Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-04-29 02:33:32
Lượt xem: 4,575
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Im lặng trong chốc lát, Tưởng Nguyễn mới . “Ngươi ở chỗ lâu hả?”
Nữ tử thấy Tưởng Nguyễn bằng lòng mở miệng chuyện, sợ là ngày thường kìm nén đến thành bệnh , ngay lập tức trả lời. “Ta ở đây gần một năm, hơn nửa năm nơi đều , tiểu cô nương, ngươi gì mà nhốt đây ?”
Tưởng Nguyễn nhạt một tiếng. “Ta gì cả.”
“Vậy …” Nữ tử sững sờ, đang tiếp, dường như hiểu rõ điều gì. “Chẳng lẽ ngươi cũng oan uổng mới đây, nhưng ngươi cũng giống như tiểu thư gia đình giàu , bọn họ dám…”
Tưởng Nguyễn nàng . “Có ý gì?”
Nữ tử chút né tránh . “Không… gì.”
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, âm thanh bao hàm tất cả sự bất đắc dĩ trong đó, giống như một từng trải qua nỗi đau đớn tột cùng, để trong lòng nặng trĩu, khiến cho cũng đau xót . Nữ tử lặng lẽ xuyên qua mái tóc rối quan sát Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mỉm qua, đôi mắt xinh tràn đầy sức mạnh và ấm áp, thể khiến khác an tâm, thoải mái. Rõ ràng đối phương chỉ là nữ hài tử mười mấy tuổi, thế mà ánh mắt đầy tự tin thể những xung quanh đều cảm phục, còn cả thần thái xen lẫn sự mê hoặc nữa, càng khiến cho nhịn mà hết tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Nữ tử nuốt một ngụm nước bọt. “Ngươi mới tới nên , ở đây ngoài dựa bạc. Ta vốn là chồng, một năm kết hôn thì phu quân biển ăn chẳng may gặp cướp biển, thể trở về. Chỉ còn sống cùng với chồng tám mươi tuổi, ai ngờ tiểu thúc (em trai của chồng) . Hắn thèm bạc mà phu quân để , thừa dịp ngoài thì g.i.ế.c c.h.ế.t bà vu oan cho . Tri phủ ở đây là một tên hôn quan, thu tiền của tiểu thúc, hai lời bắt đại lao, đó tra tấn mới nhận tội, mặc dù c.h.é.m đầu, nhưng cũng chỉ thể ở mãi trong đại lao sống qua ngày mà thôi.” Nữ tử đến chỗ thương tâm, giọng khản , nhưng hề , lẽ ở một năm trong , nước mắt sớm khô cạn. Tuy đau đớn thấu tâm can, nhưng cũng chỉ thể cam chịu phận.
Thấy Tưởng Nguyễn trầm mặc gì, nữ tử mới bình tĩnh , . “Thế còn tiểu cô nương? Nhìn ngươi giống , mặc dù y phục ngươi lắm, nhưng , nhất định ngươi con gái nhà bình thường, cũng lưu lạc đến tận đây?”
Tưởng Nguyễn mỉm . “Nhà nhỏ còn phức tạp rối loạn như thế, nhà cao cửa rộng thể thiếu sự đấu đá với .”
Nữ tử xong, cũng cảm thấy đạo lý, ánh mắt Tưởng Nguyễn càng thêm thương cảm. “Tiểu cô nương, trong đại lao thể so với bên ngoài, ở chỗ ngây một năm, đây là nơi cho ở, nếu và cùng là khổ với , nhất nên giúp đỡ lẫn , gọi là Thục Phân, cứ gọi Phân tỷ là .” (tác giả thể đặt tên khác cho bà , thơm quá trời quá đất )
Tưởng Nguyễn gật đầu. “Phân tỷ.” Nàng quanh. “Những giam ở đây đều oan uổng ?”
Thục Phân lắc đầu. “Cũng hẳn, nhưng đa ở đây đều giống như , ngoài còn vài thật sự phạm tội, nhưng đủ bạc chuộc . Có điều hễ phạm tội mà bạc, đều giao cho Tiễn Vạn Lý thả ngoài.
Tiễn Vạn Lý là tri phủ ở đây, Tưởng Nguyễn nhớ rõ, cực kỳ tham lam, chỉ là vị quan nhỏ nhưng vênh mặt gọi hai từ lão gia. Những năm qua cắt xén ở nơi ít, chắc hẳn cũng cầm bạc của Trần Chiêu, nhưng Tiễn Vạn Lý so với Trần Chiêu chỉ tham lam hơn, rõ phận của nàng mà vẫn bắt giam nàng, chính là vơ vét thêm chút ít từ Tưởng Quyền.
