Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-04-29 02:31:07
Lượt xem: 5,607

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa mở , Trần Phương xuất hiện mặt Tưởng Nguyễn, theo sát lưng là Liên Kiều đang thở hổn hển, quần áo của hai tán loạn, chắc hẳn xâu xé một phen.

Tưởng Nguyễn Trần Phương một cái, ánh mắt vẫn dừng trang sách mặt, Bạch Chỉ cạnh cẩn thận thổi cho nàng, khi Liên Kiều phòng cũng một lời, đến mặt Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống.

Vì thế, Trần Phương liền bỏ quên, ai để ý tới nàng . Trần Phương quýnh lên, vốn tính kĩ càng, đợi Tưởng Nguyễn hỏi , ngờ Tưởng Nguyễn ngẩng đầu . Lòng Trần Phương thoáng động, thái độ như cho nàng chắc chắn, bầu khí trở nên nặng nề một cách kỳ lạ.

cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, bình thường nhẫn nhịn, Trần Phương nhịn nhịn, rốt cuộc chịu nữa, nổi giận đùng đùng . “Tiểu thư, nô tỳ chuyện hỏi.”

Mí mắt Tưởng Nguyễn cũng nâng lên một chút, lười biếng . “Hỏi .”

Trần Phương sững sờ, thái độ của Tưởng Nguyễn như cho nàng cảm thấy căm tức, nghĩ tới nguyên nhân hôm nay đến, càng tức giận sâu hơn. “Tiểu thư, mấy ngày , ngươi ngắm chậu hoa ‘mỹ nhân ánh trăng’ ?”

.” Tưởng Nguyễn thấy chuyện đó, suy nghĩ một chút mới . “Đêm đó đột nhiên cảm thấy trong khó chịu, nên ngắm hoa nữa.”

“Sao tiểu thư thể như ?” Trần Phương càng tức giận. “Rõ ràng hẹn với nô tỳ, nếu , ít nhất cũng nên sai tới báo cho nô tỳ một tiếng chứ.”

“Hả?” Tưởng Nguyễn kinh ngạc nàng. “Không ai báo cho ngươi? Liên Kiều, đêm đó kêu ngươi báo cho Phương nhi là ? Chẳng lẽ ngươi ham chơi, quăng lời đầu.”

Liên Kiều cúi đầu. “Lời tiểu thư dặn dò, dù thế nào nô tỳ cũng dám quên, đêm đó nô tỳ tới Lê viên, vốn định chờ Phương cô nương đến cho nàng việc , ai ngờ đợi mãi, Phương cô nương vẫn đến. Nô tỳ cho rằng Phương cô nương rõ việc nên mới đến, vì thế qua canh ba liền trở về.”

Tưởng Nguyễn áy náy . “Thì là hiểu lầm, Phương nhi, bây giờ ngươi , việc liên quan đến .”

Trần Phương bực bội đến mức son phấn mặt đều rớt xuống hết, ngờ Tưởng Nguyễn sẽ thái độ nóng lạnh như , giống như dùng sức đánh một quyền bông vải, bỗng dưng thêm bực.

mà Phương nhi.” Tưởng Nguyễn nhíu mày. “Ta với ngươi ước định lâu như , bây giờ ngươi mới đến hỏi chuyện đêm đó, chẳng lẽ ngươi cũng Lê viên, chắc chắc cho rằng sẽ ?”

Trần Phương sững sờ, mặt hiện vẻ khẩn trương. “Không , chỉ là. Chỉ là hôm nay nô tỳ mới tiểu thư đến, đêm đó, đêm đó nô tỳ việc thể đến chỗ hẹn. . .” Trần Phương năng lộn xộn, nàng phát hiện cho dù như thế nào cũng đều sơ hở.

Tưởng Nguyễn vô cùng hiểu ý mở miệng. “Nếu như , coi như tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Trần Phương cắn môi, cam lòng, nhưng thấy chiếm lý chỗ nào, chỉ thể oán trách hôm nay đến quá gấp, nghĩ đối sách chu . Đang rầu rĩ, giọng lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn. “Thấy ngươi vội vã chạy đến, còn tưởng rằng xảy chuyện gì, việc gì là .”

Tim Trần Phương thoáng cái nhấc lên, bất an liếc mắt Tưởng Nguyễn, đối diện với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, ánh mắt của nàng cực kỳ dịu dàng, như nước chảy ngày xuân vây chặt lấy đối diện, kỹ cảm thấy trong ánh mắt trong suốt chứa đựng sát khí, khóe mắt lộ vẻ yêu dị, ác liệt.

