Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-05-09 18:20:21
Lượt xem: 3,465
Nàng cười lạnh. “Ta cũng muốn xem thử, trong lần cúng bái sắp đến, rốt cuộc hươu sẽ c.h.ế.t vào tay ai.”
….
Sau khi Vương mỹ nhân rời đi, trước tiên trở về chỗ ở của mình, nghỉ ngơi một hồi, rồi lại cố ý tỏ vẻ vô tình đi dạo đến điện Tư Mộng.
Cung nữ điện Tư Mộng dẫn nàng ta vào, Vương mỹ nhân vào trong điện, nhìn thấy Trần quý phi đang dựa trên ghế dài trải thảm lông dê đan túi. Vương mỹ nhân cảm thấy rất kỳ quái, dựa vào đâu mà Trần quý phi có thể ngồi lên vị trí cao như thế, chỉ cần thông thả đan túi bình thường như vầy sao, nhưng giờ xem ra, nàng lại hơi hiểu lý do tại sao hoàng đế lại cưng chìu quý phi như vậy. Đơn giản vì bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian này, khi vừa vào điện Tư Mộng, thì đã thấy một nữ tử hiền dịu may vá thêu thùa đan túi như một người thiếu phụ ở gia đình bình thường, lúc ấy dường như mọi phiền não và rối bời trong lòng đều bay biến hết, chỉ còn lại sự yên tĩnh thanh nhã và bình yên của vùng Giang Nam êm thấm.
Thế mà, trong con ngươi Vương mỹ nhân lóe lên tia trào phúng, nữ nhân trong mắt nam nhân và nữ nhân trong mắt nữ nhân là hai loại hình thái hoàn toàn khác nhau. Thứ hoàng đế nhìn thấy ở Trần quý phi là khí chất thanh nhã, bản tính dịu dàng, ôn hòa, uyển chuyển khéo léo, không màng tranh đoạt quyền thế, mà trong mắt nàng ta, Trần quý phi là loại người dã tâm hừng hực, đáng sợ tột cùng.
“Tới rồi đó sao, ngồi đi.” Trần quý phi cười chỉ vào chỗ bên cạnh mình, dáng vẻ thân thiết mười phần.
“Thiếp không dám.” Vương mỹ nhân cũng cười, chỉ nói. “Xiêm y đã đưa qua đó rồi.”
“À.” Trần quý phi không ngẩng đầu lên, vẫn nghiêm túc đan, mười ngón tay thoăn thoắt tung bay. “Cảm thấy Hoằng An quận chúa thế nào?”
“Là một người không dễ tiếp cận.” Vương mỹ nhân ngẫm nghĩ. “Thiếp muốn thân thiết với nàng một chút, quận chúa lại mặt mày nhăn nhó với thiếp. Nên thiếp cũng chỉ có thể cáo từ sớm, vẻ mặt của quận chúa khi ấy rất đáng sợ.”
Nghe Vương mỹ nhân nói xong, Trần quý phi lúc này lại ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Vương mỹ nhân, cười nói. “Thế thì lạ quá đi mất, trước giờ Hoằng An quận chúa là một cô gái dịu dàng, sẽ không vô duyên vô cớ lạnh mặt với người khác, nếu hiểu lễ nghĩa, sao lại có thể đối đãi với muội muội như vậy? Hoặc chăng Vương muội muội đã làm sai điều gì, mới khiến cho vị quận chúa này của chúng ta, không mấy vui vẻ.”
Vương mỹ nhân cười cười. “Có lẽ là vậy, là do thiếp ngu dốt.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu nói bề ngoài Hoằng An quận chúa là một người dịu dàng, thì vị trước mặt này mới là kẻ nham hiểm thật sự, ngày thường nhìn như ấm áp vô hại, nhưng thực chất chốn hậu cung này đã có không biết bao nhiêu kẻ thất bại dưới tay nàng ta.
Trần quý phi thỏa mãn mỉm cười. “Thôi vậy, cực khổ cho Vương muội muội rồi, ngày ngày muội muội đều tận tâm tận lực, đợi khi ta gặp được bệ hạ, sẽ nói tốt về muội trước mặt ngài.”
“Thiếp đa tạ tỷ tỷ.” Vương mỹ nhân mỉm cười cùng Trần quý phi nói chuyện, trong lời nói chứa đầy sự vui vẻ hồn nhiên rồi lại không mất đi sự cung kính, quả thật chỉ chốc lát đã khiến Trần quý phi vô cùng thích chí. Thẳng đến khi trời tối, Vương mỹ nhân mới đứng dậy cáo lui.
Sau khi Vương mỹ nhân đi rồi, Trần công công đi tới trước mặt Trần quý phi, nói. “Nương nương, nô tài vừa thám thính được, Hoàng An quận chúa đã thu bộ xiêm y đó, không phát hiện ra điều gì.”
“Tốt.” Trần quý phi nâng tay lên ngắm nhìn, bàn tay trắng nõn mười ngón sơn đỏ tươi. “Ta lại cứ muốn nhìn thử xem, ai có thể cứu được ả ta.”
