Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-05-06 13:35:55
Lượt xem: 4,239
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu hỏi ở trong phủ ai là vui mừng nhất thì còn ai khác ngoài Tưởng Quyền và Tưởng lão phu nhân. Chẳng qua hiện tại Tưởng lão phu nhân đang già yếu, thể còn như , thời gian tỉnh táo lâu, mấy câu là mệt. Tưởng Quyền thì vô cùng hưng phấn, tuy ông bốn đứa con gái nhưng con trai chỉ Tưởng Tín Chi và Tưởng Siêu. Từ đến nay, Tưởng Tín Chi coi như , ông xem nó như con trai , dù nó quan to đến cỡ nào, tiếng tăm trong triều đình như mặt trời ban trưa, thì ông cũng thể khống chế nó trong tay. Mà tuy hiện giờ Tưởng Siêu đang việc cho Tuyên Ly, nhưng khi mắc vụ việc ở Bách Hoa lâu, thì giống như vấy một vết bẩn lớn. Chuyện khiến phủ Tể tướng của ông trở thành chuyện cho bộ kinh thành. Trong tiềm thức của Tưởng Quyền thất vọng đối với Tưởng Siêu.
Ai ngờ ở cái tuổi xế chiều , Hạ Nghiên còn thể mang thai, điều khiến ông cực kỳ sung sướng, luôn tự với bản là Tưởng phủ sẽ thêm một tiểu thiếu gia. Không ngờ lúc Hồng Anh cũng thai, giờ ông thật sự vui nhảy lên. Mặc dù Hồng Anh xuất từ lầu xanh, nhưng dịu dàng hiểu chuyện mà Hạ Nghiên . Nếu thể sinh một con trai cũng hào hoa như Hồng Anh , thì cho dù là con trai thứ nhưng ông cũng sẽ đặc biệt chú ý. Hạ Nghiên đoan trang, Hồng Anh hiền dịu, kiều thê mỹ đều trong tay, con trai càng nhiều, thì con đường quan của ông càng thêm rộng mở.
Tưởng Quyền vẫn chìm trong giấc mộng như , vẫn hề tiểu mỹ miều trong nhà đang uống một loại thuốc, nha Bình Nhi bước đến gần. “Di nương, cần uống thêm nước ?”
Hồng Anh lắc đầu, nàng chi một khoản lớn cho cái dáng vẻ , thuốc uống xong thì mạch của nàng giống như thai, đến đại phu cũng vấn đề gì, chỉ nghĩ đó chắc chắn là hỉ mạch. Giờ lừa đại phu trong phủ, Hạ Nghiên mời nhiều đại phu khác mà tìm gì khác thường. Giờ nàng đang cảm thấy yên .
Nàng từ từ bình tĩnh , ánh mắt thoáng qua chồng thuốc cao như ngọn núi nhỏ mà Tưởng Quyền sai mang đến, khuôn mặt nàng hiện vẻ đắc ý.
...
Tưởng Nguyễn đang tìm cách để gặp Hồng Anh một thì bỗng một tỳ nữ nhỏ đang vội vàng chạy đến với Lộ Châu. “Lộ Châu tỷ tỷ, bên ngoài cửa phủ một cô nương đang quỳ, rằng gặp đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn ngoài hỏi tì nữ. “Tìm ? Ai ?”
Tỳ nữ lắc đầu. “Nô tì . Nhìn cách ăn mặc thì là cô nương nhà bình thường, da dẻ trắng mịn. Chỉ gặp tiểu thư để báo ân. Còn gì hết nữa.”
Tưởng Nguyễn nghĩ đến lời Tiêu Thiều hôm qua, nàng suy nghĩ trả lời. “Được . Để xem.”
Vừa mới bước đến cửa phủ thì thấy một cô gái còn trẻ đang quỳ gối, lưng thẳng tắp, qua thì nàng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi mà thôi, mặc một bộ quần áo vải xanh. Ngoài cửa Tưởng phủ đang một đám vây quanh xem náo nhiệt, cũng xem cô nương vì mà đến đây.
Tưởng Nguyễn đến. “Ngươi tìm ?”
Cô nương trẻ tuổi đang cúi đầu quỳ ở đó, khi thấy giọng của Tưởng Nguyễn thì lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhánh thanh lệ hiện , quả thật là da trắng. Nàng . “Thiên Trúc đến thực hiện lời thề ngày đó, từ nay về sẽ là hầu hạ tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày, cũng gì, đợi nàng tiếp.
Quả nhiên, cô nương trẻ tuổi vẫn . “Lúc cha Thiên Trúc giặc cỏ hại, rơi đường cùng bán chôn cất, nhưng đám ác ôn vây bắt. May mắn tiểu thư tay cứu giúp, nếu chắc chắn đám ác ôn hủy họa. Tiểu thư cho Thiên Trúc bạc để an táng cha , gì rời . Tiểu thư là ân nhân của Thiên Trúc! Hôm nay cuối cùng cũng tìm , Thiên Trúc nguyện vĩnh viễn hầu hạ tiểu thư.”