Trần Phương bất giác lui về phía hai bước, Tưởng Nguyễn thì thấy gì nữa. Đột nhiên trong lòng nàng chút xác định, một ý niệm vớ vẩn xuất hiện trong đầu, thể tiểu thư thoạt mềm yếu thật cái gì cũng , nàng cố ý như , lợi mới chính là nàng?

Trần Phương xiết chặt nắm đấm, dùng sức lắc đầu, thể nào, Tưởng Nguyễn sinh sống tại thôn trang suốt năm năm, nàng là dạng ?! Mà một tiểu cô nương mười tuổi tâm cơ như , cũng sẽ ai tin. Lần chẳng qua là đánh bậy đánh bạ, mới phá hư chuyện của .

Trần Phương miễn cưỡng nở nụ . “Đều do nô tỳ sai, quấy rầy tiểu thư, thỉnh tiểu thư trách phạt.”

“Ngươi cũng là ý .” Tưởng Nguyễn uống một ngụm . “Sao thể trách phạt ngươi, đúng là phúc, chắc hẳn đêm đó hoa mỹ nhân nở ánh trăng vô cùng xinh động lòng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-15.html.]

Trần Phương nôn máu, gượng ép . “Tất nhiên , nếu tiểu thư còn gì dặn dò, nô tỳ xin phép , thôn trang còn một việc cần .”

“Làm khó ngươi .” Tưởng Nguyễn thản nhiên . “Ngươi mau lên, từ xuống thôn trang, thiếu ngươi thì .”

Lời ý sâu xa, tim Trần Phương nhảy dựng, giống như lưng thứ gì đáng sợ đang đuổi theo , vội vàng chạy .

Trần Phương , Liên Kiều đóng cửa, nhổ một cái. “Nhìn dáng vẻ coi trời bằng vung , một nô tài như , cái thái độ chất vấn là đối với ai, trời cao đất rộng! Ngày khác giáo huấn nàng !”

“Chờ ngày khác gì.” Tưởng Nguyễn khép sách , . “Nàng sẽ nhanh chóng giáo huấn thôi.”

“Tiểu thư. . .” Hai mắt Bạch Chỉ tỏa sáng. “Chẳng lẽ đêm đó. . .”

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Ta tới, tất nhiên tới, xem Trần tiểu mời đến những chỉ là một con sói, mà còn là một con sói thích vàng, so với tưởng tượng của thì Xuân Oanh còn bản lĩnh hơn, giúp giảm nhiều phiền toái.”

Liên Kiều tủm tỉm . “Nha đầu là một đa nghi, nô tỳ diễn mặt nàng một chút, nàng thể chờ mà mắc câu ! nô tỳ thấy nàng cũng là tâm thuật bất chính, cùng Trần Chiêu là nồi nào úp vung nấy thôi.”

“Việc ngươi xử lý .” Tưởng Nguyễn tán thành . “Không Trần Chiêu còn có thể mấy ngày lành, Xuân Oanh, ngươi đừng thất vọng.”

Hoa nở hai đóa, mỗi cái mỗi vẻ, ở đây ba chủ tớ Tưởng Nguyễn chiếu ngược một quân, trò bên cũng ngọt như mật.

Gấm thơm Lưu Yên là loại vải lưu hành năm nay, chất vải trơn mịn gì sánh bằng, thể khúc xạ ánh nắng mặt trời, các phu nhân tiểu thư đều thích loại vải , khi thành y phục, mặc cực kỳ ưu nhã xinh . Lúc , bàn đặt hai khúc vải thơm Lưu Yên, một thiếu nữ áo tím gương đồng, thiếu nữ diện mạo cũng coi như xinh , đang dây chuyền trân châu Nam Hải cổ, chất lượng trân châu vô cùng , mỗi viên lớn tròn, tản ánh sáng hồng nhàn nhạt, nổi bật làn da trắng nõn.

Một lát , Xuân Oanh mới cởi sợi dây chuyền trân châu xuống, vật thể đeo ngoài, nếu để khác thấy một nha như nàng đeo thứ , chắc chắn sẽ hoài nghi. Nàng dậy tới giường, lấy một cái hộp nhỏ giường, dùng chìa khóa màu đồng mở hộp , đúng là một chiếc hộp đựng trang sức, Xuân Oanh bỏ sợi dây chuyền trân châu , hài lòng chiếc hộp mặt.

