ lại tuyệt sắc khuynh thành bậc này.” Văn Phi Phi nói.

Diêu thị cũng không nén nổi thán phục, trước kia từng nghe Triệu Nguyên Bình kể rằng tiểu muội Triệu gia Triệu Mi thuở thiếu thời xinh đẹp động lòng người, chói mắt như một ngọn lửa, nay như có thể nhìn thấy phong thái ngày xưa của Triệu Mi từ trên người cô cháu gái này. Ngày thường Tưởng Nguyễn luôn đè áp một phần diễm mị, nay hoàn toàn buông lỏng, trực tiếp người khác khiếp sợ không thôi. Chỉ cảm thấy tư sắc này, đủ khiến họa quốc ương dân.

Trước nay tính tình Lâm Tự Hương hay bắt bẻ, trầm mặc hồi lâu rồi nói. “Mặc giá y lên trông cũng có mấy phần xinh đẹp đấy chứ.”

Mọi người dở khóc dở cười, mấy vị nữ quyến Triệu gia vào nói vài lời, đợi trời sáng thêm chút, đội ngũ rước dâu đã đến.

Hỉ nương vội nói. “Tiểu thư xin đứng lên.” Dứt lời đội phượng quan lên đầu nàng, che khăn voan lại, Diêu thị bước lên đỡ nàng đi ra.

Đội ngũ rước dâu của phủ Cẩm Anh vương đến cửa Tưởng phủ, nói sao Tưởng gia cũng là nhà mẹ, kiệu hoa cần mang đến cửa Tưởng phủ. Ý Đức Thái hậu không ra mặt dự lễ, nhưng phái Dương cô cô mang theo quà đến, coi như chống đỡ tình thế. Tưởng Nguyễn vừa ra khỏi cửa, người xung quanh lập tức bị bộ giá y xinh đẹp làm hoa mắt, các cô nương thậm chí các thiếu phụ đã gả cũng không nén nổi mà hít ngược một hơi, như lời Lộ Châu nói, mặc cả một phủ thượng thư lên người, triều phục của hoàng hậu cũng không quý trọng như vậy.

Kiệu hoa đến cửa, Tưởng Nguyễn được nhóm người hộ tống tới cửa, nghe tiếng pháo nổ vang, mở cửa kiệu khép hờ ra thực hiện nghi thức ‘cản cửa kiệu’, đại phu nhân Triệu gia Chu thị một tay cầm nến đỏ một tay cầm gương tiến tới soi vào trong, đuổi oan quỷ ẩn náo trong kiệu, thành “Lục soát kiệu”.

Tám kiệu phu đứng cạnh kiệu, nhuyễn kiệu hoa lệ, trên kiệu thêu bách tử thiên tôn đồ, tất cả dùng tơ kim tuyến, mặc dù ánh mặt trời cũng không to, nhưng đủ chiếu ra hào quang tứ phía, giống như cánh quạt kim sắc, tinh thạch lóng lánh rũ xuống, mỗi một viên đều giá trị ngàn vàng. Khí thế của phủ Cẩm Anh vương quả thực quá lớn, chỉ một cổ kiệu cũng đủ để một nhà quan tam phẩm tiêu pha một năm.

Tám người khiêng kiệu đều mặc y phục xanh, ủng đen, anh tuấn cao lớn, khí thế mạnh mẽ, khí vũ hiên ngang. Từ kẻ hầu đến nữ quyến đứng xem, đến thiếu nữ nhà thường dân đều đỏ mặt nhìn kiệu phu.

Tưởng Quyền đứng một bên, trong bầu không khí náo nhiệt, mặt lão ngậm cười, nhìn như rất vui mừng, nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn ra nụ kia cười có bao nhiêu miễn cưỡng.

Loading...