Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-05-11 23:52:30
Lượt xem: 3,151
Chuyện Tưởng Tố Tố vô duyên vô cớ mất tích, rốt cuộc bại lộ. Mười mấy thị vệ hộ tống đến tận hừng đông hôm sau mới nhận ra sự khác thường, gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, lúc này mới phát hiện trong xe ngựa chỉ có một nha hoàn đã chết, nào thấy bóng dáng tiểu thư đâu.
Khi mười mấy thị vệ kinh hoảng quay về báo tin này với Tưởng Quyền, lão tức giận đến suýt ngất đi. Nhưng theo lời đám thị vệ, Tưởng Tố Tố g.i.ế.c nha hoàn thiếp thân rồi giả dạng thành Tinh Đình sau đó trốn đi, không oán được người khác, người Tưởng Quyền phái đi triều tra cũng chứng thực lời thị vệ nói là đúng, Tưởng Quyền trừ mắng to nghiệt nữ thì chẳng thể nói gì. Nhưng việc đường đường tiểu thư một phủ lại trộm trốn mất đến nay không rõ tung tích không thể để lộ ra, mười mấy thị vệ kia nhất định không thể chừa người sống, Tưởng Quyền ra lệnh xử lý nhóm người này. Có lẽ nhóm thị vệ cũng tự hiểu được, không biết dùng thủ đoạn gì truyền tin này ra trước khi bị giết, nhất thời toàn kinh thành đều biết Tưởng Quyền làm mất tích Nhị tiểu thư nhà mình rồi.
Mấy ngày gần đây, thượng thư phủ chìm trong đầu sóng ngọn gió, đi qua bất kỳ phố lớn ngõ nhỏ nào, cũng có thể nghe thấy người khác đang đàm luận chuyện của Tưởng gia. Tưởng Quyền giận suýt phát điên, nhưng sao chặn nổi miệng bách tính, cố tình Tưởng Nguyễn lại được Tiêu Thiều đưa về Cẩm Anh vương phủ, còn không cũng tới Từ Ninh cung bồi Ý Đức thái hậu, tóm lại một chiêu giải quyết tận gốc, Tưởng Quyền không thể làm gì nàng. Tình hình cứ thế, Tưởng Quyền trút hết mọi tức giận bực dọc lên người Hồng Anh vừa sinh non, ngày ngày tay đ.ấ.m chân đá, một dạ muốn hành hạ tới chết, Hồng Anh tự biết không còn đường sống, vào đêm nọ tự mình nuốt kim tự tử.
Chỉ là một di nương, lại mất đi sự sủng ái, c.h.ế.t thì chết, ngay cả quan tài Tưởng Quyền cũng không sai người chuẩn bị cho nàng ta, sai bà tử dùng chiếu quấn lại rồi quăng ra bãi tha ma là xong. Một đời giai nhân giờ đây hương tiêu ngọc vẫn, không biết nên thổn thức hay nên cười chê.
Vì vậy một Tưởng phủ rộng lớn, trừ Đại di nương ru rú trong bếp, đã không còn cơ thiếp nữa. Tưởng Quyền chịu đả kích lớn, thường xuyên đứng trong sân xuất thần, năm xưa oanh oanh yến yến nũng nịu ngọt ngào và nay vắng ngắt lạnh lùng tiêu điều tạo thành so sánh rõ rệt, càng tỏ rõ nay Tưởng phủ đã dần dần rơi vào thế tháp nghiêng.
Người phái ra đi tìm Tưởng Tố Tố chậm chạp chưa có tin tức, Tưởng Siêu so với Tưởng Quyền càng lo âu hơn, Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố là huynh muội chung một mẹ, Tưởng Tố Tố từ nhỏ nhận hết mọi cưng chiều, tất nhiên Tưởng Siêu cũng thương ả. Mặc dù tức giận Tưởng Tố Tố quá kích động, nhưng vẫn xin Tuyên Ly giúp đỡ, sai một nhóm người tìm kiếm tung tích Tưởng Tố Tố. Hiện tại đối với Tuyên Ly gã cũng coi như hữu dụng, trước nay Tuyên Ly lại rất biết giả vờ hạ mình với hiền sĩ, tất nhiên dốc sức tương trợ.
Người của Tuyên Ly thật sự hữu dụng hơn nô bộc Tưởng phủ nhiều, người Tưởng Quyền phái ra còn chưa tra được tin tức của Tưởng Tố Tố, bên kia thủ hạ của Tuyên Ly đã hồi báo với Tưởng Siêu. “Hồi bẩm công tử, đã tìm thấy tung tích Tưởng Nhị tiểu thư.”