Cả hộp đều là trang sức quý giá, một hạ nhân như nàng cho dù vất vả cả đời cũng kiếm , Xuân Oanh mỉm , ngờ tên ngốc Trần Chiêu lời như , ngoan ngoãn đem trang sức tới.

Mấy ngày nàng thấy Tưởng Nguyễn ngắm hoa trăng với khác, đêm đến nàng liền tới vườn lê, ai ngờ những thấy Tưởng Nguyễn, mà còn ôm lấy từ phía , lúc đầu nàng kinh hãi, nọ kề sát tai nàng, . “Tiểu thư đừng hét, để khác thấy và Chiêu, đời chỉ thể chung sống với Chiêu…” Nàng sửng sốt, nọ . “Lòng Chiêu nhớ tiểu thư đến tột cùng nên mới mạo phạm tiểu thư, tiểu thư, Chiêu sẽ yêu thương nàng…”

Rốt cục Xuân Oanh cũng hiểu rõ, là Trần Chiêu, tưởng rằng nàng là Tưởng Nguyễn, ngờ Tưởng Nguyễn và Trần Chiêu tư tình. Nàng còn kịp phục hồi tinh thần, Trần Chiêu bắt đầu xé y phục của nàng, lúc đầu Xuân Oanh hét lên, tiếng hét tới miệng thì nuốt . Mặc dù Trần Chiêu chỉ là con của quản sự ở thôn trang, cũng gì đặc biệt, nhưng mấy năm nay Lan ma ma để dành bao nhiêu tài sản riêng, nàng rõ ràng, Trần Chiêu cũng chẳng thua con của nhà phú thương bình thường, tuy nàng là đại nha của thôn trang, nhưng tiền khen thưởng và tiền công mỗi tháng cũng chẳng bao nhiêu, nếu thể bám cái cây to Trần Chiêu

Trong thời gian ngắn, Xuân Oanh nghĩ rõ lợi và hại, lập tức ngừng giãy giụa, thuận theo Trần Chiêu xong chuyện . Xuân Oanh cũng thèm đếm xỉa đến trinh tiết của , nếu thể thể bán một cái giá , thì cứ bán thôi! Sau gả cho nàng cũng chỉ thể , với thể gặp như Trần Chiêu, gì cũng bám chặt.

Sau khi tỉnh , Trần Chiêu phát hiện Xuân Oanh bên cạnh thì vô cùng sợ hãi, Xuân Oanh lạnh lùng với , nếu cầm bạc chặn miệng nàng , nàng sẽ lập tức báo quan, để tất cả đều Trần Chiêu nhục nàng.

Trần Chiêu ngờ, mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, nhưng là một mỹ nhân rắn rết. Xuân Oanh khác với Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn là tiểu thư nhà quan, nếu thanh danh , sẽ đem đến cho nàng sự đả kích lớn, lúc Tưởng gia sẽ vì những lời gièm pha bên ngoài mà ngầm giao Tưởng Nguyễn cho Trần Chiêu, nhưng Xuân Oanh thì gì để lo lắng, đồng thời nàng cũng là cực kỳ hèn hạ, chuyện kiện cáo thể. Nếu như chuyện thật sự lôi ánh sáng, Trần Chiêu c.h.ế.t cũng lột da. Hắn còn cách nào khác, chỉ thể theo ý Xuân Oanh.

Chỉ là, Xuân Oanh khó khăn lắm mới bám một cái cây to, lòng tham đáy thể dễ dàng thỏa mãn, một một , hầu bao của Trần Chiêu rỗng tuếch, Xuân Oanh vẫn ép sát như cũ, cứ như , Trần Chiêu lặng lẽ bán mảnh đất thứ nhất.

Thế nhưng một mảnh đất thì mà đủ, Xuân Oanh cho rằng giá trị của chỉ bấy nhiêu, cái gì cũng cái giá nhất định, Xuân Oanh cho rằng cao hơn giá tiền , Trần Chiêu cảm thấy Xuân Oanh giở công phu sư tử ngoạm, tranh chấp càng ngày càng gay gắt, ai còn nhớ sự mê hoặc trăng đêm đó.

Xuân Oanh mới đóng hộp thì thấy một tiếng ‘bịch’ vang lên ngoài cửa, Trần Chiêu mặt đầy giận dữ tới.

Loading...