Giao dịch , Tưởng Quyền nhất định sẽ , con Tưởng Tố Tố cũng trông chờ, chỉ là nàng sẽ để những toại nguyện. Tiễn Vạn Lý ăn bớt kiếm lời từ con dê béo bở, nàng sẽ để nếm thử kết cục ăn đến bể bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-21.html.]
“Nếu cơ hội giải oan, tỷ bằng lòng kêu oan ?” Tưởng Nguyễn với Thục Phân.
Thục Phân sững sờ, tìm tòi nghiên cứu Tưởng Nguyễn. “Làm thể cơ hội giải oan, ở đây một năm, thấu từ lâu. Nơi còn công bằng chính nghĩa gì nữa , nếu kêu oan, đó chính là sai lầm lớn đấy, nhất đừng như , nếu sẽ nếm mùi đau khổ.”
Tưởng Nguyễn mỉm . “Phân tỷ đừng quên, phụ của cũng bình thường, nếu rõ ở đây, tất nhiên sẽ hết sức cứu giúp, lấy trong sạch cho , lúc cơ hội , khi đó cũng sẽ quên tỷ.”
Nghe Tưởng Nguyễn về phụ của nàng, Thục Phân chút do dự. “Phụ của thực sự thể như ?”
Tưởng Nguyễn gật đầu.
“Nếu đúng như thế thì gì hơn nữa.” Trong mắt Thục Phân dâng lên một chút hy vọng, nhưng chốc lát nghi ngờ . “Nếu phụ yêu thương như , để rơi tình cảnh ?”
Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống, vài tia nắng hắt xuống qua cửa sổ phòng giam, chiếu lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, lông mi rũ xuống che cảm xúc trong mắt, chỉ cảm thấy đôi vai gầy yếu đó yếu ớt cỡ nào, dáng vẻ bất giác nảy sinh lòng thương xót.
Thục Phân thở dài. “Mà thôi, chuyện nhà , cũng hỏi. mà. Phụ của thật sự sẽ đến cứu ?”
“ , nha đầu bên cạnh trở về truyền tin , phụ nhanh sẽ phái tới đón .” Tưởng Nguyễn chớp chớp mắt.
“Lúc nào?” Thục Phân vẫn còn chút hoài nghi.
“Ngày mai.” Tưởng Nguyễn . “Ta nghĩ ngày mai sẽ cơ hội để kêu oan, Phân tỷ, đến lúc đó, chỉ là tỷ, còn những tù nhân ở đây nữa, cần nắm chặt cơ hội , cố hết sức kêu oan, tỷ nhớ kỹ, hô càng to, khả năng thả càng lớn.” Tiễn Vạn Lý c.h.ế.t càng thảm hại.
Thục Phân cơ hội , tất nhiên ngừng gật đầu, liền chuyện cho bộ đại lao.
Một đêm trôi qua nhanh, ngày hôm đó, mặt trời tầng mây dày đặc che khuất , tuyết bắt đầu rơi nhiều, thở cũng tỏa từng khói lớn trắng như tuyết. Trong phòng giam âm u ẩm ướt, một vài chỗ cũng đóng băng, Thục Phân tìm chút ít rơm rạ của cho Tưởng Nguyễn, để Tưởng Nguyễn lót , thể ấm áp hơn đôi chút.
Tưởng Nguyễn nhẹ lắc đầu, phòng giam ở đây so với thiên lao nàng từng ở từ kiếp , quả thực là thiên đường nhân gian. Khi đó nàng gánh lưng tội danh yêu nữ họa quốc, bố trí trong thủy lao kinh khủng nhất. Hơn nửa hồ nước, cả nàng ngâm trong nước ẩm ướt lạnh lẽo, còn cả những con chuột to mọng xem nàng như thức ăn mà gặm nhấm, nước chảy xiết thể nàng, khiến nàng lạnh buốt, lạnh thấm cả ruột gan, thế nên trận tuyết lớn như , cũng bằng một phần ngàn kiếp nàng trải qua.
Lần tình cảnh như hiện , một nữa nàng nhốt đại lao, nhưng lúc nàng sẽ bất lực bi thảm mặc sức tra tấn mà gì như kiếp nữa. Lần nàng vẫn ở đây, nhưng thiếu nợ thì trả, hôm nay nàng chịu khổ, tính cả sự đau đớn ở kiếp , đều đòi những đó trả thiếu chút nào! Đến lúc đó, một chút kết quả là ai thảm hại hơn ai!