Lúc đó Tưởng Siêu đang luyện chữ trong thư phòng, làm cách gì cũng không thể bình tâm tĩnh khí, chữ viết cong cong vẹo vẹo. Nghe vậy tay run lên, một giọt mực to rơi xuống giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, tạo ra một đó hoa mực. Gã ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi. “Con bé ở đâu?”
“Việc này. . .” Thị vệ kia ấp úng, chậm chạp không nói, Tưởng Siêu đột nhiên có dự cảm xấu, không để ý những thứ khác, nắm lấy cổ áo người kia hét lên. “Rốt cuộc thế nào!”
“Hồi bẩm công tử.” Thị vệ kia bị dáng vẻ của Tưởng Siêu dọa sợ hết hồn, không dám giấu giếm, nói. “Thám tử báo lại, điều tra được Nhị tiểu thư bị bắt vào ổ cướp trên núi, trước mắt. Đã qua mấy ngày.”
‘Cạch’ một tiếng, Tưởng Siêu không cầm nổi cây bút trong tay, bạch ngọc thượng hạng rơi xuống đất tạo ra tiếng vang thanh thúy, không gian cực kỳ yên tĩnh. Thị vệ cảm thấy bầu không khí ngưng trệ đáng sợ, cúi đầu không nhúc nhích cũng không dám nhìn Tưởng Siêu.
Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Tưởng Siêu nghiến răng nghiến lợi nói. “Chuẩn bị ngựa.”
“Công tử?” Thị vệ ngạc nhiên, thoáng nhìn vào mắt Tưởng Siêu rồi khẽ sửng sốt. Đôi mắt vốn hơi âm trầm hiện tại ngập tràn hận thù và điên cuồng, gần như khiến người khác nghi ngờ rằng chỉ giây lát sau gã sẽ phá hủy hết mọi thứ. Ánh mắt đáng sợ như vậy, biểu cảm lại hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức vặn vẹo. Gã nói. ” Người đâu, theo ta đi cứu Nhị tiểu thư.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-276.html.]
Bên trong núi sâu, ánh nắng mặt trời bị bóng cây che khuất, chỉ có mấy tia nắng mỏng manh chiếu xuống. Thôn trang cũ nát như một hạt châu bị bỏ quên, vừa cũ vừa đen, nhưng vẫn cố chấp tồn tại.
‘Két’ một tiếng, cửa bị mở ra. Một nữ nhân từ bên trong bước ra.
Nữ nhân mặc một bộ đồ vải thô của nam nhân, ống quần dài đến đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn, bên trên lại đầy dấu vết tím bầm loang lổ. Cánh tay và cổ cũng y vậy---- chiếc áo quá lớn, dù được sửa nhỏ lại, nhưng vẫn không vừa người. Dung mạo nữ nhân vô cùng xinh đẹp, có dáng vẻ của một tiên tử, nhưng vì quá tiều tụy mà hiện ra mấy phần già nua, bọng mắt xanh đen, giảm đi một phần mỹ mạo. Làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu, nếu mặc xiêm y xinh đẹp, hơi chỉnh trang đôi chút, nhất định diễm áp quần phương, đáng tiếc, nữ nhân này, hiện tại chỉ là một nông phụ tiều tụy mà thôi.
Trên tay xách một cái giỏ, mở cửa đi ra ngoài, tới dòng suối cách đó không xa rồi ngồi xổm xuống, lấy đống xiêm y đầy mùi rượu hôi thối ra, nhúng vào trong nước. Động tác rất chậm, đôi tay trắng nõn vì vậy mà bị xước rách da, vì nước lạnh như băng mà tay sưng đỏ, chứng tỏ ngày xưa không làm qua những việc này, dù vậy, nữ nhân vẫn đang từ từ giặt giũ. Nữ nhân này không phải ai khác, chính là Tưởng Tố Tố.
Ở cạnh đó, có rất nhiều nữ nhân giống ả đang ngồi cạnh bờ sông giặt giũ y phục, ai cũng mặc xiêm y không vừa người, có người dung nhan xinh đẹp, có người mặt mũi bình thường, nhưng biểu cảm giống nhau như đúc, c.h.ế.t lặng như tro tàn, hai mắt vô thần, tựa như cuộc sống này đã thành thói quen.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, lại không mang đến chút ấm áp nào. Tưởng Tố Tố giặt rất nghiêm túc, trong mắt không còn vẻ khinh thường và giễu cợt mấy ngày đầu, mà là một sự c.h.ế.t lặng và thuận theo.