Nghe đến đây thì đám vây quanh cũng hiểu . Hóa đại tiểu thư con vợ cả của Tưởng gia lòng Bồ Tát, lúc cứu cũng để tên tuổi mà mất, cũng may chịu ân cách tìm đến để trả ơn , giờ một hai đến hầu hạ.
Tưởng Nguyễn cô nương trẻ tuổi tự xưng là Thiên Trúc, mặt nàng là dáng vẻ cảm kích sâu sắc, thật sự là biểu cảm của việc báo ân, hóa là một kẻ diễn tuồng tuyệt vời. Chỉ là trong lòng Tưởng Nguyễn chút lên lời, Tiêu Thiều đang ý gì? Để cho Thiên Trúc lấy lý do như thế , chẳng lẽ nhân tiện nâng cao danh tiếng cho nàng, lưu một cái tiếng trong lòng dân chúng ? Việc thật cũng , chẳng qua nàng quen với danh hiệu yêu nữ, giờ thành lòng Bồ Tát thì chút quen.
“Ngươi thật sự đến báo ân, ngươi bỏ cũng thể. Ngươi suy nghĩ kỹ chứ?” Tưởng Nguyễn mỉm . “Nếu suy nghĩ kỹ thì ở cạnh cũng .”
Hành động dứt khoát, đám xung quanh ngẩn cả . Cô nàng cũng bất ngờ tin , theo lẽ thường thì đáng là ‘Ta cứu ngươi vì ngươi báo ân, ngươi nên trở về .’ vân vân và mây mây… Tưởng Nguyễn thoải mái thừa nhận như thì chẳng uổng phí cả một loạt lời giải thích nãy ?
cô nương chỉ thoáng bất ngờ trong chốc lát, đó cung kính . “Xin tiểu thư ban tên.”
“Không cần, tên ban đầu của ngươi cũng . Cứ gọi là Thiên Trúc .”
Thiên Trúc gật đầu. “Vâng thưa tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn cho dẹp đám đông bên ngoài, đó mới đưa nha của trở về.
Vào đến Nguyễn cư, Tưởng Nguyễn tiến phòng, Lộ Châu đang lấy nước tưới hoa, thấy Thiên Trúc thì tròn mắt tò mò nàng . Thiên Trúc theo Tưởng Nguyễn trở về, Liên Kiều và Bạch Chỉ lui ngoài, kéo rèm che xuống, bên trong chỉ còn hai Tưởng Nguyễn và Thiên Trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-150.html.]
Tưởng Nguyễn nghiêm túc dò xét cô gái mặt, một bản và nàng im lặng ở trong phòng. Thiên Trúc cũng còn yếu đuối nhún nhường như lúc ở cửa phủ nữa, giờ ngoài toát khí chất lạnh như băng, một vài phần dáng vẻ của Tiêu Thiều.
Tưởng Nguyễn nhíu mày, . “Ngươi theo bao lâu .”
“Mười năm.” Thiên Trúc cũng ngẩng đầu lên, trả lời thật nhanh. “Mạng của là do chủ nhân cứu. Ta đến chủ nhân bảo vệ cô nương.”
“Chủ nhân của ngươi đưa ngươi cho thì từ giờ trở chủ nhân của ngươi còn là Tiêu Thiều nữa. mà là ! Nếu một ngày ngươi đối phó với Tiêu Thiều, ngươi cũng chỉ thể theo!” Tưởng Nguyễn bình tĩnh.
Thiên Trúc hoảng hốt, lập tức ngẩng đầu lên.
Thật nàng từng nghi ngờ trong lòng, nữ nhân thể để cho chủ nhân phạt Dạ Phong suốt ba năm là như thế nào? Từ xuống Cẩm Y vệ tò mò. Vậy mà những thứ họ chỉ là đồn đãi, trừ chuyên ngóng tin tức của Tưởng Nguyễn thì những khác phép .
Lúc còn nhỏ, nàng Tiêu Thiều đưa đến Cẩm Y vệ, cũng thể coi như là một trong xuất sắc nhất Cẩm Y vệ. Mặc dù là nữ nhân nhưng võ công cũng . Tiêu Thiều đưa nàng đến bảo vệ cho một tiểu thư nhà quan, ban đầu Thiên Trúc chút phục. khi Tưởng Nguyễn vô cùng thoải mái cho nàng Tưởng phủ, nàng chút giật , giờ lời thì nàng càng dám tin.
Đối với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, nàng thể ngạc nhiên.
Đó là ánh mắt như thế nào? Hoàn là lạnh lùng vô cảm, giống như thể sâu trong linh hồn đối phương. Bọn họ học cách g.i.ế.c từ nhỏ, chỉ những như thế mới ánh mắt như thế . mà đại tiểu thư Tưởng gia thể là một sát thủ !
Nàng Tưởng Nguyễn dùng ánh mắt chằm chằm, trong lòng một sự bất an xuất hiện, nàng thể mở lời để điều gì cả.
“Khó chấp nhận việc chủ nhân vứt bỏ, hiểu rõ.” Tưởng Nguyễn . “ mà Thiên Trúc! Ngươi nhớ kỹ, nếu như ngươi thể coi như chủ nhân thì tương tự, cũng thể xem ngươi là của . Làm nha bên cạnh , ngươi võ công, một việc sẽ sai ngươi . mà khi ngươi xem là chủ nhân, sẽ đối xử với ngươi một cách thật lòng.”