“E rằng ngày sau Triệu gia sẽ gây chuyện.” Trần công công nhắc nhở.
“Còn có ả Vương Di ngu xuẩn kia mà.” Trần Quý phi hờ hững nói. “Tất cả mọi chuyện chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả.”
….
Một đêm này, trong cung có rất nhiều người thao thức, nhưng Tưởng Nguyễn lại ngủ rất sớm. Dương cô cô hầu hạ bên cạnh thái hậu đã tới một lần, thông báo các sự việc cần chú ý khi cử hành lễ cúng. Tưởng Nguyễn ứng đối xong, Dương cô cô lại cẩn thận dặn dò Thiên Trúc và Lộ Châu, rồi trở về cung Từ Ninh.
Khâm thiên giám chưởng quản việc xem thiên tượng tính quẻ cát hung, đây là lần đầu hành pháp nhìn thiên tượng đoán quẻ số của năm nay, biết được cát hung trong cả năm, hoàng đế cực kỳ coi trọng chuyện này, thế nên tất cả cung quyến đều phải tham gia.
Mặc kệ người khác thế nào, riêng bản thân Tưởng Nguyễn vẫn giữ nếp sinh hoạt thường ngày, ngoại trừ việc Lộ Châu và Cẩm Nhị do Tiều Thiều điều tới thường xuyên cãi nhau, thì tất cả mọi thứ đều bình yên.
Đến buổi tối, thời điểm chuẩn bị cử hành lễ cúng, Tưởng Nguyễn mặc vào bộ xiêm y hôm qua Vương mỹ nhân đem tới, sau khi Lộ Châu chải đầu búi tóc cho nàng xong thì đi theo tiểu thái giám dẫn đường đến trên đài xem thiên tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-193.html.]
Tưởng Nguyễn ngồi ở khu vực dành cho cung quyến, tuy hiện giờ nàng rất thân thiết với thái hậu, nhưng đám nữ quyến này e rằng đã thống nhất cô lập nàng từ lâu rồi. Đối lập, Dung Nhã quận chúa nhà Ung Vương, Hòa Di quận chúa phe Thục phi, điệu bộ cao cao tại thượng, được một đám tần phi vây quanh nịnh hót, như đang vây quanh minh châu sáng chói.
Bên phía nữ quyến đứng đầu là Ý Đức thái hậu, sau đó đến Hoàng hậu, tiếp theo là Trần quý phi, Đức phi, Thục phi, Hiền phi. Bên khu vực nam quyến bao gồm hoàng tử và thân vương, hoàng đế ngồi chỗ cao nhất.
Ý Đức thái hậu thấy một mình Tưởng Nguyễn bị cô lập ở gần cuối cửa, mày liễu khẽ nhíu, lạnh giọng nói. “Hoằng An, đến chỗ của ai gia.”
Tưởng Nguyễn vâng lời đi tới, trong mắt Dung Nhã quận chúa và Hòa Di quận chúa cùng lúc đều xẹt qua nét đố kỵ, bên nam quyến giống như tới hiện tại mới nhìn thấy Tưởng Nguyễn. Sau khi Tưởng Nguyễn đi tới trước mặt Ý Đức thái hậu, bà đưa tay kéo tay nàng, điệu dáng thân mật này lọt vào mắt người ở đây lại khiến họ cả kinh. Mặc dù biết Tưởng Nguyễn được sủng ái, nhưng tính tình Ý Đức thái hậu lạnh nhạt, giờ cử chỉ lại thân mật như vậy, dù cho Nguyên Dung công chúa cũng khó chiếm được phần vinh dự này.
Tưởng Nguyễn mỉm cười, đôi mắt bắt gặp một bóng người quen thuộc bên khu vực nam quyến, bất giác hơi ngẩn người, hắc y cẩm bào, rõ ràng chính là Tiêu Thiều. Chỉ có hoàng thân quốc thích mới được tham dự lễ cúng do Khâm thiên giám cử hành, vì sao Tiêu Thiều cũng ở đây?
Nhìn thấy Tưởng Nguyễn cũng khiến Tiêu Thiều hơi sửng sốt, nàng mặc bộ xiêm y trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh được búi kiểu Hồ lô kế, cài trâm bạch ngọc, không đeo ngọc bội, son phấn không thoa. Trước nay Tưởng Nguyễn luôn thích mặc xiêm y đỏ thẫm, và lúc nào cũng minh diễm động lòng người. Bây giờ mặc một màu trắng tinh khiết, như vừa gột bỏ lớp hóa trang, khác hoàn toàn với Tưởng Tố Tố thanh lệ xuất trần. Hôm nay Tưởng Nguyễn toàn thân bạch y, lại khiến nụ cười ôn hòa của nàng nhuốm thêm vài phần thờ ơ, khóe mắt hơi xếch ẩn chứa nét trào phúng như có như không, nếu nói Tưởng Nguyễn mặc y phục đỏ như một con hỏa hồ, thì Tưởng Nguyễn mặc đồ trắng lại như một con Linh xà. Không phải khiến người ta thương cảm, mà là lãnh ý làm kẻ khác kinh hãi.