Mấy ngày này, ả như trải qua cuộc sống dưới địa ngục. Nữ nhân trong thôn đều là vật phẩm phụ thuộc nam nhân, làm công cụ cho chúng phát tiết, bình thường còn phải giặt đồ nấu cơm khâu vá sửa xiêm y cho chúng, nếu làm không tốt, sẽ bị đánh đập dã man. Sơn phỉ sẽ không thương hương tiếc ngọc, quản ngươi là đại tiểu thư hay con cái tiểu hộ, cứ hễ khiến chúng phật lòng, sẽ phải chịu quyền cước. Mỗi một nữ nhân ở đây ai cũng bị đánh.
Đây không phải chuyện đau khổ nhất, đau khổ nhất là khi đêm đến, phải cùng lúc phục vụ mấy gã liền, còn không bằng nữ tử thanh lâu. Ở thanh lâu nếu là hồng bài, sẽ được nâng niu đôi chút, nhưng tại đây, nữ nhân chẳng còn chút tôn nghiêm nào cả, đến tối, đám dã thú kia chỉ biết phát tiết thú tính, nữ nhân ở đây tuổi thọ không lâu, không ai có thể chịu đựng cảnh bị giày vò thời gian quá dài.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng kết cục của nữ nhân chạy trốn chỉ có một, bị bắt về rồi đánh đập một trận đã man, rồi sẽ tiếp tục chìm sâu trong cơn ác mộng bị giam giữ lần nữa. Chỉ qua mấy ngày, trên người Tưởng Tố Tố không còn chỗ nào lành lặn. Trong đám nữ nhân này, dung mạo ả đẹp nhất, da thịt cũng mềm mại, lại mới tới, gần như gã nào cũng hứng thú bừng bừng với ả. Cho nên, cuộc sống của ả cũng khổ sở nhất.
Ở một nơi thế này, mị thuật chẳng có đất dụng võ, dùng mị thuật với đám công tử vương tôn quý tộc tất nhiên hữu dụng. Nhưng nơi hoang sơn dã lĩnh này, ngoại trừ việc kích thích thú dục nam nhân, thì còn có thể làm được gì. Đám thổ phỉ khốn nạn này, căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, trong xương chỉ có bạo ngược và cướp đoạt, vì vậy, trong thời gian thật ngắn, Tưởng Tố Tố gầy đến trơ xương, gần như biến thành người khác.
Ả giặt xong xiêm y, phải về nhặt củi nấu cơm, không ngờ mới đi được nửa đường, đã nghe thấy tiếng vó ngựa cuồn cuộn, người cầm đầu siết cương ngựa dừng lại trước mặt ả, xoay người phóng xuống, kêu lên. “Muội muội!”
Tưởng Tố Tố trì trệ ngẩng đầu lên, như qua thật lâu mới nhìn rõ người trước mắt, sững sờ rồi kêu một tiếng. “Ca.”
Tưởng Siêu không thể tin nhìn Tưởng Tố Tố, trước nay trong mắt gã Tưởng Tố Tố xinh đẹp tựa thiên tiên, chưa từng vướng một hạt bụi trần. Nữ nhân dơ bẩn tiều tụy, cơ thể tỏa ra mùi hôi khủng khiếp này là ai? Vẫn còn là muội muội xinh đẹp nức tiếng kinh thành của gã ư?
Tưởng Tố Tố nhìn Tưởng Siêu, chớp chớp mắt, mắt đột nhiên đỏ lên, hai hàng nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, không thèm để ý những thứ khác, lập tức ôm chặt lấy Tưởng Siêu, kêu khóc nói. “Ca, sao tới bây giờ huynh mới đến!”
Tưởng Siêu bị Tưởng Tố Tố ôm, chóp mũi lập tức tràn ngập mùi thối khiến người khác buồn nôn. Điều này quá sức chịu đựng đối với đôi huynh muội từ nhỏ nhận hết mọi sự ưu ái ở Tưởng phủ, sống trong nhung lụa coi thường người dưới, tự nhân bản thân thượng đẳng. Lúc Tưởng Siêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Tố Tố thì hết sức kinh ngạc, bị Tưởng Tố Tố ôm lấy, gã theo bản năng đưa tay định đẩy Tưởng Tố Tố ra, vừa giơ tay đã ngây người, nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Tưởng Tố Tố.