Lời ngữ điệu cứ lẳng lặng nhưng khiến lòng lạnh , ngay cả lừa gạt khác mà cũng . Thiên Trúc chỉ cảm thấy trong lòng run lên, im lặng lúc lâu, nàng . “Thiên Trúc hiểu.”
Tưởng Nguyễn gõ ly mặt. “Mấy ngày , ngươi chú ý nhị của , Phu nhân cũng nên để ý.”
Thiên Trúc cúi đầu. “Vâng.”
...
Thời gian bình thản trôi qua, tất cả việc cứ bình tĩnh yên đến lạ thường. Mỗi ngày, Tưởng Quyền bề bộn nhiều việc, Tưởng Siêu cũng ở trong phủ. Hạ Nghiên và Hồng Anh cả ngày an tâm ở trong viện của dưỡng thai, xảy xung đột gì. Tưởng Tố Tố thì ngược , liên tục , chỉ là sự kiêu căng lúc bằng dịu dàng uyển chuyển. Ngay cả Tưởng lão phu nhân cũng khen ả quyết định đến miếu tu dưỡng đúng, giờ tính tình trầm lặng nhiều, so với thì thật sự hơn. Bởi như , chuyện ba năm , quỷ ám lên thấy ai nhắc đến nữa.
Nếu là chuyện gì sôi nổi thì chính là lễ cập kê của Tưởng Lệ và Tưởng Đan náo nhiệt. Nhị di nương giờ thích ầm ĩ, bởi vì lễ cập kê của Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố ở kinh thành nên Tưởng Lệ to như danh phận đích nữ.
Người bên phủ Tả Lang trung cũng tới, cũng gì, hôn sự sắp xếp ở cuối hạ. Chủ yếu là tuổi Tả Lang trung cũng còn nhỏ, trong phủ thúc giục nhiều. Nói là chuyện hôn sự quyết định từ ba năm , hai nhà cũng thêm gì.
Ngày Tưởng Lệ lễ cập kê, Tưởng Đan cũng xuất hiện, hề dáng vẻ cam lòng, chỉ dịu dàng lời, thành tâm chúc phúc Tưởng Lệ cập kê trưởng thành. Bởi như , những ban đầu chút khinh thường Tưởng Đan giờ cảm thấy nữ nhân thật sự hiền hậu và độ lượng, trong lúc nhất thời Tưởng Đan nhiều sự hảo cảm.
mà lễ cập kê của Tưởng Đan cuối cùng cũng so với Tưởng Lệ. Bởi vì hiện giờ Hạ Nghiên mang thai, Hồng Anh cũng mang thai, thể Tưởng lão phu nhân , đại di nương thì ốm cả tháng trời cho nên việc cập kê của Tưởng Đan là do nhị di nương chuẩn . Nhị di nương chắc chắn thể nào để Tưởng Đan hơn Tưởng Lệ , ngày đó bà cực kỳ qua loa. Tưởng Đan vẫn thành kính, mặt hề oán hận. Tưởng Nguyễn mỉm Tưởng Đan, thật sự là một cô nương tâm tư dấu kín càng ngày càng sâu. Tưởng Quyền chỉ nghĩ là nàng ngoan ngoãn nhưng Tưởng Nguyễn tứ của cũng hề đơn giản.
ngoài mấy việc thì Tưởng Nguyễn vẫn ung dung tự tại. Tưởng phủ bây giờ giống như một gia tộc luôn yên bình và hòa thuận, mà ai nơi đây giờ trở nên cực kỳ nguy hiểm như Tu La ẩn trong bóng tối.
Đến khi mùa hoa đào nở qua , bụng của Hạ Nghiên rõ ràng, đứa trẻ trong bụng cũng đạp, khẩu vị của bà lên, cũng mập lên một vòng. Bấy giờ thì sự lo lắng cho hai Tưởng Tố Tố bớt , lẽ là do tuổi cao hơn, ba năm qua cũng chăm sóc bản kỹ, nên sự thanh lệ ưu nhã còn, giờ như hai khác .
Hồng Anh thì ngược , càng ngày càng lên, do nguyên nhân mang thai , sắc mặt nàng cũng thắm đỏ hơn. Hoàn khác với Hạ Nghiên, ban đầu bà cũng nghi ngờ, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc bản , vẻ cao ngạo ngày dù vẫn còn nhưng giờ thêm vài phần quyến rũ, soi gương thấy rõ càng ngày da càng mịn.
Một bên là thê tử mập mạp, một bên là tiểu ngày càng xinh , ngày bình thường Tưởng Quyền cũng là tham sắc , nhưng nam nhân ưa thích sự đẽ mới lạ. Huống hồ Hạ Nghiên sinh cho Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu, còn Hồng Anh mang thai đầu. Mặc dù Tưởng Quyền cũng sai chăm sóc Hạ Nghiên, nhưng bản thì thường xuyên chạy đến chỗ Hồng Anh nhiều hơn.