Một đó mai đỏ rực lửa bỗng nhiên biến thành hoa lê trắng tựa tuyết, hấp dẫn ánh mắt của không biết bao nhiêu người, Tuyên Ly cung không ngoại lệ. Ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn có chút hốt hoảng, thầm nghĩ cô gái này xinh đẹp thoát trần, rất bất đồng với những cô gái bình thường hắn gặp, khiến kẻ khác sinh lòng muốn giữ nàng làm của riêng. Nếu khiến đôi mắt lạnh nhạt ấy chất chứa si mê vì mình, đó là một chuyện tuyệt vời biết bao.
Trong mắt hoàng đế cũng hiện lên tia kinh diễm, có điều nói sao tuổi của Tưởng Nguyễn vẫn còn nhỏ, bản tính thể hiện lại quá thanh lãnh, nam nhân đều thích người dịu dàng một chút. Trước nay hoàng đế chưa hề có hảo cảm với Tưởng Nguyễn, nhưng Trần quý phi lại nhìn Tưởng Nguyễn rồi nhẹ nhích khóe môi.
Vương mỹ nhân ở xa xa nhìn Tưởng Nguyễn, chẳng rõ tại sao, tối nay tim nàng đập rất nhanh, cảm thấy như có gì đó không ổn sắp xảy ra. Đến khi nhìn thấy bộ xiêm y Tưởng Nguyễn mặc thật sự đúng bộ bạch y ngày đó thì lại yên lòng. Chỉ cần nàng ta mặc lên thôi, cục Ty y chưa từng làm thêm một bộ nào khác, chuyện hôm nay, chắc chắn không có chút sơ hở.
Tưởng Nguyễn hơi nhếch môi. Thấy hoàng để tuyên bố khai lễ, Khâm thiên giám rửa tay dâng hương, thẻ bói chuẩn bị xong. Lư hương to lớn chầm chậm bốc lên khói xanh lượn lờ. Tuệ Giác mặc tăng y đứng bên cạnh giám chính, mi mục từ bi thầm đọc kinh văn.
Linh đài đang đo lường tinh tượng, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, chiếc mai rùa to lớn ở gần nhất đột nhiên xuất hiện vết nứt, một khe hở đột ngột xuất hiện trên mai rùa.
“Đại hung…” Giám chính trợn to hai mắt, muốn nói thêm gì đó, âm thanh đã bị cắt ngang “Không xong, đại nhân!” Kẻ lên tiếng là Chủ Bạc người ghi chép lại văn tượng, vẻ mặt hoảng hốt lảo đảo chạy từ đài cao tới, nói. “Song tinh bạn nguyệt! Song tinh bạn nguyệt! Đại hung!”
*Song tinh bạn nguyệt. tức hai ngôi sao cùng xuất hiện với mặt trăng, sao Kim và sao Mộc xuất hiện đồng thời. Theo quỹ tích vận hành thì sao Kim vòng theo sao Mộc từ Tây sang Đông, khoảng cách dần rút ngắn, sau đó mặt trăng vòng theo sao Mộc. Đợi khi cự ly của cả ba gần nhất thì sẽ xuất hiện hiện tượng ‘song tinh bạn nguyệt’ , hay còn gọi là thiên tượng đặc biệt ‘Tam tinh một tuyến’.
Hoàng đế đứng bật dậy, thấp giọng khẽ quát. “Xảy ra chuyện gì?”
Chủ Bạc lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng, nói. “Bệ hạ, song tinh bạn nguyệt, điềm đại hung!”
“Cái gì?” Hoàng đế nhíu chặt mày, khâm thiên giám cử hành lễ cúng nhiều năm như vậy, kể từ khi lão đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải điềm hung. Trấn định một chút, lão mới nói. “Giải thích rõ ràng cho trẫm, cái gì gọi là Song tinh bạn nguyệt?”
Dường như Giám chính cũng mới vừa thức tỉnh từ trong khiếp sợ, quỳ xuống nói. “Bẩm bệ hạ, Song tinh bạn nguyệt là điềm đại hung. Quốc gia có yêu tinh, là họa mất nước.”
“Yêu tinh?” Lúc này Trần quý phi lên tiếng, nàng nghi ngờ nghiêng đầu hỏi. “Yêu tinh gì?”
“Người sẽ dấy lên loạn triều họa quốc.” Giám chính xoa mồ hôi. “Người này là yêu tinh chuyển thế, Song tinh bạn nguyệt là điềm báo trước từ trời cao, là dấu hiệu vong quốc.”
“Yêu tinh ở đâu?” Trần quý phi tựa như có hơi khẩn trương.
“Việc này… Trời cao nhân từ, đã cảnh báo trước. Thần… Thần nguyện thắp lên một nén hương cầu nguyện, hỏi rõ ý của trời cao.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, cuối cùng cũng… Đến lúc.